Khói trắng trên đầu Sở Thiên bắt đầu biến mất, trở thành một loại ánh sáng mà mắt thường có thể nhìn thấy rõ, ánh sáng mang theo bảy màu, từ đỉnh đầu của Sở Thiên chậm rãi lan ra.....
Tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương theo dõi hắn, liền ngay cả Tạ Minh Hiên đang ngồi chơi với hai con mèo cũng nhìn chằm chằm hắn.
Quầng sáng càng lúc càng lớn, bỗng nhiên lấy thế lôi đình vạn quân nổ tung, lấy Sở Thiên làm tâm vòng tròn, khuếch tán ra bốn phía.
Vòng cung ánh sáng ùn ùn lan ra khắp nơi....
Chịu ảnh hưởng đầu tiên nhất chính là đàn tang thi sắp thành hàng phía sau bọn họ, chúng nó ngã xuống im hơi lặng tiếng.
Tiếp theo chính là, chỉ cần nơi ánh sáng đi qua, tang thi đều ngã xuống.
Vòng cung vẫn tiếp tục lan tràn, cho đến khi, triệt để bao phủ toàn bộ căn cứ Lê Minh......
Toàn bộ căn cứ Lê Minh đã tuyệt vọng rồi, phần lớn mọi người đều mất đi năng lực phản kháng, sau đó bọn họ nhìn thấy con tang thi đang vung móng vuốt của nó về phía mình..... Đột nhiên.... Ngã xuống....
Có người trông thấy tang thi đã tha được người thân của mình, vào lúc sắp há mồm cắn.... Tang thi ngã xuống......
Tang thi trong thành bắt đầu từng con từng con ngã xuống, sau đó là từng mảnh.....
Mọi người ngẩng đầu, trông thấy trên không mờ mờ ánh sáng bảy màu, đó là....... Thánh quang do thần ban xuống có phải không? Những người vốn đang tuyệt vọng lại dường như trông thấy hy vọng.....
Mười dặm bên ngoài căn cứ Lê Minh.
Sở Thương và Bạch Triết Thành hai người mang theo quân đội của mình đi căn cứ Lê Minh tìm con.
Sau khi biết được căn cứ Lê Minh bị tang thi triều vây công, bọn họ rốt cuộc đứng ngồi không yên, lấy cớ đi chi viện người sống, phòng ngừa tang thi đánh úp Kinh Đô, nhanh chóng dẫn người đi.
Bọn họ không thể trơ mắt nhìn con mình chết dưới mi mắt mình, rồi còn bị tang thi ăn thịt.
Sau đó, khi tiếp cận được căn cứ Lê Minh, bọn họ trong thấy cảnh tượng một vụ nổ mạnh tạo thành vòng cung ánh sáng quét qua đây....
Ba ngày sau.
Ngoài thành căn cứ Lê Minh.
Ngoài thành dựng lên vô số lều trại, là nơi đóng quân của hai nhà Sở Bạch.
Căn cứ Lê Minh trước mắt tang hoang tiêu điều, tử thương vô số, chủ lực tiền tuyến trên cơ bản chết sạch, trái lại người thường trốn trong nội thành thì còn sống rất nhiều.
Không thể nghi ngờ, đây là một màn thảm kịch, nhưng mà còn hơn căn cứ J thị lúc trước, nơi này đã tốt hơn nhiều rồi.
Hai nhà Sở, Bạch thiết trí một điểm thu nhận những người sống sót ở ngoài thành, hơn nữa cung cấp cho họ một chút vật tư, những vật tư này, phần lớn là sau khi tang thi chết tìm được trong căn cứ Lê Minh, dù sao bọn họ là hành quân đến, không mang theo nhiều vật tư.
Tướng quân cũng bị tìm ra, hắn và cấp dưới của mình trốn trong phòng thí nghiệm, đường hầm do Cố bộ trưởng mang theo người tìm ra được, vì để tranh giành một con đường sống, hai bên nảy ra xung đột, tổn hại rất nhiều nhân thủ, may mắn chính là, bọn họ có thể trốn được tới khi tang thi chết sạch.
Khi bọn hắn bị phát hiện trong phòng thí nghiệm, bí mật của phòng thí nghiệm cũng đã bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Sở Thương và Bạch Triết Thành đem Tướng quân và cao tầng của căn cứ Lê Minh, toàn bộ tống vào tù giam, tính toán sẽ mang về Kinh Đô để phán xét, xem như là một lời ăn nói cho việc bọn họ lần này gấp rút xuất quân.
Khi tướng quân và nhóm cao tầng từ trong tầng hầm ngầm bị áp ra, nghênh đón bọn họ, chính là vô số ánh mắt hận thù của căn cứ Lê Minh....
