Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 120

“Hừ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói, kêu cậu đi ra điều tra tin tức, tin tức không điều tra được ngược lại gặp phải tai họa cho tôi.” Lời nói của Tiêu Tử Lăng không nhận được sự đáp lại của Sở Tiểu Thất, lại dẫn tới sự bất mãn của Sở Chích Thiên.

Gây họa? Trời đất chứng giám, ai biết sẽ gặp phải đại biến thái chứ. Tiêu Tử Lăng khó nén vẻ mặt ủy khuất nói: “Em chỉ muốn tới hỏi tình hình mà thôi, ai biết nơi này có một tên đại biến thái. . .” Nói xong, cậu nhịn không được chà xát cánh tay của bản thân, trấn an da gà dựng thẳng lên của mình một chút, “Ngẫm lại đã cảm thấy buồn nôn.”

Sở Chích Thiên nhịn không được liếc mắt nhìn cậu, chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng hấp dẫn người như thế? Chỉ thấy một đôi mắt to tròn trơn trơn có chút linh hoạt đang lóe sáng lóe sáng nhìn anh, vẻ mặt ủy khuất có vẻ có chút đáng thương hề hề, trong tính trẻ con mang theo sự hồn nhiên ngây thơ, bộ dáng này quả thực chính là đang nói cho mọi người cậu thực sự rất dễ khi dễ.

Thế còn chưa hết, then chốt nhất chính là. . . Trong đầu Sở Chích Thiên hiện ra nụ cười rực rỡ ngọt mĩ ban nãy của Tiêu Tử Lăng. Anh bừng tỉnh, quả nhiên đã bị anh tìm được chỗ có vấn đề, vì vậy trong lòng anh bốc lên lửa ngầm, lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã cảnh cáo cậu đừng cười trước mặt người ngoài rồi sao?! Có phải cậu lại bằng mặt mà không bằng lòng với tôi hay không.”

Ách? Lão đại nhà cậu có nói qua lời này sao? Hình như có chút ấn tượng. . . Chỉ là cậu vừa mới cười sao? Tiêu Tử Lăng có chút nhớ không rõ, nhưng không hề gì, mặc kệ có cười hay hông, phủ nhận là được rồi. Vì vậy cậu nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt kiên định tỏ vẻ bản thân hổng có trái với quy định của lão đại. Cho dù thực sự có cười, lúc này cũng phải liều chết không thừa nhận, dù sao lão đại nhà cậu không thấy, hổng có chứng cứ có phải hay không?

Sở Chích Thiên tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng một cái, tên nhóc này rời khỏi đường nhìn của anh sẽ xảy ra chuyện chọc phải phiền toái lớn. Vẫn là đặt bên người tương đối yên tâm a.

“Đi thôi!” Sở Chích Thiên thấy mọi chuyện đã cáo chung, liền chuẩn bị dẫn Tiêu Tử Lăng Sở Tiểu Thất rời đi. Lúc này, Tiêu Tử Lăng lại tỏ ý lão đại nhà mình chờ cậu một chút, cậu nhanh chóng leo lên chiếc xe nào đó mà cậu quan tâm. Lúc đó, xe thương vụ kia lấy ra hai bao thức ăn lớn cậu thấy rất rõ ràng, tuyệt đối đặt trên chiếc xe này.

Sở Chích Thiên thấy thế có chút nghi hoặc. Không biết Tiêu Tử Lăng muốn làm gì, bất quá thời gian chạy về doanh địa tuyệt không phải quá gấp, anh cũng liền bỏ mặc Tiêu Tử Lăng một chút, cũng coi như bù đắp tâm bị thương ban nãy của cậu.

Tiêu Tử Lăng vừa lên xe liền thấy ghế sau chất đầy túi, thoạt nhìn đối tượng đám người kia cướp đoạt ngày hôm nay không chỉ có xe thương vụ, còn có một số người đi đường vô tội khác, bất quá những cái đó hoàn toàn tiện nghi cho cậu rồi.

