Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 200

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Trước tận thế khi con người đọc sách sử, học lịch sử, nghe nói thời cổ đại một cuộc chiến tranh có thể kéo dài tận ba năm cũng là bình thường. Nhưng từ khi tiến vào xã hội hiện đại thì quốc gia nào gẫu nhiên có chiến tranh, thời gian chân chính chiến đấu lại rất ngắn ngủi, chỉ tốn một ít thời gian đã nhanh chóng kết thúc, còn kéo dài quá lâu phần lớn là do các quốc gia giằng co.

Nhưng hôm nay, đám tang thi bám riết không tha, không biết đau đớn, không biết mỏi mệt vây công, chiến đấu lại một lần nữa kéo dài.

Đã gần hai năm, không sai, tòa thành này đã gian nan phòng thủ gần hai năm.

Nếu không phải tất cả mọi người trong thành hôm nay đều do người chỉ huy an bài thành mấy trăm đội ngũ, nếu không phải từng người trong đội ngũ đều có thể thay phiên nghỉ ngơi trọn vẹn, nếu không phải tất cả mọi người trong đội ngũ đều được kích phát dị năng, nếu không phải trong căn cứ có số lượng lớn dị năng giả hệ thực vật có thể cung cấp đồ ăn, nếu không phải trong căn cứ có vài không gian dị năng giả sau khi được kích phát có thể phối hợp với thể chất dị năng giả tranh đoạt tinh hạch bên ngoài cùng bọn tang thi mà nói, bọn họ làm sao có khả năng kiên trì đến tận bây giờ? Làm sao còn chưa tuyệt vọng?

Gần hai năm… Hiện tại đã muốn tiến vào mùa mưa, lại qua không được bao lâu liền đến tận thế năm thứ ba, cái ngày mà khiến tất cả mọi người tuyệt vọng, cái ngày khiến tất cả mọi người vì sống sót mà bắt đầu giao tranh.

“Số lượng tang thi bên ngoài đã giảm bớt khoảng bốn mươi vạn.” Diêm Tân cầm bút trong tay gõ gõ cạnh bàn, nheo mắt nhìn về phía Khương Phong đang sầu mi khổ kiểm lui tại một góc – cho dù bây giờ dị năng của hắn đã lên tới cấp bốn, nhưng vừa phát động cũng sẽ đau đầu đến nỗi dục sinh dục tử, thật sự là…

“Kiên trì thêm một chút là có thể tiêu diệt triệt để bọn nó, cmn, hai năm nay nghẹn chết lão tử!” Quách Binh dùng lực vung quyền, dị năng của hắn cũng lên tới cấp bốn, chuyện này còn phải cám ơn hai người Hạ Tử Trọng cùng với vợ Yên Nhạc nhà hắn.

Hai người Hạ Tử Trọng sau khi bắt đầu phòng thủ hơn nửa năm sau liền thăng lên cấp năm, sau khi thăng cấp hai người càng dám trực tiếp nhảy vào đám tang thi trực tiếp xông về phía tang thi cấp bốn! Tang thi cấp bốn bị Hạ Tử Trọng giết xong sau đó Yên Nhạc đi theo đường hầm của không gian dị năng ra nhặt tinh hạch, trước khi đám tang thi kịp phản ứng đã cầm chắc tinh hạch cấp bốn trong tay! Đây cũng là nguồn tài nguyên giúp cho mọi người trong căn cứ thăng cấp.

Hôm nay, hai người Hạ Tử Trọng lên tới cấp năm, chỉ khi phát động dị năng mắt mới phát quang, bình thường thì không khác gì người thường. Nhưng phạm vi phát quang còn rộng hơn so với cấp bốn.

Chuyện này có một phần cũng là do cả hai người đều là hệ công kích, nếu là hỏa hệ dị năng lên tới cấp năm mà nói… Có lẽ hai mắt đều bốc lửa.

Trong căn cứ vẫn có đại đa số người không thể lên tới cấp ba hoặc hơn, đều là những người có sức chiến đấu thấp, lá gan cũng nhỏ. Nhưng thành viên của tiểu đội được Diêm Tân dẫn dắt đến hôm nay đều đã thăng lên cấp bốn.

“Đợi khi bên ngoài còn lại khoảng mười vạn tang thi thì có thể mở ra cửa thành, để các dị năng giả ra ngoài hít thở không khí.” Diêm Tân nhẹ nhàng bâng quơ nói, hắn nói giống như là để mọi người đi ra ngoài dạo phố thông khí, mà không phải đi ra ngoài liều mạng đánh tang thi. Tang thi bên ngoài bây giờ cấp cao nhất là cấp bốn, đây là do căn cứ ngay từ đầu đã muốn đoạt tinh hạch của tang thi, nhưng sau đó rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề, nên tốc độ cướp đồ cũng nhanh hơn.

