Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 177

Thức ăn là vảy ngược của Tiêu Tử Lăng, cậu quyết định không cho phép không gian đạp hư thức ăn mà cậu vất vả thu thập được như thế, tâm tình phẫn nộ kịch liệt chấn động lại khiến cho thứ gì đó trong không gian hơi hô ứng, không biết từ trong góc nào bay ra một món đồ dường như tròn mà không phải tròn, đi tới trung tâm không gian.

Tiêu Tử Lăng hết sức chăm chú vào trong không gian thấy được thứ kỳ quái đó, bỗng nhiên nhớ tới, đó không phải là thứ mà khi cậu ở Thân Thành, dưới nền đất trong sân viện nhà cũ có dây trường xuân cấp bốn, cậu Giám Định tất cả đều là dấu chấm hỏi, bởi vì hiếu kỳ mà khẩn cầu Sở Chích Thiên hỗ trợ lấy ra đó sao?

Chỉ thấy thứ đó vừa bay đến trung tâm không gian, liền bắt đầu tự động giải thể, bên trong lần nữa hiện ra một luồng năng lượng. Tiêu Tử Lăng âm thầm kêu khổ trong lòng, năng lượng hiện tại đều đã khiến cho cậu không cách nào thừa nhận rồi, giờ lại thêm một luồng, thế này không phải rõ ràng là muốn cho cậu ngỏm trước thời gian sao? Tiêu Tử Lăng đột nhiên có chút hối hận, hiểu rõ làm việc phải cẩn thận, có vài thứ không thể thôn phệ bậy.

Giữa lúc Tiêu Tử Lăng cho rằng khó thoát kiếp nạn này, chuẩn bị lần nữa thừa nhận năng lượng áp bách, lại phát hiện chuyện lông gì cũng không có, luồng năng lượng kia vừa bộc phát ra, không thể nói là im hơi lặng tiếng, nhưng lại tuyệt nhiên bất đồng với năng lượng bạo ngược mà ngọc trụy bạo liệt. Tiêu Tử Lăng cảm thấy hai loại năng lượng này thật giống như là hai cực đoan một chính một phản. Nó xuất hiện, vừa vặn trung hoà năng lượng điên cuồng bạo động của ngọc trụy, nhanh chóng dung hợp để cho năng lượng trong không gian từ từ bình ổn lại.

Sở Chích Thiên toàn thể xác lẫn tâm thần dùng Cấm Không để áp chế năng lượng mà Tiêu Tử Lăng bạo liệt, cảm thụ càng thêm mẫn cảm hơn so với Tiêu Tử Lăng. Đầu mi anh nhất thời thả lỏng, thế tiến công của năng lượng thể bạo liệt vốn kịch liệt đối kháng với Sở Chích Thiên thoáng cái chuyển yếu, sau đó từng chút từng chút trở nên ôn hòa. Đến sau cùng nó thậm chí không nhìn đến Cấm Không áp chế nó, toàn bộ tụ tập dung hợp về phía trái tim của Tiêu Tử Lăng.

Sở Chích Thiên cảm nhận được điểm này, lúc đầu anh theo tính phản xạ muốn ngăn cản lại, nhưng nghĩ đến luồng năng lượng này là do thân thể Tiêu Tử Lăng bùng nổ, hơn nữa đã ôn hòa không bạo liệt nữa. Nghĩ chắc sẽ không bất lợi đối với Tiêu Tử Lăng, có lẽ còn có điều tăng ích đối với cậu. Sở Chích Thiên nghĩ như vậy lựa chọn đứng xem, nhưng cho dù như vậy, nắm tay của anh vẫn nắm chặt, hết sức chăm chú vào trên người Tiêu Tử Lăng, kỹ năng Cấm Không của anh không thu hồi, tiếp tục bao phủ ở xung quanh bọn họ, vạn nhất có tình hình gì, anh có thể áp chế được trước tiên, hộ giá hộ tống cho Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã vượt qua được một kiếp. Lúc này, bầu trời không gian đột nhiên truyền đến một thanh âm hào hùng: “Âm Dương Nhật Nguyệt, Tứ Linh quy vị. Linh Phủ mở!”

Theo một tiếng này, Tiêu Tử Lăng thấy vách tường bốn phía không gian của cậu bắt đầu rạn nứt, sau cùng đột nhiên phân tách thành vô số khối vỡ bay ra. Cùng lúc đó, không gian nhỏ vốn chỉ hơn mười mét vuông bắt đầu kéo dài vô hạn.