Cậu vui sướng mở ra một cái túi trong đó. Liền thấy tất cả bên trong đều là đồ ăn, tuy rằng đồ vật rất đơn giản, có một số thậm chí là mì ăn nhanh với bánh mì khô rất bình thường, bất quá thức ăn ở mạt thế đều rất trân quý, Tiêu Tử Lăng không chê bỏ là được. Ừm. Cho dù cậu không ăn cũng có thể đến chợ đen đổi một số thứ cậu cần thiết. Cậu thừa lúc lực chú ý của Sở Chích Thiên không ở chỗ này, liền liên tục vứt mấy bao lớn vào không gian, vốn còn muốn vứt thêm mấy bao, đáng tiếc tránh thoát được đứa lớn, đứa nhỏ lại tránh không xong.

Liền thấy Sở Tiểu Thất thập thập thò thò ở phía sau mông cậu, một bộ dáng rình coi, hóa ra Sở Tiểu Thất rất hiếu kỳ vì sao Tiêu Tử Lăng vô duyên vô cớ đi lên chiếc xe này, nó rất muốn biết đáp án liền lon ton lon ton theo sát qua.

Mợ nó, tên thần báo tai nhà nhóc. Hổng có việc nhóc lại đây làm gì chứ. . . Tiêu Tử Lăng phiền muộn, tên nhóc này vừa đến, mình khẳng định không thể làm mờ ám nữa, bằng không cậu mới hành động nơi đây, Sở Chích Thiên bên kia đã biết.

Tiêu Tử Lăng không có biện pháp chỉ có thể mở túi ra thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Sở Tiểu Thất.

Sở Tiểu Thất thấy thức ăn trong túi, lại nhìn nhìn túi đầy cả xe, nhất thời lĩnh ngộ được những cái này là cái gì, Sở Tiểu Thất không có năng lực cự tuyệt đối với mỹ thực, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn không ngừng tỏa ra ánh đỏ, thèm nhỏ dãi ba thước hô lớn với Sở Chích Thiên: “Ngao ô ~! Lão đại, có đồ ăn ngon.” Nói xong tay nhỏ bé kéo lại, không chút do dự để cho hết thảy túi vùi lấp nó.

Nhìn Sở Tiểu Thất ngồi ở trong túi chỉ lộ ra một cái đầu đang cười ngu, mà Tiêu Tử Lăng thì tay chân lanh lẹ siêng năng vứt túi trong xe ra, Sở Chích Thiên nhịn không được đỡ trán thở dài, vậy mà cảm thấy có chút đau đầu.

Hai con quỷ tham ăn này tới cùng là từ đâu tới đây (xuyên qua với trọng sinh)? Chỉ chút thức ăn đó cũng đáng để mấy đứa mừng rỡ như điên như thế sao? Phải biết rằng trong không gian của anh có số lượng thức ăn dùng bất tận đấy, nuôi hai đứa ăn hàng đó N đời cũng không sầu.

Tiêu Tử Lăng trong lúc bận rộn thấy bộ dáng ngốc của Sở Tiểu Thất, trực tiếp gõ qua một cái cốc đầu, cốc tỉnh Sở Tiểu Thất, cậu chỉ thị Sở Tiểu Thất bắt đầu thu thập vật tư khác trong xe. Có lẽ chuyện khác Sở Tiểu Thất sẽ không chịu, nhưng kêu nó thu thập đồ ăn thì phải nói là hành động nhanh chóng mãnh liệt a, chỉ thấy nó không chút keo kiệt dị năng thuấn di của bản thân, thu dọn sạch sẽ toàn bộ xe, hết thảy vật tư đều vứt trên khối đất trống nào đó.

Rất nhanh trên khối đất trống kia đã được chất lên một tòa núi lớn (cỡ cỡ chiều cao của Sở Tiểu Thất), rốt cục hai người xong việc dùng ánh mắt tha thiết mong đợi nhìn Sở Chích Thiên, hai đôi mắt sao tương đồng đó khiến cho trong lòng Sở Chích Thiên có chút phát sợ: “Các cậu lại muốn làm gì?”

Tiêu Tử Lăng nịnh nọt nhào về phía lão đại nhà mình: “Đại ca, đại ca ruột của em, giúp chúng em thu những vật tư này vào trong không gian của anh đi.”

“Có phải không thu, thì sẽ không phải là đại ca ruột của cậu hay không?” Tên nhóc này mỗi lần lợi dụng anh, thì miệng đầy dỗ ngon dỗ ngọt, thái độ bình thường lại không tốt như vậy, còn có thể thường thường khinh bỉ anh một chút, căn bản không hề để người làm đại ca anh đây vào mắt.