Đám tang thi ăn không được người, lại không cướp được tinh hạch, lại liên tục tổn thất, nên chúng nó làm sao có thể thăng cấp qua mặt người trong căn cứ?

“Tốt!” Trong phòng họp phát ra một trận tiếng hoan hô, nghẹn hai năm nay, bọn họ cũng nghẹn đến dài lông!

“Ào ào…” Sau khi xác nhận tang thi bên ngoài đã giảm bớt khoảng bốn năm mươi vạn, lại lần nữa tiến vào mùa mưa – trải qua tận thế ba năm kinh nghiệm mọi người đã tổng kết được quy luật, sau tận thế thời tiết chia làm hai loại, mùa mưa cùng mùa khô.

Mùa mưa thì mưa dầm liên miên, không có ngày nào là không đổ mưa, cho dù tạnh mưa cũng chỉ tạnh vài tiếng, sau đó sẽ tiếp tục mưa không ngừng.

Mùa khô trên trời không có một giọt nước, ngay cả thủy hệ dị năng cũng chỉ có thể tạo ra nước đủ để mọi người sử dụng, mà không thể dùng thủy hệ để công kích.

Cho nên, mọi người trữ nước vào mùa mưa, mùa khô sử dụng.

Lúc mọi người tâm tâm niệm niệm còn một chút nữa liền có thể mở ra cửa thành, giết bầy tang thi đáng chết đang vây bên ngoài, Khương Phong bỗng nhiên một phen ôm chặt đầu – “A—!”

“Làm sao vậy?” Người trong phòng họp ai cũng vô cùng giật mình, vội vàng nhìn về phía Khương Phong.

Nói thực ra, từ khi mọi người biết Khương Phong hắn cả ngày chỉ đau đầu, loại dị năng này càng đau càng lợi hại. Vài người nhiều chuyện thường nói thầm sau lưng hắn: “Tên này không chừng ngày nào đó có lẽ sẽ bị đau đầu đến chết mất!”

Tiếng hét thảm này thật đúng là có cảm giác “Đau chết”, ngược lại khiến trong lòng mọi người nhất thời có cảm khái không rõ – rốt cuộc hắn sẽ bị đau đến chết sao? Tại tang lễ của hắn nên nói gì mới tốt?

“Đến, đến!” Khương Phong đầy mặt kinh khủng ngẩng đầu.

Diêm Tân nhíu mày tiến lên, giữ chặt cánh tay đang không ngừng run rẩy của hắn: “Cái gì đến?”

“Cái kia… Thứ kia…” Khương Phong mãnh liệt nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra, trong mắt tất cả đều là tuyệt vọng: “SH thị… Thứ ở phía dưới căn cứ ngục giam! Hơn nữa, càng thêm… Khủng bố!”

Mọi người sửng sốt, có những người không biết gì đều nhìn Khương Phong chằm chằm, mà đồng tử Diêm Tân lại co rụt lại – là thứ hắn đã nói qua lúc trước!

Trùng trùng điệp điệp tang thi như sóng lớn xuất hiện ở phương xa, mọi người đang tấn công tang thi dưới tường thành cũng không phát hiện, mà khi đó một người tùy ý ngẩng đầu lau mồ hôi, nhất thời cho rằng chính mình hoa mắt.

“Kia… Đó là thứ gì?”

“Ân? Thứ gì?”

“Rất dày đặc… Không phải đâu! Như thế nào còn có tang thi đến?”

Mọi người tiêu phí ước chừng hai năm thời gian mới miễn cưỡng đem đám tang thi vây công A thị tiêu diệt không tồi, bây giờ như thế nào lại tới một đám nữa?

Từng đầu, từng đầu, rậm rạp dày đặc, liếc nhìn không thấy chỗ kết thúc.

Đám tang thi ở phía Nam căn cứ A thị tiến về phía Bắc, chúng nó tạo thành đội ngũ chỉnh tề, cứ như quân đội.

Đám tang thi vây quanh căn cứ A thị không biết mệt mỏi đồng loạt dừng lại động tác, có cả tang thi cấp bốn trong đó, tang thi đều đứng lại, xoay người đi về hướng đại quân kia!

Tang thi trước cổng rời đi, nhưng lúc này những người trên tường vây lại không có ai cao hứng, tất cả đều tràn đầy tuyệt vọng nhìn đại quân tang thi đông nghìn nghịt đang từng bước đi về hướng này.