Khi Tiêu Tử Lăng chuyên chú vào không gian của bản thân, Sở Chích Thiên lại bởi vì dị biến đột nhiên của không gian Tiêu Tử Lăng nên ăn vị đắng, bởi vì anh còn mở ra Cấm Không khống chế năng lượng bên trong, năng lượng bao hàm khi không gian đột nhiên dị biến trong sát na bùng nổ, vượt qua phạm vi Sở Chích Thiên có thể thừa nhận. Sở Chích Thiên chỉ cảm thấy ngực như bị lực mạnh đánh trúng, bỗng nhiên đau đớn, một ngụm máu tươi không thể nhịn xuống được nữa, trực tiếp phun ra.

Cái gọi là không khéo thì không thành sách, một ngụm máu tươi này vừa vặn phun lên ngực Tiêu Tử Lăng, mà chỗ đó trùng hợp đang có một ánh tím mông lung chợt lóe mà qua.

Tiêu Tử Lăng còn chưa biết hết thảy chuyện phát sinh bên ngoài, lúc này cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn không gian bắt đầu tổ chức lại, sau cùng một phòng nhỏ hai mươi thước vuông cứ thế biến thành một đại sảnh cổ xưa hào hùng uy nghiêm vượt qua trăm mét, mà chính giữa đại sảnh có một cái đỉnh lớn ba chân, miệng đỉnh cuồn cuộn vô số mây mù, bên trên mây mù lại là một vòng ánh sáng, trong vòng ánh sáng, hình ảnh ngọc trụy vốn của cậu qua lại chìm nổi ở trong đó, Tiêu Tử Lăng định nhãn nhìn lại, đỉnh lớn thoáng cái kéo đến trước mắt, cậu có thể thấy rõ chữ viết hiện ra chính giữa miếng ngọc trụy đó: “Tử Uyển Linh Phủ, chủ nhân: Tiêu Tử Lăng!.”

Chẳng lẽ đây là Linh Phủ tùy thân mà người tu tiên tha thiết ước mơ? Nghe nói trong Linh Phủ dày đặc linh khí, thành quả tu luyện tốt hơn vô số lần so với bên ngoài, chẳng lẽ đại thần trọng sinh không muốn thấy mình vật hy sinh tiếp nữa, nên cho cậu bàn tay vàng này? Hay là lão tổ nhà mình lo lắng không đủ linh khí cho con cháu về sau tu luyện, vì vậy đặc biệt lưu lại dị bảo thiên địa này? Bất quá vì sao động phủ nhà mình lại bị phân ra mấy khối? Nếu như không thu thập đủ hết cái gọi là Âm Dương Nhật Nguyệt kia, có phải động phủ này sẽ không có khả năng hiện thân hay không? Còn có, vì sao một món đồ trong đó lại là truyền gia bảo của Sở gia chứ?

Tiêu Tử Lăng thoáng phản ứng lại, kỳ thực hình dạng ngọc trụy truyền gia bảo của Sở gia rất tương tự với hình dạng truyền gia bảo nhà mình, chẳng qua miếng của Sở gia nhỏ hơn một chút so với nhà mình mà thôi. Tiêu Tử Lăng trong sự nghi hoặc khó nhịn sự vui mừng trong lòng, dù sao Linh Phủ không phải thứ một miếng dự trữ linh khí có thể so bằng, trên Thanh Tâm Thuật đã nói qua Linh Phủ là dị bảo Tiên Thiên có thể gặp mà không thể cầu. Khi cậu đang muốn tận tình nghiên cứu một chút động phủ của bản thân, chợt nghe thấy không trung lần nữa truyền đến thanh âm hào hùng kia: “Cùng hưởng Linh Phủ, huyết khế thành!”

Cùng hưởng? Huyết khế? Ai? Tiêu Tử Lăng xù lông, khi lợi ích của bản thân bị người xâm phạm, vĩnh viễn không có khả năng bình tĩnh. Liền thấy cái đỉnh lớn kia lần nữa trở lại trước mắt Tiêu Tử Lăng, gợi ý trong ngọc trụy bên kia lại xuất hiện mấy chữ: Tử Uyển Linh Phủ, chủ nhân: Tiêu Tử Lăng. Người cùng hưởng: Sở Chích Thiên.

A. . . Vì cái lông là Sở Chích Thiên a? Lúc nào cậu huyết khế với anh ta? Cậu thế nào không biết. . . Oán niệm của Tiêu Tử Lăng quá cường liệt, ngọc trụy dường như có điều cảm ứng, vì vậy chữ viết bên trong nó đột nhiên biến mất, ngược lại xuất hiện một hình ảnh. Hết thảy chuyện đã phát sinh bên ngoài từ khi cậu hấp thu năng lượng ngọc trụy bắt đầu bạo động, đều nhất nhất hiện ra ở trước mắt cậu, đến sau cùng Sở Chích Thiên không chịu nổi luồng năng lượng dị biến của không gian mà bị thương phun máu, lại không khéo phun lên ngực Tiêu Tử Lăng, dung hợp với Tử Phủ mới hình thành được trong một nháy mắt.