“Đại ca, thế nào sẽ chứ, anh không thể oan uổng người tốt nha, mặc kệ thu hay không thu ngài đều là đại ca ruột của bọn em, Tiểu Thất, có phải hay không a!” Tiêu Tử Lăng nói xong một chân len lén đạp Sở Tiểu Thất một chút, tỏ ý kêu nó nghiêm túc phối hợp dỗ dành lão đại anh ta cho tốt.

Sở Tiểu Thất đã bị một cước này nhắc nhở, lập tức lĩnh ngộ nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy!” Vì mỹ thực, cái gì cũng có thể vứt. . .

Đối mặt Tiêu Tử Lăng da mặt dày đến mức không có hạn cuối, Sở Chích Thiên câm nín, còn có thể thế nào, cự tuyệt? Đương nhiên không có khả năng. Vì vậy chờ đợi anh chỉ có thể là thỏa hiệp. Giữa lúc Sở Chích Thiên phiền muộn thu hết thảy đồ trên mặt đất vào không gian của bản thân, Tiêu Tử Lăng bên kia lại không biết sống chết cường điệu một câu: “Sở ca, những vật tư này là của em với Tiểu Thất nga, đừng để lẫn chung.” Tiểu Thất nghe xong liên tục gật đầu, vấn đề thuộc sở hữu của thức ăn không thể mơ hồ không rõ.

Sở Chích Thiên lạnh lùng nhìn lướt qua Tiêu Tử Lăng, lá gan của tên nhóc này thực sự là càng lúc càng lớn, vậy mà hoài nghi đại ca anh đây. Anh sẽ tham ô đồ của đàn em anh sao? Những vật tư đó cho anh nhét cũng không đủ để nhét kẽ răng, anh căn bản là chướng mắt.

Tiêu Tử Lăng dường như không cảm thụ được đường nhìn băng lãnh của Sở Chích Thiên, cậu chỉ giương mắt to trơn trượt trượt, tràn ngập mong đợi nhìn anh, chờ đợi sự hứa hẹn của anh.

Được rồi, tên nhóc này lại giả ngu giả vô tội cho anh, làm bộ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, đối mặt Tiêu Tử Lăng vô lại, Sở Chích Thiên chỉ có thể đầu hàng nói: “Đã biết, không thiếu của các cậu.”

Nghe thấy câu trả lời của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất hưng phấn đập tay nhau cùng vui, chúc mừng bọn họ đã thành công xâm chiếm được không gian của lão đại. Thấy hai đứa vui sướng nhảy nhót bên người, khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tâm tình rất sung sướng.

“Được rồi, nếu không còn chuyện khác, chúng ta phải đi rồi, ngày hôm nay nhất định phải chạy về trung tâm nghỉ phép hồ Hoài Dương.” Sở Chích Thiên nhàn nhạt nhắc nhở hai đứa vẫn còn đang trong hưng phấn không nên quên thời gian, bọn họ còn phải chạy về nữa.

Tiêu Tử Lăng cảm thấy mỹ mãn mang theo Sở Tiểu Thất vui sướng leo lên xe, Sở Chích Thiên rất nhanh khởi động xe lái xe rời đi, khi mới chạy một đoạn, Sở Chích Thiên lại đột nhiên ngoặt thẳng một đường chín mươi độ, vội phanh xe lại, xe trượt ngang đi một đoạn mới dừng ở ngay chính giữa đường cái, khiến cho Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất ngã trái ngã phải lăn thành một cục.

Sở Chích Thiên dừng xe xong, mở cửa sổ xe ra, vươn tay phải quát lạnh một tiếng với thi thể đầy đất xa xa: “Thiên La Địa Võng!”

Chỉ thấy vô số điện lưu đột nhiên xuất hiện bao trùm trên bầu trời mặt đường, tiếng điện chớp sấm rền chói tai cho dù bên ngoài mấy nghìn mét cũng có thể nghe thấy rõ ràng, hơn mười giây trôi qua điện quang biến mất toàn bộ, lộ ra trên mặt đất chỉ còn từng bãi tro tàn, cùng với các loại xe cộ bị nhiệt độ cao mà điện lưu mang theo hòa tan không thành bộ dáng, hiện trường hỗn độn một mảnh, tìm không được một thứ nào hoàn chỉnh.