“Nó, nó lúc trước che chắn tất cả tang thi, vừa rồi mới giải trừ.” Khương Phong ngồi trên xe cùng bọn Diêm Tân đi đến tường vây, lúc này nước mũi nước mắt đầy mặt, cả người run run khiến mấy người ngồi cùng hắn cảm giác như có động đất.

Xe dừng dưới cầu thang leo lên tường vây, Diêm Tân đi lên.

Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách tính cả Duẫn Đông phụ trách chỉ huy một hướng khác lúc này đều tập hợp lại, đang nhìn ra xa…

“Tình huống thế nào?”

Nghe tiếng Diêm Tân Duẫn Đông không quay đầu lại, trong tay cầm kính viễn vọng như trước quan sát tình huống phương xa: “Tang thi công thành đã dừng tay đi hội hợp với tang thi mới tới.”

Diêm Tân mày nhăn càng chặt.

“Số lượng tang thi bao nhiêu?” Khoảng cách khá xa, đội ngũ tang thi lại quá lớn, Hạ Tử Trọng không có biện pháp tính toán ra.

“Chúng nó đến từ căn cứ ngục giam, hiện tại xem ra một đường vừa đi vừa thu đàn em.” Diêm Tân vừa nói xong liền khiến tất cả mọi người gần đó ngây ngẩn cả người, lập tức dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía biển tang thi đang dần dần tiếp cận – thu đàn em? Từ SH thị đến?

Từ Sh thị đi một đường lên Bắc sẽ gặp bao nhiêu căn cứ? Lúc tang thi triều đại bùng nổ bên ngoài mấy căn cứ tụ tập bao nhiêu tang thi? Trừ bỏ công phá các thành trì, căn cứ hao tổn trong tay tang thi, tính đến hôm nay, nhìn đến tang thi đầy khắp núi đồi đang tiến về căn cứ A thị cũng đoán được thu hoạch của bọn nó.

Tang thi có khứu giác cực kỳ nhạy bén, cho nên chúng nó khác với bọn Hạ Tử Trọng lúc chấp hành nhiệm vụ, bọn Hạ Tử Trọng chỉ đi ngang qua chỗ nào đó, tận mắt nhìn thấy kiến trúc bên ngoài căn cứ, hoặc là trên đường gặp được vài tiểu đội ra ngoài đánh tinh hạch mới có thể xác định phụ cận có căn cứ hay không. Nhưng đám tang thi chỉ cần ngẩng đầu, từ trong không khí ngửi hương vị, liền có thể xác định phương hướng hương vị thịt người truyền đến, cùng với cấp bậc cùng số lượng của mỹ thực.

Chúng nó một đường lên Bắc, công phá từng căn cứ, thu nạp một đám lại một đám thành viên mới, bây giờ, đội ngũ của chúng nó vô cùng lớn mạnh. Mà căn cứ trước mặt cách đó không xa tản mát ra hương vị vô cùng thơm nồng chính là khu săn bắn kế tiếp của chúng nó.

“Các đơn vị chuẩn bị sẵn sàng.” Lúc vài con tang thi làm quân tiên phong rốt cuộc xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt mọi người, Diêm Tân dùng loa ra lệnh cho toàn bộ căn cứ: “…Nghênh địch!”

Không phải chúng nó chết, thì là bọn họ chết.

Thực lực của đội ngũ đã từng xuôi Nam, trên đường vượt qua mọi chông gai giết bao nhiêu tang thi rất mạnh, ngoài dự đoán của mọi người. Lúc trước đại quân tang thi bên ngoài căn cứ A thị bởi vì phần đông là do các dị năng giả phối hợp, chiến thuật lại hợp lý, cho nên cũng không cho chúng nó có bao nhiêu đường sống để thăng cấp, tất cả đều bị giết, tinh hạch cũng bị không gian dị năng thu hồi.

Nhưng bây giờ, đám tang thi này dọc theo đường đi đều giết người, thu nạp, thăng cấp! Trong đội trước mắt có thể thấy được tang thi cao cấp nhất cũng là cấp năm!

Có tang thi cấp năm tọa trấn, phòng thủ lại lần nữa trở nên gian nan, áp lực mà chúng nó mang đến cho căn cứ cũng không giống với tang thi cấp bốn. Ngay cả Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách không muốn thừa nhận cũng không được, cho dù bọn họ có thể đơn độc ứng chiến với tang thi cấp năm, nhưng một khi bị phần đông tang thi cấp năm bao vây, bọn họ cũng chỉ có thể vừa chạy vừa đánh – dưới sự duy trì của vũ khí.

“Cố gắng chống trả!”

“Đạn dược chuẩn bị!”