Lúc này, Sở Thiên vừa mới khôi phục lại bình thường, đang cùng Sở Thương nói chuyện trong lều.
Những chuyện mà bọn họ đã trải qua bao lâu này, ba người trước Bạch Minh Hi đã báo cho hai người cha này biết rồi.
Mà sau khi nhóm tang thi chết, Sở Thiên cũng lâm vào ngủ say, buổi sáng hôm nay mới tỉnh lại.
Ba ngày này, Toàn Hiểu Vũ một tấc cũng không rời cực nhọc ngày đem chăm chú canh giữ bên người Sở Thiên, chỉ lo hắn có gì bất thường.
Này hết thảy đều lọt vào mắt của cha Sở.
Cho nên, khi nói xong chuyện chính, hai cha con bắt đầu nói về Toàn Hiểu Vũ.
“Con và cậu nhỏ kia có quan hệ gì?” Sở Thương trái lại không quá khách khí, nhìn thẳng vào mắt con trai nói toạc móng heo.
Sở Thiên cười cười với cha mình, nghĩ đến Toàn Hiểu Vũ, ánh mắt không khỏi dịu dàng: “Vợ của con, người sẽ cùng con trải qua hết quãng đời còn lại. Con yêu em ấy, chúng con sẽ giống như ông bà nội vậy, cùng yêu thương nhau đến đầu bạc răng long.”
Đối mặt với vẻ mặt thâm tình của con trai, Sở Thương có chút nghẹn họng. Đứa con trai út này của hắn, từ nhỏ đã cực có chủ kiến, chuyện nó quyết định, người khác sẽ không thể nào dao động. Con trai út của hắn, kỳ thật so với thằng cả và thằng hai càng ưu tú hơn, cho nên cha của hắn, từng nghĩ sẽ để nó làm người thừa kế.
Vì không để cho các anh trai khó xử, đứa con này đã lập tức rời khỏi kinh đô, chạy đến S thị.
Mạt thế bùng nổ, bọn họ phái ra vô sống người đi tìm tin tức của nó, gần một năm qua, mọi người thực ra đã chuẩn bị tinh thần sẽ nhận được tin nó đã chết.
Vợ hắn thường trộm khóc rất nhiều lần, con cả và con thứ dù sao vẫn cảm thấy em trai bởi vì họ nên mới bỏ đi, nội tâm luôn cảm thấy áy náy, ở trong mạt thế càng thêm kiên cường cố gắng trở nên mạnh hơn để gánh vác gia tộc, nhưng cũng càng trở nên trầm lặng....
Nếu như đứa con vốn mất mà giờ lại có được, đối với Sở gia mà nói, là tin vui cực lớn.
Đứa nhỏ không chỉ trở về, còn mang theo tin tức ở phía Nam, nó trở nên càng tuấn tú cao ngất, càng thêm trầm ổn chính chắn và cơ trí.....
Thân là người làm cha, hắn còn muốn cầu điều gì chứ?
Sở Thương im lặng hồi lâu không lên tiếng, chìm sâu trong suy tư của mình. Sở Thiên chỉ là cười nhìn cha, hắn hiểu cha mình, biết cha nhất định sẽ nghĩ thông suốt, cho nên, hắn chẳng lo lắng tí nào cả.
Quả nhiên, không lâu sau, cha thở dài nói: “Cũng được, thằng bé là một đứa trẻ ngoan, mấy ngày nay con hôn mê, nó không ăn không ngủ chỉ ngồi đó chăm sóc con. Con..... Phải biết quý trọng nó có biết chưa.” Thân là cha, lời hắn có thể nói có thể làm, cũng chỉ có nhiêu đó.
Sở Thiên gật gật đầu, kể lại chuyện hắn từng mất tích, Toàn Hiểu Vũ tìm hắn khắp nơi cho cha nghe. Cha Sở cảm thấy có chút cảm động, đau lòng con trai, đồng thời cũng cảm khái dù đã mạt thế cũng vẫn còn người trọng tình.
Mạt thế đến, hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là chuyện vứt bỏ và phản bội, hết thảy chân tình đều đáng được quý trọng.
Sở Thương vừa lắc đầu cảm khái, vừa liên tiếp gật đầu, cuối cùng, hắn chỉ nói: “Con yên tâm, cha của con là người hiểu lý lẽ. Mẹ con và các anh trai bên đó không cần lo, bọn họ là dạng người gì, con cũng nắm rõ mà. Chỉ có điều, ông nội con chỗ đó,......”