Tiêu Tử Lăng nện ngực trào máu a, Tử Phủ mà cậu vất vả dung hợp thành công, chả hiểu ra sao có thêm một người cùng hưởng, hơn nữa người cùng hưởng đó còn là lão đại nhà mình, cậu có thể dự liệu được sinh hoạt bê kệch sau này, khẳng định sẽ bị lão đại nhà mình tùy ý nô dịch. Trước đây còn có thể trốn vào không gian, để cho lão đại nhà mình giậm chân, hiện tại ngay cả chiêu đường lui chung cực này cũng bị đoạn tuyệt, trời muốn “vong” Tiêu Tử Lăng cậu a.

Vốn Tiêu Tử Lăng còn muốn dựa vào Tử Phủ đơn tu, vứt lại lão đại nhà mình, thừa cơ đề thăng thực lực. Thế nhưng tình huống hiện tại lại trực tiếp đánh nát tính toán của cậu. Ông trời gian trá rõ ràng là không thể nhìn được cậu sống tốt mà. Chốn chốn chiếu cố Sở Chích Thiên, ngay cả Tử Phủ của mình cũng phải để cho Sở Chích Thiên qua cắm một chân. Lần nữa chứng minh, Sở Chích Thiên quả nhiên là đứa con ruột đứa con yêu đứa con độc nhất đứa con cưng của lão trời già mà. . .

Mà cậu, số phận người qua đường không cần phải nói. Tiêu Tử Lăng trong sự u oán cảm thấy phía sau có một luồng khí tức nóng rực đang tới gần cậu, cậu đột ngột quay đầu lại, thế mà thấy Sở Chích Thiên đang ở phía sau cậu.

Biểu tình của Tiêu Tử Lăng thoáng cái cứng ngắc, “Sở ca, anh thế nào cũng vào rồi?” Nói đến sự ai oán của cậu không mãnh liệt lắm đi. Vì cái răng Sở Chích Thiên sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Tiêu Tử Lăng thoáng cái nghĩ tới cùng hưởng, chẳng lẽ việc cùng hưởng đó có thể không trải qua qua sự cho phép của chủ nhân cậu đây, có thể một mình tiến vào sao? Ít nhất, muốn vào cũng phải gõ cửa một chút, đúng không? Bằng không không phải chủ nhân cậu đây quá kém cỏi rồi? Mụ nội nó, một chút nhân quyền cũng hổng có.

Nói đến Sở Chích Thiên khi phun ra một ngụm máu tươi, trong đầu vậy mà nghe thấy một thanh âm hào hùng: “Cùng hưởng Linh Phủ, huyết khế thành!”

Sau đó trong đầu xuất hiện một không gian, trong đại sảnh xa hoa có một cái đỉnh lớn. Một bóng lưng như ẩn như hiện ở trước mặt đỉnh, Sở Chích Thiên biết đó khẳng định chính là linh hồn thể của Tiêu Tử Lăng. Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, vì sao anh sẽ chạy vào trong không gian này. Nhưng thấy Tiêu Tử Lăng an toàn đứng ở trước mặt anh, toàn bộ tâm tình của Sở Chích Thiên đều thả lỏng, anh tham lam nhìn bóng lưng quen thuộc kia, dường như đã không gặp cả một đời rồi vậy.

Có lẽ ánh nhìn chăm chú của anh khiến cho Tiêu Tử Lăng có điều cảm giác, liền thấy cậu đột ngột quay đầu lại, sắc mặt Tiêu Tử Lăng tuyệt không dễ nhìn, thấy thân ảnh của anh xuất hiện thì sửng sốt ngắn hạn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục thập phần ủy khuất nói: “Sở ca, anh thế nào tới nơi này?” Biểu tình đó thật giống như thấy được cứu tinh vậy, xem ra Tiêu Tử Lăng một mình ở chỗ này lo lắng hãi hùng đã rất lâu rồi.

Tâm Sở Chích Thiên bắt đầu đau lên, trong khoảng thời gian đàn em của anh một mình bị nhốt ở chỗ này khẳng định rất sợ hãi, vẻ mặt của cậu ngữ khí của cậu, ngay cả câu nói cũng đều ẩn ẩn để lộ ra những tin tức này. (Khụ khụ, Sở lão đại, thật không biết anh thế nào có thể nhìn ra mấy thứ đó, Tiêu Tử Lăng đó là do trở tay không kịp, rõ ràng không biết đối mặt anh như thế nào. . . Chỉ có thể nói nam nhân rơi vào trong tình yêu thực sự rất ngốc.) (
Bình Luận (0)
Comment