Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 207

* thanh trừ kẻ gian, nịnh thần bên cạnh vua.

Lúc này, Sở Tiểu Thất ngẩng mạnh đầu, hai mắt chợt lóe hàn quang, nó cau mày nhìn ra bên ngoài.

Thấy thế, Lục Vân Đào nhanh chóng đưa tay, chạm đến dao động truyền đến trong gió, sắc mặt anh hơi đổi, lập tức nhìn về phía Sở Tiểu Thất. Sở Tiểu Thất hơi hơi gật đầu, thân ảnh Lục Vân Đào thoáng cái hóa thành gió nhẹ, nhất thời biến mất tại chỗ.

Ngoài cửa tổng bộ tổ công kiên, lúc này đã bị một nhóm phản động vây quanh, chính khi bọn chúng muốn công kích phá hoại, hiện trường đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, tất cả mọi người vô ý thức nheo mắt lại, càng có người lấy tay che mắt.

Lúc này, một thân ảnh từ trong gió hư không đi ra, anh mặc đồng phục tổ công kiên, áo khoác màu đen viền bạc, tóc đen nửa dài bay lượn trong không trung, chính là Lục Vân Đào.

Anh cau mày nhìn những tên phản động này, lạnh lùng nói với một góc âm u nào đó: “Ngô Khánh Vân, anh có ý gì? Vì sao không lập tức giải quyết, còn bỏ mặc bọn chúng tới nơi này?” Ngô Khánh Vân dẫn dắt tổ công kiên canh giữ ở phía trước tổng bộ, không ngờ hắn vậy mà không hề ra tay xử lí, trái lại lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.

Ngô Khánh Vân chậm rãi đi ra từ chỗ bóng râm dưới ngọn đèn, hắn nhìn Lục Vân Đào nói: “Bọn họ đều là người của căn cứ, lại càng là đồng bọn từ Thân Thành một đường chém giết tới đây, mệnh lệnh của anh tôi cho rằng không ổn, hẳn nên lấy trấn an làm chủ, mà không phải trấn áp.”

“Phản loạn tuyệt đối không thể được tha thứ, Ngô Khánh Vân, anh mềm lòng không đúng chỗ.” Lục Vân Đào phẫn nộ chỉ trích.

“Sở dĩ trận phản loạn này sẽ phát sinh, là bởi vì bọn họ không quen nhìn người nào đó lạm dụng chức quyền, hoàn toàn là trách nhiệm của cậu ta, chỉ cần cậu ta ra mặt phụ trách, tin tưởng trận bạo động này rất nhanh sẽ được bình ổn, căn bản không cần sự kiện đổ máu.” Ngô Khánh Vân cao giọng phản bác.

Ngô Khánh Vân vừa dứt lời, một tên trong đám phản động đi ra, gã sục sôi nói: “Ngô đại ca nói rất đúng, nhớ lúc tôi xin gia nhập tổ công kiên, trải qua mấy cửa ải khó khăn, sau cùng vẫn bị Ngô đại ca với Lục đại ca các anh đánh rớt, tôi không hận, đó là vì tôi kỹ không bằng người. Thế nhưng vì sao mấy tổ sau đó, những thành viên thực lực không bằng chúng tôi, lại đơn giản được Tiêu Tử Lăng nhận như vậy? Tổ công kiên thu người là trò đùa như thế sao?”

“Đúng vậy Tiêu Tử Lăng hoàn toàn là dựa vào sự yêu thích của bản thân thu người, như vậy không công bình đối với chúng tôi.” Mấy người bị đánh rớt khác phẫn hận đầy mặt, loại cách làm thu người tùy ý của Tiêu Tử Lăng khiến cho bọn họ cảm thấy sự trả giá của mình trước đây là ngu xuẩn, hoàn toàn lãng phí.

“Hơn nữa một thiếu niên nhược quán, ăn gạo còn ít hơn so với chúng tôi ăn muối, thế nào có thể đảm đương chức phó tổ trưởng tổ công kiên lực lượng mạnh nhất của căn cứ chúng ta chứ? Chúng tôi không phục!”

“Không phục!” “Không phục!” Liên tiếp tiếng không phục khiến cho những thành viên còn lại của tổ công kiên hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ khởi nguyên của trận bạo động này vậy mà là ở trên người Tiêu Tử Lăng phó tổ trưởng tổ công kiên nhà mình.

Lục Vân Đào giận dữ ngược lại cười: “Ha ha ha, thực sự là hoang đường, chuyện của tổ công kiên chúng tôi chỗ nào đến phiên mấy người làm chủ, nơi đây chỉ có một người có thể làm chủ, đó chính là thủ lĩnh Sở Chích Thiên của chúng ta, đám tiểu nhân mấy người bởi vì bị đánh rớt thế mà cừu hận Tiêu Tử Lăng, thực sự là đáng cười, đáng buồn, đáng thẹn!”

Lửa giận của Lục Vân Đào khiến cho hiện trường yên tĩnh một mảnh, không sai, Tiêu Tử Lăng có bản lĩnh thế nào đi nữa, nhưng mệnh lệnh thu người vẫn là do Sở Chích Thiên hạ.

“Tôi không cho rằng sự phẫn nộ của bọn họ có gì sai.” Ngô Khánh Vân lạnh lùng thốt, “Sở đội trưởng quá mức tín nhiệm đối với Tiêu Tử Lăng, anh ta nhìn không thấy Tiêu Tử Lăng đang lạm dụng chức quyền, không có nghĩa là chúng tôi nhìn không thấy. Chúng tôi không thể bỏ mặc Sở đội trưởng tiếp tục sai như vậy, chỉ ra vấn đề của anh ta mới là điều chúng tôi nên làm.”