Trong lòng Sở Thương rõ ràng, người cha này của hắn là một lão cổ hủ, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không khiến Sở Thiên đứa nhỏ thông minh này phải dùng tới cách bỏ trốn khỏi kinh đô.
Ông nội quả thật rất khó đối phó nha! Sở Thiên gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không chút sợ hãi, hắn có biện pháp của mình: “Không có việc gì đâu cha, chuyện của con, con sẽ tự mình giải quyết, người của con, con tự mình bảo vệ!”
Vì thế, cha Sở gật đầu, không nói nữa.
Bên ngoài lều.
Toàn Hiểu Vũ có chút nôn nóng liên tiếp nhìn về phía cái lều của hai cha con Sở Thiên, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
Đó là cha của Sở Thiên, nếu như bác không tiếp nhận mình, thì mình biết làm gì bây giờ? Sở Thiên sẽ nói như thế nào làm như thế nào? Lúc này, đáy lòng cậu loạn cào cào cả lên.
Cùng lúc, cách đó không xa, Tạ Minh Hiên ngồi chồm hổm vừa chơi với hai con mèo vừa nhìn chằm chằm Toàn Hiểu Vũ, trong ánh mắt hắn có chút nghi hoặc.
Tạ Minh Hiên đã khôi phục trí nhớ lúc trước, khi Tạ Minh Hiên khi còn sống, khi Tạ Minh Hiên biến thành tang thi, gặp được Toàn Hiểu Vũ hắn đều nhớ rõ.
Nhưng mà, hết thảy, đối với Tạ Minh Hiên của hiện tại mà nói, đều không phải là chính hắn, hắn giống như một người khách trong rạp chiếu phim, lấy góc nhìn của người ngoài nhìn những đoạn ký ức đó.
Bên trong có rất nhiều tình cảm phức tạp, là thứ hắn của hiện tại không thể hiểu, có rất nhiều chuyện, hắn không rõ. Nhưng mà không thành vấn đề gì, hắn đang cố gắng hiểu và học tập.
Hắn biết mình là tang thi, khác với những người còn lại, nhưng mà không sao, cái người tên Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên cũng không cảm thấy hắn khác người. Nha đúng rồi, bên cạnh hắn còn hai con mèo này nữa.
Tuy rằng, hắn cảm thấy, hắn và người trong đầu hắn không giống nhưng mà đối với những người khác, hắn vẫn là hắn, vậy là đủ rồi.
Hắn chưa từng ăn thử thịt người, về sau cũng sẽ không ăn, hắn hiện tại cảm thấy, mặc kệ có ngon như thế nào cũng thật ghê tởm, không ăn thịt người, hắn vẫn có thể thăng cấp chẳng phải sao?
Về phần, ý nghĩa của tương lai? Xin lỗi, hắn hiện tại nghĩ không ra, nhưng mà, không phải còn có cái tên Sở Thiên rất thông minh kia hay sao? Sau này có cơ hội, hỏi hắn là được.
Chỉ là, hắn không hiểu, Toàn Hiểu Vũ khiến hắn cảm thấy rất muốn gần gũi, lúc này đang lo lắng chuyện gì? Hắn nhìn bốn phía, đâu có kẻ địch nào đâu nha!
Khi Toàn Hiểu Vũ chờ đợi trong lo lắng, chỗ lều cũng đã có động tĩnh, Sở Thiên xốc màn cửa lên, đi ra trước tiên.
Trời đang giữa trưa, hôm nay mặt trời ấm áp, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Lúc này ánh mặt trời rọi lên mặt của Sở Thiên, Sở Thiên xa xa nhìn cậu cười.
Dáng cười kia, thật dịu dàng lại bao dung, một khắc Sở Thiên xuất hiện, hoàn toàn tiêu trừ bất an trong lòng Toàn Hiểu Vũ.
Cậu chậm rãi đi qua, nhét mình vào trong cái ôm ấm áp đó.
Môi của Sở Thiên nhẹ nhàng để ở bên tai cậu thì thầm: “Anh đã nói với cha rồi, anh yêu em, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đến khi già, đến khi chết! Em đồng ý không?”
Hốc mắt cậu đỏ lên, Sở Thiên không bao giờ khiến cậu thất vọng. Toàn Hiểu Vũ không có trả lời, mà đáp lại Sở Thiên bằng một nụ hôn dài thắm thiết.
Mạt thế còn chưa kết thúc, con đường tương lai còn rất dài, đầy rẫy bao hiểm nguy còn có rất nhiều nhân tố không xác định, nhưng mà, chỉ cần hai người ở bên nhau, thì đó chính là toàn bộ thế giới.
KẾT THÚC TOÀN VĂN