Lúc trước sau khi tương đối khống chế được tang thi triều, tang thi không thể tiếp cận quá gần với tường vây, Diêm Tân lại lần nữa thay đổi phương án tác chiến, giống như đoàn xe lúc trước để mọi người tận lực chỉ dùng dị năng giết tang thi, mà không phải sử dụng vũ khí sau khi cải thiện công kích. Nhưng bây giờ, đối mặt với đợt tang thi mới, mấy vũ khí, đạn dược lại lần nữa đầu nhập vào cuộc chiến.

Có hỏa lực duy trì, tình hình chiến đấu lại lần nữa miễn cưỡng duy trì, lần này đánh liên tiếp đến bốn ngày sau.

“Tình huống đạn dược thế nào?” Diêm Tân mấy ngày này ngoại trừ trở về ngủ cơ bản không hề rời khỏi tường thành, lúc này đang giơ kính viễn vọng quan sát đám tang thi rậm rạp dày đặc phía dưới.

“Còn có thể kiên trì hai ngày, nhưng vật tư chúng ta chuẩn bị đã tiêu hao gần hết…” Bộ trưởng bộ hậu cần sắc mặt khó xử nói. Mấy vũ khí này phần lớn đều được sản xuất ra trong đợt tang thi triều lần trước, số lượng còn lại vốn cũng không nhiều, thêm nữa trong căn cứ cơ bản cũng không còn nguyên liệu dùng để đúc đạn – mấy thứ này đều phải đi nơi khác thu thập, tinh luyện ra, nhưng bọn hắn bị mấy con tang thi đáng chết này bức một cái đến tận hai năm! Phải ra ngoài đào quặng thế nào?

“Gọi các dị năng giả hệ thực vật chuẩn bị sẵn sàng, một khi đạn dược dùng hết, để cho bọn họ tiến lên.” Diêm Tân thần sắc không hề xúc động, nhưng đã buông xuống kính viễn vọng, nhìn về phía đám tang thi rậm rạp dày đặc phía dưới tựa hồ như đang suy tư gì đó.

“Dạ!”

Bản thân dị năng giả hệ thực vật không có phương thức chiến đấu gì đặc biệt, nhưng từ khi Hạ Tử Trọng đem hạt giống của biến dị thực vật nhà mình thu thập được giao cho đội viên của tiểu đội Luân Hồi, Diêm Tân liền phát hiện cách sử dụng chúng nó, lập tức cùng Hạ Tử Trọng giao dịch đem hạt giống của biến dị thực vật còn lại mua hết.

Hiện tại căn cứ đang gặp nguy, tùy thời có khả năng bị diệt, hắn chỉ có thể ném đi lo lắng sau khi trồng ra biến dị thực vật thì chúng nó có đầu nhập vào đám tang thi đối phó với căn cứ hay không, trước tiên dùng chúng nó ngăn cản một trận.

Nhưng biến dị thực vật được trồng ra chỉ sợ rất khó kiên trì trong thời gian dài… Một khi dùng hết dị năng thì các dị năng giả có thể cũng…

“Diêm Tân!”

Diêm Tân quay đầu lại, thấy Quách Binh vội vàng đi tới, đầy mặt đều đen thui, bùn đất hỗn hợp mồ hôi đều đem màu da hắn triệt để nhuộm màu.

“Chuyện gì?”

“Có phải căn cứ gần hết đạn rồi không?”

Diêm Tân khẽ gật đầu, lại lần nữa nhìn về phía tang thi triều phía dưới rậm rạp dày đặc: “Nhiều nhất còn có thể kiên trì hai ngày.”

Quách Binh hít một ngụm lãnh khí, cũng nhìn về phía đám tang thi cười khổ một tiếng: “Tôi còn giữ một ít, là lúc trước… Chuyện xảy ra rất lâu rồi, cũng đã cải tạo qua. Còn có bên Hạ Tử Trọng cũng có một ít, hai người bọn tôi thương lượng một chút, lát nữa tìm chỗ trống lấy ra.”

Diêm Tân không có gì ngoài ý muốn, từ khi biết được bọn Quách Binh tựa hồ có bí mật, không bị máy kiểm tra quyét ra “Không gian”, hắn liền khẳng định tiểu đội Luân Hồi có rõ ràng có chỗ để vật tư cùng vũ trang.

“Lát nữa tính toán số lượng một chút, ta dùng tinh hạch…”

“Quên đi, dù sao cũng không nhiều, tinh hạch vẫn nên phân cho các dị năng giả dùng sau khi đạn đều bị dùng hết đi. Nếu căn cứ thật sự bị diệt, đến lúc đó ai cũng chạy không được, để vài thứ kia lại cũng như không.” Quách Binh phất phất tay, tựa hồ như vô tình nói.

