Ngữ Ngưng chậm rãi đi tới chỗ Lí Nam, trong cổ họng phát ra thanh âm “Hơ hơ”.
Ngón tay Toàn Hiểu Vũ giật giật, cậu cảm thấy tỉnh táo, cậu muốn đứng dậy, cậu sợ Ngữ Ngưng sẽ làm hại Lí Nam, cậu nhớ rõ Sở Thiên từng nói, tang thi này cũng không có trí tuệ, cậu không thể lấy sinh mạng của Lí Nam ra đánh cuộc ký ức còn sót lại của Ngữ Ngưng.
Nhưng mà cậu thất bại. Cậu đã kiệt lực, cho dù muốn dùng hai tay nâng người cũng khó khăn, nói chi là đứng dậy.
“Tiểu Nam! Chạy!” Thanh âm Toàn Hiểu Vũ yếu ớt nói.
“Không! Anh Hiểu Vũ, em sẽ không đi! Chị Ngữ Ngưng còn nhớ rõ em, chị ấy cũng nhớ rõ anh! Chị ấy sẽ không tổn thương em, em cũng sẽ không để chị ấy tổn thương anh!” Lí Nam vừa nói, vừa nắm lấy tay Toàn Hiểu Vũ, bạch quang thoáng lóe lên, nó bắt đầu điều trị cho Toàn Hiểu Vũ.
“Tiểu Nam....” Ngữ Ngưng đã chạy tới trước mặt Lí Nam, trừ bỏ lo lắng hô lên cái tên này, Toàn Hiểu Vũ cái gì cũng không làm được.
“Tiểu...... Nam.......” Ai cũng không ngờ từ trong miệng Ngữ Ngưng lại nhả ra hai chữ đứt quãng như vậy.
Lí Nam nghe vậy đôi mắt sáng lên: “Anh Hiểu Vũ, anh xem, chị Ngữ Ngưng còn nhớ em.”
Toàn Hiểu Vũ cảm thấy cũng vô cùng khiếp sợ, cho tới mạt thế năm thứ ba cậu chết, tuy rằng, cái thời điểm đó từng nghe xôn xao, nói tang thi tiến hóa, đã bắt đầu có dấu vết của trí tuệ, nhưng mà, kia vẫn chỉ là một lời đồn, khó phân biệt thật giả, dù sao, trong ba năm cậu chưa bao giờ gặp qua tang thi nào có trí tuệ. Cũng không có gặp qua tang thi có thể nói.
Biểu hiện của Ngữ Ngưng làm cậu kinh ngạc. Cậu nghe rất rõ ràng, nàng đích xác gọi Tiểu Nam.
Cái này, Toàn Hiểu Vũ cũng không có toàn lực ngăn cản, chỉ nương theo trị liệu của Lí Nam, tích lũy lực lượng. Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Ngữ Ngưng, nếu nàng có hành động công kích gì, cậu nhất định sẽ ngăn cản ngay tức khắc.
Tình hình bên này quỷ dị, mà đám người bên kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tang thi kia và thú biến dị cách Lí Nam và Toàn Hiểu Vũ quá gần. Bọn họ sợ nếu làm bậy, khi mọi người chưa kịp cứu viện, thú biến dị kia đã đem hai người cào nát.
Sở Thiên vẫn đang hôn mê, Bạch Minh Hi lo lắng bên này lại lo lắng bên kia, nhưng lại bất lực, tâm sức lao lực quá độ.
Bên kia, Ngữ Ngưng chậm rãi nâng tay phải của nàng lên, ngón tay trên bàn tay không còn đầy đủ, là do những súc sinh kia khi tra tấn nàng đã cắt xuống.
“Tiểu........ Nam.......” Thanh âm khàn khàn khó nghe còn mang theo tiếng ‘Hơ hơ’, tay phải Ngữ Ngưng chậm rãi đặt trên đầu Lí Nam.
Giọt nước mắt lại một lần nữa tuôn ra, mặc kệ trong mắt người khác chị Ngữ Ngưng hiện tại có bao nhiêu xấu xí, nhưng mà Lí Nam vẫn từ câu “Tiểu Nam” kia nghe ra được tình cảm cất chứa bên trong.
Chị Ngữ Ngưng không phải tang thi đáng sợ, nàng nhớ rõ, nàng còn có ký ức của nhân loại.
“Chị Ngữ Ngưng.... Em sẽ giúp chị, em nhất định sẽ giúp chị......” Lí Nam nức nở nói.
Khi tay phải Ngữ Ngưng hạ xuống, ký ức thống khổ kia lại xâm nhập, thế nhưng hình ảnh đó cũng lọt vào trong đầu của Toàn Hiểu Vũ.
Bi thương, đau đớn, không cam lòng, căm phẫn, cừu hận, giãy giụa......... Các loại cảm xúc phức tạp và ký ức tràn ngập trong đầu Toàn Hiểu Vũ.