Sở dĩ Sở Chích Thiên xử lý những thi thể đó là không muốn khiến người đi ngang qua nơi đây thấy những thi thể đó, mà dẫn tới sự ngờ vực vô căn cứ gì ảnh hưởng đến hành động kế tiếp của bọn họ, thứ hai cũng là không muốn tiện nghi cho những con tang thi kia, phải biết rằng thịt tươi là nguồn năng lượng để tang thi tiến hóa, anh không muốn vô duyên vô cớ để cho tang thi có được chỗ tốt.

Sở Chích Thiên xử lý xong hết thảy việc này rốt cục cũng tiếp tục lái xe tuyệt trần mà đi. Qua không bao lâu sau, một chiếc xe thương vụ đang lái vụt đến, khi tới địa điểm xảy ra chuyện chậm rãi dừng lại.

Hóa ra là đám người báo cho Sở Chích Thiên biết chuyện của Tiêu Tử Lăng, lúc đó bọn họ rời đi không bao lâu sau, trong lòng cô gái liền bất an, cô thực sự không có biện pháp quên khuôn mặt non nớt đáng yêu kia, luôn cảm thấy là do sự ích kỷ của bản thân đã đẩy thiếu niên đó vào tuyệt cảnh.

Thấy đứa trẻ nhà mình đứng ngồi không yên, cha của cô gái nhịn không được kiến nghị mọi người quay về xem, đương nhiên vì bảo chứng sự an toàn của bọn họ, chỉ là kiểm tra một chút ở cự ly xa.

Mấy người khác suy nghĩ cảm thấy nguy hiểm không lớn, cũng liền đồng ý. Vì vậy bọn họ quay đầu về lại. Chờ khi xe chạy đến cách địa điểm bọn họ xảy ra chuyện còn mấy trăm mét, liền thấy xa xa đột nhiên dâng lên lôi điện khổng lồ. Điện chớp sấm rền khiến người ta kinh sợ, thanh thế lớn đến mức làm cho cả bầu trời đều u ám biến sắc, khí thế kinh người đó khiến cho tất cả mọi người trên xe líu lưỡi.

Cảnh tượng đó duy trì thời gian tuyệt không dài, chỉ có hơn mười giây lôi điện đã biến mất toàn bộ, bọn họ khó nhịn sự hiếu kỳ trong lòng, lái xe thương vụ đến gần địa phương phát sinh lôi điện, lại phát hiện nơi đó chính là địa phương đám người kia đánh cướp, lúc này đã không còn dấu chân người.

Người thanh niên với cô gái đi xuống từ trong xe, thấy tro xám đầy đất, nhịn không được trên mặt hơi hơi biến sắc, cô gái lại càng chấn kinh hỏi: “Thế này đến tột cùng là chuyện gì?”

Người thanh niên kia thận trọng kiểm tra những phế liệu kia, sau khi đếm đếm số lượng mới nói: “Những cái này hẳn là xe của đám cướp cạn kia, xe việt dã của thiếu niên kia cùng với đồng bạn có lẽ không ở trong đó.”

Cô gái nghe xong lời này ánh mắt nhất thời lóe sáng lên, cô nhìn chăm chú vào đồng bạn của bản thân hưng phấn nói: “Anh họ, anh nói đạo thiểm điện khủng bố kia có phải là năng lực mà thiếu niên đó hoặc là đồng bạn của thiếu niên phát sinh hay không?”

Người thanh niên kia suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lời anh mang sự hâm mộ nói: “Thiếu niên đó không có loại khí thế đó, người ở xe việt dã kia có lẽ có, thực sự là kỹ năng cường đại a, hệ lôi điện, quả nhiên là dị năng cường đại nhất như trong nghe đồn.” Lúc đó khi đi quá vội vội vàng vàng, không có nghiêm túc nhìn người nọ trên xe một chút, hiện tại nhớ lại khí thế của người nọ vốn đúng là có chút không đơn giản, đáng tiếc anh không cách nào nhớ được khuôn mặt của anh ta.
Bình Luận (0)
Comment