Không bao lâu sau, hai người Hạ Tử Trọng cùng Quách Binh đi đến trước một mảnh đất trống, hai người phất phất tay lấy ra một số lượng lớn các loại đạn dược, súng ống sùm sụp xếp thành hai đống. Nhìn qua Hạ Tử Trọng tựa hồ còn muốn nhiều hơn so với Quách Binh, hơn nữa trừ vũ khí ra còn có không ít vàng.

Quách Binh trừng lớn hai mắt: “Nhiều như vậy?”

Hạ Tử Trọng thần sắc không thay đổi: “Lần đó trước khi đi làm nhiệm vụ, bọn tôi ở chỗ khác thu thập được một ít.” Nói xong nhìn về phía Diêm Tân: “Của tôi chỉ có mấy cái đã cải tạo, còn lại còn chưa kịp làm.”

Thần sắc Diêm Tân có chút giật giật, hắn tuy rằng biết trong tay hai người có không ít vũ khí, cũng không ôm hi vọng quá lớn – đạn dược trong tay bọn họ liệu có đủ để căn cứ duy trì một ngày hay không.

Nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy lại khiến hắn chân chân chính chính chấn kinh một chút: “Mấy vũ khí này… Còn có thể duy trì ba ngày.” Nói xong hắn vung tay lên: “Để bộ hậu cần bắt đầu cải tạo!” Sau đó nhìn về phía hai người: “Đa tạ, nếu mọi người có thể sống sót…”

“Đến lúc đó lại nói, có thể thủ được ngày nào thì hay ngày đó.” Quách Binh giống như không quan trọng phất phất tay: “Có thể sống sót qua ba năm sau tận thế, tôi đã có lời rồi!”

Trong lúc mọi người đang cảm khái, thương tâm, khổ sở, lại giao ra vũ khí cứu mạng có thể cùng mọi người duy trì thêm vài ngày. Hiện tại tình huống bên ngoài mọi người đều thấy được, tang thi cấp năm không phải dễ đối phó, có hai bức tường suýt chút nữa đã bị tang thi hệ lực lượng cấp năm đánh sập, nếu không phải mọi người tập trung đánh, thổ hệ dị năng gắt gao cố thủ mà nói chỉ sợ căn cứ cũng đã bị tang thi công phá.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…

Mọi người trong căn cứ hôm nay, vô luận là nam nữ lão ấu đều tụ tập ở bốn phía trên tường vây, đại đa số người đều ăn ở tại đây, bọn họ thậm chí còn tạm đóng cửa thang dẫn xuống dưới, quết tâm cùng tường vây tồn vong.

Tuy rằng khí tức tuyệt vọng đã bắt đầu lan tràn, nhưng vì có thể sống lâu thêm một ngày, lại kiên trì thêm một ngày, mỗi người đều cắn răng, thủ vững ở các nơi.

Dần dần, đạn dược trong căn cứ đều triệt để dùng hết, mà hiện tại, đống vũ khí được Hạ Tử Trọng cùng Quách Binh trợ giúp cũng đã hết.

Dị năng giả hệ thực vật đến sát tường, bắt đầu đi xuống ném hạt giống biến dị thực vật, chuẩn bị chờ khi đạn dược dùng hết liền dùng mấy sinh vật dữ tợn này.

Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách đứng chung một chỗ, súng phóng lựu đạn trong tay Phương Hách, mà Hạ Tử Trọng thì lại chuẩn bị – chuẩn bị đợi vài người bên cạnh sử dụng hết vũ khí cùng dị năng.

Bỗng nhiên, có người vỗ vai Hạ Tử Trọng.

Xoay qua thì thấy Quách Binh, Hạ Tử Trọng lui về sau hai bước nhưng ánh mắt vẫn không rời đi phía dưới tường vây. Mấy ngày này mọi người đều nhìn ra, tang thi chưa phái ra chủ lực chân chính của chúng nó – tang thi bay, tang thi thổ hệ cũng chưa xuất đầu lộ diện.

Diêm Tân phân tích, chỉ sợ đám này cũng chỉ là thân kinh bách chiến, chúng nó hiểu được trước tiên để tang thi cấp thấp làm mồi dẫn, để căn cứ triệt để hao sạch đạn dược sau đó sẽ công phá căn cứ.

Đây là dương mưu chói lọi, nhưng bọn hắn lại không thể không theo kịch bản của đối phương.

“Thế nào?”

Quách Binh do dự một chút, mới thấp giọng nói: “Nếu… Nếu thành thật sự bị diệt, nếu hai người thuận tiện thì… Có thể mang theo Tiểu Yên hay không.”