Cuối cùng, những cảm xúc và hình ảnh kia đột nhiên toàn bộ biến mất, hiện ra trong đầu Lí Nam và Toàn Hiểu vũ, là một Lí Nam ngày trước, hình ảnh mà Toàn Hiểu Vũ cảm thấy xa lạ.
“Tiểu Nam......” Ngữ Ngưng mỉm cười, hình ảnh trong đầu là bộ dáng Ngữ Ngưng trước mạt thế, tóc dài phiêu phiêu, ôn nhu tốt đẹp, dáng cười thanh khiết không tỳ vết, thanh thuần mà mỹ lệ.
“Cảm ơn em, cảm ơn bác Lí, chưa kịp nói với bác ấy lời cảm ơn. Chưa kịp nói lời xin lỗi với em, hại em mất đi người cha, thực xin lỗi.”
“Không phải, chị Ngữ Ngưng, đó là quyết định của ba ba.....” Lí Nam khóc đến lợi hại.
Ngữ Ngưng không nói nhiều lời, góc nhìn trong đầu lại chuyển hướng sang Toàn Hiểu Vũ: “Cảm ơn cậu, đã từng cứu tôi, cũng không kịp nói lời cảm ơn. Tiểu Nam liền giao cho cậu, em ấy là một đứa nhỏ ngoan. Bất quá hiện tại, một lần cuối cùng, xin cậu hãy giúp tôi thêm một lần được không?”
Toàn Hiểu Vũ không tự giác gật đầu, mà Ngữ Ngưng, lập tức cảm nhận được cảm xúc của cậu.
“Cám ơn cậu! Xem như báo đáp, tôi sẽ nghĩ biện pháp khiến những tang thi kia đều biến mất. Cho nên, thỉnh cầu cậu giúp tôi chấm dứt loại đau khổ này đi. Mỗi ngày tôi đều ở trong ký ức này giãy giụa, tôi vốn cho rằng chết là chấm hết. Nhưng mà bộ dạng hiện tại, căn bản không phải chấm dứt, mà là bắt đầu của sự đau khổ tuần hoàn.”
“Mỗi ngày tôi bị ký ức này tra tấn, biến thành quái vật thích ăn thịt người, bản năng thao túng và tụ tập những quái vật này, thù hận nhân loại, tàn sát nhân loại, cắn nuốt nhân loại. Nhưng ngẫu nhiên tôi sẽ tỉnh táo, rồi lại thống khổ không chịu nổi.”
“Tôi nhớ kỹ những tội ác và tổn thương đó, khi thanh tỉnh sẽ cảm thấy bản thân vẫn là nhân loại, song, tôi lại cắn nuốt máu thịt của nhân loại. Tôi cảm thấy ghê tởm nhưng thân thể lại thích máu thịt tươi ngon.... Tôi bị vùi lấp trong đau khổ, lặp đi lặp lại.....”
Đau khổ và dày vò nói không nên lời, đáng sợ nhất chính là những lần ngẫu nhiên tỉnh táo kia.
“Thời gian của tôi không nhiều lắm.” Hình ảnh của Ngữ Ngưng tiếp tục nói: “Tôi đem những tang thi kia đuổi đi, chờ một lát thì xin cậu, chấm dứt đau khổ của tôi!”
Cũng không chờ Toàn Hiểu Vũ đồng ý, tay của Ngữ Ngưng đã rời khỏi đầu của Lí Nam, hình ảnh cũng lập tức biến mất.
Ngữ Ngưng lảo đảo xoay người, Đại Hoa đi tới ngậm lấy quần áo của nàng, vung, đem nàng vứt lên lưng. Tiếp đó Đại Hoa lại nhảy mấy cái, lập tức phóng vào đàn tang thi.
Nhóm tang thi một trận nóng nảy, nóng nảy qua đi, lại bắt đầu thối lui, giống như lúc chúng nó tới vậy, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Những người khác lúc này mới dám xông lên, sớm nhất chính là Tiêu Tử Nhiên, hắn chạy tới đỡ Toàn Hiểu Vũ dậy. Mà Âu Dương Cảnh cũng chạy tới, ôm lấy Lí Nam.
Sở Thiên vẫn đang hôn mê, Bạch Minh Hi ôm hắn, trong lúc nhất thời cũng sẽ không chạy qua được, đứng xa xa nhìn hai người đều không có chuyện gì, không khỏi thở ra một hơi. Sở Thiên tuy rằng hôn mê, nhưng mà hô hấp đều đều, hẳn là không có trở ngại.
“Các người không sao chứ? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Tử Nhiên hỏi Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ cũng không có trả lời, hỏi ngược lại: “Sở Thiên đâu? Anh ấy thế nào rồi?”