Hạ Tử Trọng dừng một lát, mới quay đầu nhìn hắn.

Quách Binh trên mặt mang theo nụ cười không nỡ cùng thống khổ: “Tuổi của tôi cũng không còn nhỏ, sống cũng đủ rồi, nhưng Tiểu Yên thì…” Chưa nói xong đã lắc lắc đầu: “Nếu không phải tận thế, tôi cũng không nhân cơ hội để cậu nhóc đó cùng một chỗ với tôi. Tôi chỉ cầu… Nếu hai người có thể thoát thân, đến lúc đó có thể hay không…”

Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách đều là dị năng giả có tốc độ cực nhanh, hơn nữa Hạ Tử Trọng còn có phương pháp đặc thù khiến hắn có thể ẩn mình trong đám tang thi triều – chỉ cần tang thi cấp bốn cấp năm không tới gần, động tác cũng không quá lớn, cho dù tang thi cấp bốn cấp năm cũng không dễ phát hiện ra hắn.

Nếu nói trong toàn bộ căn cứ ai có cơ hội chạy thoát nhất, trừ hai người này ra thì không còn ai khác.

Quách Binh biết đề nghị này của hắn rất có khả năng sẽ liên lụy đến bọn Hạ Tử Trọng, nhưng… Hắn thật không muốn để Yên Nhạc chết khi còn trẻ như vậy…

Hạ Tử Trọng trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nâng tay lên vai hắn vỗ vỗ: “Chúng ta sẽ không chết, mọi người cũng sẽ không chết.”

Ở đây tử thủ hai năm, Hạ Tử Trọng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn thật sự  không bỏ xuống được, nhất là lúc trước căn cứ rõ ràng đã thấy được hi vọng sống sót, hắn thật cho rằng mọi người đã có thể vượt qua tai nạn lần này.

Khi đại quân tang thi lại lần nữa xuất hiện, hắn cũng cho rằng lần này căn cứ chỉ sợ lại phải kiên trì thêm nữa.

Chính mình có không gian, có thể trốn, nhưng… Người khác thì sao?

Cảm tình trong vài năm nay không phải như cơn gió thổi là đi, hắn thừa nhận, trừ Phương Hách ra hắn bây giờ còn có vướng bận khác, tỷ như Quách Binh, tỷ như Yên Nhạc, tỷ như Trần Ninh, thậm chí ngay cả bọn Diêm Tân cũng có ràng buộc càng sâu.

Năng lực của hắn tóm lại là có hạn, hắn không có khả năng, cũng không nguyện ý đem tất cả mọi người đều mang vào không gian, nhưng bọn Quách Binh… Hắn thật không bỏ xuống được.

Đi đến bên cạnh Phương Hách, Hạ Tử Trọng nâng tay đón lấy bàn tay đang cầm súng của cậu: “Tận lực ở bên cạnh Yên Nhạc, nếu…”

Hắn còn chưa nói xong, lại có chút do dự không biết nên nói với Phương Hách thế nào. Chung quy ý nghĩ này hắn chỉ vừa quyết định.

Phương Hách ngẩng đầu lên, xoa bả vai đau nhức bỗng nhiên cười: “Em biết, nếu nguy hiểm thì dẫn bọn họ cùng vào đúng không?”

Hạ Tử Trọng dừng một lát, nhìn về phía bên cạnh Phương Hách: “Em… Không trách anh?”

Phương Hách khẽ lắc đầu, cười nhìn về tang thi triều phía trước không có giới hạn: “Cho dù sau này có kẻ nào vì chuyện này mà hận thù, việc chúng ta làm cũng không thẹn với lương tâm, dù sao chỗ đó là địa bàn của chúng ta, cùng lắm thì sau khi chuyện này kết thúc thì đem người không hợp ném ra bên ngoài là được, bọn họ cũng không tiến vào được.”

Hạ Tử Trọng cười trầm, hắn biết Phương Hách là đang an ủi hắn, giúp hắn nghĩ toàn vẹn mọi chuyện. Hắn cũng biết hắn thật sự không có biện pháp trơ mắt nhìn bọn Quách Binh đi tìm chết.

Biến dị thực vật dữ tợn sau khi được dị năng giả hệ thực vật thúc dục ra đời lớn lên, sau đó ngăn trở tang thi dưới tường vây vài mét, nhưng rất nhanh, đã bị đại quân tang thi ùn ùn không dứt dẫm đạp, xé rách, kéo đứt…

Một loạt, lại một loạt, hạt giống biến dị thực vật dần dần tiêu hao sạch sẽ, các sắc màu của dị năng lại lần nữa sáng lên, lấy căn cứ A thị làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng phát ra ánh sáng chói lọi cuối cùng.