“Chỉ là hôn mê, thoạt nhìn không có gì trở ngại.” Tiêu Tử Nhiên đáp, nhưng cũng không dám cam đoan, dù sao chiến đấu bằng tinh thần người khác nhìn không thấy, cụ thể ra sao, thật sự đoán không ra.
Nghe tên bác sĩ nói như vậy, Toàn Hiểu Vũ trái lại không quá lo lắng, Ngữ Ngưng nếu đã không có thương tổn cậu và Lí Nam, hẳn cũng sẽ không tổn thương Sở Thiên, khi đàn tang thi bắt đầu đình chỉ tiến công, có lẽ là thời điểm Ngữ Ngưng tỉnh táo lại.
Ngữ Ngưng khi hỗn loạn, bị ký ức và cừu hận chi phối, nàng thông qua bản năng tụ tập tang thi, giết chết nhân loại, phát tiết cừu hận và thỏa mãn yêu cầu đối với thức ăn.
Nhưng mà khi nàng tỉnh táo lại, rồi lại đối với hành vi của bản thân cảm thấy càng thêm đau khổ, nàng không muốn biến thành quái vật, không muốn bị ký ức xấu xí chi phối, nàng không muốn cắn nuốt sự ấm áp của máu thịt con người! Không bao giờ muốn nữa!
Toàn Hiểu Vũ hiểu cảm xúc của nàng, cũng hiểu được nàng cầu tìm giải thoát là cái gì, cậu hạ quyết tâm giúp nàng, nhưng không thể đem quyết định này nói với Lí Nam.
Cho nên, cậu vẫn không trả lời câu hỏi của tên bác sĩ, mà từ trong lòng Âu Dương Cảnh tiếp nhận Lí Nam, thả nó xuống.
Lí Nam ngơ ngác đứng thẳng, nó vẫn đang tự hỏi vừa rồi những gì chị Ngữ Ngưng nói, nó nghe không hiểu, nó không biết làm thế nào mới giúp chị ấy có thể ‘giải thoát’, nhưng mà, nó vẫn có một loại dự cảm mơ hồ.
Toàn Hiểu Vũ cố gắng đến mức cao nhất, ngồi xổm ở trước mặt Lí Nam, tận lực để hai mắt của mình nhìn thẳng Lí Nam: “Tiểu Nam, chị Ngữ Ngưng của em rất đau khổ, cho nên, chúng ta phải giúp chị ấy chấm dứt đau khổ có được hay không?”
“Làm sao có thể giúp chị ấy?” Tuy rằng là hỏi, nhưng trong giọng nói đã có một chút bối rối, trong mắt Toàn Hiểu Vũ toát ra đau thương, làm nó hiểu được cái gì đó.
Toàn Hiểu Vũ không lên tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm rơi xuống ở bên cạnh.
“Không! “Lí Nam kêu to, trong nháy mắt kia nó hiểu được ý tứ của Toàn Hiểu Vũ: “Đừng giết chị ấy! Anh Hiểu Vũ, chị ấy không phải người xấu! Chị ấy bị người xấu hại! Chúng ta phải giúp chị ấy, không thể giết chị ấy!” Nó có vẻ rất kích động, đây là lần đầu tiên nó rống to với Toàn Hiểu Vũ, cũng là lần đầu tiên có loại cảm xúc kịch liệt như vậy, cho dù là thời điểm Lí Thuận Vĩ rời đi, nó cũng chưa từng như vậy.
“Chúng ta chính là đang giúp chị ấy! Tiểu Nam!” Toàn Hiểu Vũ đưa tay ra đè bả vai Lí Nam: “Em nhìn đi chị ấy đau khổ, chị ấy cần giải thoát! Chị ấy không muốn làm một con quái vật ăn thịt người, điều đó khiến chị ấy ghê tởm, giống như đám súc sinh kia khiến chị ấy ghê tởm vậy! Nhưng mà, chị ấy không thể khống chế chính bản thân mình, chị ấy không thể dằn xuống bản thăng thèm ăn! Em có hiểu không? Chị ấy không muốn như thế này! Chị ấy không muốn như thế này!”
Toàn Hiểu Vũ cũng khó có được xúc động. Đoạn ký ức và tình cảm đó, không chỉ kích thích Lí Nam, mà còn kích thích Toàn Hiểu Vũ.
Hiểu, nó thật sự hiểu. Gương mặt Lí Nam ướt đẫm: “Không có biện pháp khác sao? Không có biện pháp khác sao? Anh Sở Thiên thông minh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp.......”
“Thực xin lỗi Tiểu Nam, anh cũng không có biện pháp.” Trả lời Lí Nam là Sở Thiên, hắn vừa mới tỉnh lại, dưới sự dìu đỡ của Bạch Minh Hi đi tới.
Trước lúc hắn hôn mê, cũng thấy được ký ức hoàn chỉnh. Nhìn tình cảnh trước mắt, hắn đại khái cũng đoán ra được cái gì.