Xa xa trên đỉnh đầu của một tang thi thân thể cao lớn được những tang thi khác vây xung quanh, một thân ảnh nho nhỏ lúc này đứng lên, nâng lên cánh tay nhỏ của nó, há miệng, phát ra thanh âm nhân loại không thể nghe được.

Khương Phong lui tới góc tường mãnh liệt run lên, phun ra một ngụm máu: “Nó… Muốn đến…”

Tang thi hệ phong màu xanh có cánh đang bay trên không, tang thi hệ thổ màu vàng đất chui dưới đất, tang thi hệ viễn chiến như hệ hỏa cùng băng hệ, lôi hệ bất tri bất giác công kích dựa theo trình tự nhất định.

“Oanh, rầm rầm!”

“Tường phía Nam bị phá rồi!”

“Thổ hệ, thổ hệ tang thi chui vào rồi! Cấp năm, là cấp năm!”

Tiếng la hét tuyệt vọng vang lên khắp căn cứ, Phương Hách lúc này bất động thanh sắc đứng bên cạnh Yên Nhạc, một tay kéo hắn, một tay kéo Trương Tiểu Minh.

Trương Tiểu Minh cùng Yên Nhạc tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không có một chút bộ dáng tuyệt vọng, ngược lại nắm chặt vũ khí đã cài biến trong tay – cho dù viễn chiến dị năng giả không còn sức lực, bọn họ còn có thể chém giết một trận, cho dù chỉ một nhát cũng tốt!

Dưới chân tường thành đung đưa, Hạ Tử Trọng lui về phía sau nửa bước nhìn lướt qua bên cạnh, vị trí của Quách Binh cách khoảng ba người, ngoại trừ hắn còn có Trần Ninh, Đinh Minh Cương…

Dưới tường vây phát ra tiếng kêu hoảng loạn của mọi người, thanh âm dị năng nổ vang, nhưng người trên tường vây không thể tiếp ứng những người bên dưới, bởi vì trên không một mảnh đông nghìn nghịt – là đám tang thi phong hệ đến!

Đây là một cuộc chiến đã đến hồi tuyệt vọng, mấy bức tường vây tất cả đều lung lắc dữ dội, không biết lúc nào sẽ bị sụp. Nơi nơi đều có người đang chém giết, hoặc viễn chiến, hoặc cận chiến. Đám tang thi đồng dạng điên cuồng công kích căn cứ này, hương vị thịt người trong này thơm nồng hơn so với rất nhiều căn cứ mà chúng nó đã nếm qua lúc trước, dẫn tới chúng nó càng thèm thuồng. Nếu không phải phía sau còn có tiểu tang thi tọa trấn, chúng nó khẳng định sẽ dẫn đầu vung đũa ngấu nghiến.

Mỗi người, mỗi con tang thi đều đang bận tâm kẻ thù trước mắt, không ai phát hiện mưa đã rơi vài ngày bỗng nhiên dần dần dừng lại, càng không ai phát hiện, bầu trời đang bị đám mây dày đặc, âm trầm, xám xịt che khuất, thế nhưng lúc này như băng vỡ ra…

Một tia sáng lặng yên phá vỡ tầng mây dày đặc chiếu xuống một góc trên mặt đất…

Tia nắng, tia nắng mặt trời, đại biểu cho sinh mệnh, đại biểu cho hi vọng, đại biểu cho tương lai phía trước.

Một tia, hai tia, ba tia… Vô số tia!

Tầng mây dày đặc giống như lúc chúng nó kéo đến, đang dần dần tán đi! Trong tận thế ước chừng ba năm sương mù cùng tầng mây dày đặc, hôm nay thế nhưng bị ánh nắng xuyên qua!

Hạ Tử Trọng nâng tay tung ra một đạo hỗn hợp dị năng, chiến đấu thật sự rất rối loạn, loạn đến nỗi hắn cũng không biết dị năng có đánh trúng mục tiêu hay không, hoặc là đánh trúng cái gì.

Sau khi đánh ra dị năng không bao lâu, liền nghe tiếng “Phù phù, phù phù”, vậy mà có hai con tang thi có cánh rơi xuống đất!

Đây là tình huống gì? Hắn lúc nào thì chỉ cần phất tay liền đánh rớt hai con tang thi cấp bốn?

Vẫn bay tới bay lui phía trên chiến trường, mắt bạch cầu thèm thuồng nhìn chằm chằm tang thi cấp năm, lúc cảm nhận được ánh sáng mặt trời chui ra bỗng nhiên hưng phấn bay thẳng lên trên, lên nữa, tựa hồ như muốn phá tan tầng khí quyển, lao ra khỏi địa cầu.

Mà tiểu tang thi trên đỉnh đầu của tang thi bự kia lúc bị ánh nắng chiếu tới thì phát ra tiếng kêu thống khổ.

“Phù phù, phù phù…”

“Ngao…!”

“Grào…”

Những nơi bị ánh mặt trời chiếu tới lần lượt vang lên tiếng gào rống.

Mấy con tang thi cấp thấp, đã lâu chưa ăn thịt người cùng tinh hạch tang thi bắt đầu thống khổ, rống lên, dần dần mất đi năng lực hành động, “Phù phù” một tiếng ngã xuống đất, rốt cuộc không bò lên được, thân thể chúng nó dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống dần dần tan tác, hóa thành tro tàn.

Tang thi cao cấp một chút bỗng nhiên giãy dụa quay đầu cuồng chạy, ý đồ tìm đến một chỗ bóng râm để che nắng.

Tiểu tang thi bỗng nhiên đứng thẳng dậy, ngửa mặt hí một tiếng, đại quân tang thi bỗng nhiên hành động! Chúng nó thay đổi phương hướng, hướng về phía A thị không còn trọn vẹn mà đi!

Tiểu tang thi được thân thể tổ hợp tang thi dưới thân lấy xuống, che chắn giúp nó ngăn cản ánh nắng chiếu vào, nhưng thân thể không trọn vẹn kia có chút không chịu nổi dưới ánh sáng mặt trời, nên dần rời rạc ra rồi hóa thành tro tàn, phiêu tán trong gió.

Đám tang thi tới khí thế hùng hổ, vây đổ tường vây, công phá căn cứ, khi đó tử vong gần ngay trước mắt.

Nhưng bây giờ, chúng nó… Cứ thế rời đi? Cứ đi như vậy?

Người tránh được một kiếp thần sắc ngạc nhiên, vô lực ngồi bệt xuống đất, trên tường vây, mấy người ngẩn ra đầy mờ mịt vô thố nhìn đám tang thi đi xa kia.

“Mặt trời… Mặt trời ló ra?” Bỗng nhiên, một thanh âm không xác định vang lên, khiến mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn trời.

“Mặt trời?”

“Mặt trời!”

“Mặt trời ló ra! Tang thi chạy hết rồi!”

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tại tận thế, đám tang thi vừa xuất hiện thì bầu trời cũng đen thui. Cũng đã ba năm chưa từng thấy mặt trời, đối với thói quen của người sống trên địa cầu mà nói thật sự rất khó có thể tưởng tượng ra. Thực vật khó sinh trưởng, mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt, cho dù “Mùa đông” khô hạn nghiêm trọng cũng vẫn lạnh lẽo ẩm ướt.

Mà bây giờ, mặt trời lại lần nữa chiếu xuống mặt đất, tang thi liền rút lui…

Mỗi người đều tham lam ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời chói mắt kia, không để ý bị chiếu đến nỗi đau mắt phát khóc.

Rốt cuộc, tận thế kết thúc…

Mặt trời, rốt cuộc xuất hiện…

Tác giả có lời muốn nói:

Đại kết cục…… Đương nhiên, sẽ có phiên ngoại, sẽ đem những tình tiết không rõ ràng ra giải thích…

Chỉnh chỉnh hai trăm chương, lúc trước cũng không tính sẽ viết nhiều như vậy, nhưng bởi vì trong lúc viết thì lượng từ tuôn ra như bão táp, sau đó không có biện pháp cắt giảm, vì thế đành để như vậy = =||

Kết cục này tuyệt đối không phải nhanh, mà là ngay từ đầu đã được định trước ~ luân gia tuy rằng lúc viết văn ngẫu nhiên sẽ thiên cương, nhưng kết cục là luôn luôn không thiên qua đát! Từ lúc bắt đầu thiết lập tang thi xuất hiện, thời tiết lạnh lẽo đã đem việc mặt trời xuất hiện lại làm kết thúc. Bất quá tận thế không có hoàn toàn biến mất, sau này sẽ còn chuyện khác ảnh hưởng đến sinh sống của nhân loại, cái này sẽ giới thiệu trong phần phiên ngoại.

Thời gian ra phiên ngoại tạm thời còn chưa xác định, bất quá phỏng chừng sẽ ra trong tháng, về phần là ngày nào thì…? Khụ khụ, đợi đã… đợi ngày nào ta siêng đánh máy là được…
Bình Luận (0)
Comment