Lục Vân Đào nhìn chằm chằm Ngô Khánh Vân nói năng chân thành đối diện, cười lạnh nói: “Chính là dùng loại phương pháp này của mấy người để chỉ ra, khuyên bảo? Vào lúc Sở đội trưởng không có mặt?” Nói ra loại lý do này có phải cho rằng anh là đứa ngốc dễ lừa hay không? Thực sự quá vũ nhục chỉ số thông minh của anh rồi.

Lục Vân Đào sớm đã biết Ngô Khánh Vân canh cánh trong lòng đối với việc Tiêu Tử Lăng đảm nhiệm chứ phó tổ trưởng, anh đã từng ra mặt khuyên bảo, vốn cho rằng Ngô Khánh Vân đã buông xuống khúc mắc, không ngờ chỉ là giấu khúc mắc đó đi càng sâu hơn, mà hiện tại rốt cục lựa chọn phương thức này để bùng nổ.

Ngô Khánh Vân cảm giác được tâm tư của bản thân bị Lục Vân Đào nhìn thấu, trên mặt nóng lên, nhưng vẫn trấn định nói: “Sở đội trưởng sớm đã bị Tiêu Tử Lăng mê hoặc, nếu anh ta có mặt thì sự kháng nghị của chúng tôi chỉ có thể bị trấn áp, chỉ có cơ hội hiện tại, chúng tôi trục xuất Tiêu Tử Lăng trước một bước, sau khi trở thành sự thật, Sở đội trưởng mới có thể ổn định tâm lại để hiểu rõ, đây cũng là lựa chọn mà chúng tôi bất đắc dĩ.”

“Đúng vậy, chúng tôi chỉ cần Tiêu Tử Lăng đi ra, từ nhậm chức phó tổ trưởng tổ công kiên, cút ra khỏi căn cứ của chúng tôi, chúng tôi vẫn sẽ ủng hộ Sở đội trưởng lãnh đạo chúng tôi.” Ở chỗ tối không biết là ai lớn tiếng nói ra yêu cầu của bọn chúng.

“Một nam nhân bán cái mông, người như thế thế nào có thể đảm nhiệm được chức phó tổ trưởng. Trục xuất trục xuất. . .” Không biết là ai thế mà nhớ tới tai tiếng đoạn thời gian trước, liên hệ lại với điều đó, vì vậy nhao nhao kêu gào lên. Những người khác bảo sao hay vậy, cái gì cũng chưa rõ đã ở chỗ này ồn ồn ào ào.

“Không sai, tên đó xảo trá quỷ biện, ham mê tâng bốc nịnh hót, Sở đội trưởng đã bị nó che mờ. Vì vậy, chúng tôi muốn Thanh Quân Trắc!”

“Thanh Quân Trắc!”

“Thanh Quân Trắc!” Theo một tiếng này, vô số thanh âm hưởng ứng vang lên từ bốn phương tám hướng.

“Làm càn!” Lục Vân Đào không thể nhịn được nữa, cuồng phong nổi lên bốn phía, Phong Chi Triền Nhiễu công kích thẳng đến tên đầu lĩnh phản động.

“Đùng” một tiếng, một luồng hỏa diễm màu đen bay qua từ bên cạnh, trực tiếp đánh tan chùm gió của Lục Vân Đào, hai mắt Lục Vân Đào đỏ đậm nhìn về phía chỗ nguồn gốc công kích, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hóa ra mày cũng là một nhóm với bọn chúng, Ngô Khánh Vân.”

Ngô Khánh Vân thả tay phải phóng thích kỹ năng xuống, lắc đầu phủ nhận nói: “Không phải, chẳng qua tôi cảm thấy sự kháng nghị của bọn họ không hề sai, vì vậy vẫn nên để cho Tiêu Tử Lăng đi ra giải thích một chút đi.”

“Hết thảy thành viên của tổ công kiên, tôi lệnh cho các người bắt giữ Ngô Khánh Vân.” Lục Vân Đào quay đầu mệnh lệnh người của tổ công kiên.

Tổ công kiên hai mặt nhìn nhau, không biết làm như thế nào cho phải, lúc này, chợt nghe thấy một thanh âm trẻ tuổi vang lên: “Ngô Khánh Vân dĩ hạ phạm thượng, tội không thể miễn, mọi người lên a!” Theo một tiếng này, khoảng chừng sáu thân ảnh nhanh chóng từ trong góc bay ra, vây quanh Ngô Khánh Vân.

“Là bọn mày? Người đi cửa sau của Tiêu Tử Lăng cũng muốn bắt tao? Thực sự là hoang đường!” Ngô Khánh Vân cười lạnh một tiếng, hắc long do hỏa diễm màu đen cấu thành trên người vờn quanh bên cạnh hắn, khí thế bức người khiến cho mọi người chấn kinh.

“Lên!” Không biết ai nói một câu, chỉ thấy sáu người nhất tề công kích về phía Ngô Khánh Vân, còn chưa tới gần, đã nghe thấy một tiếng nổ cực đại, liền thấy hỏa long màu đen kia đột nhiên nổ tung, sáu người đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về, té ngã xuống đất.

Ngô Khánh Vân lạnh lùng nhìn mấy người trên mặt đất, nghĩa chính ngôn từ nói: “Rác rưởi! Chính là bởi vì Tiêu Tử Lăng, mới cho những tên rác rưởi bọn mày vào tổ công kiên bọn tao, để tao giải quyết bọn mày, miễn cho mất mặt tổ công kiên bọn tao.”

Giết thêm mấy người thức tỉnh như vậy, kinh nghiệm cấp năm hẳn rất nhanh sẽ đầy. Ngô Khánh Vân trong lúc vô tình phát hiện kinh nghiệm được cho khi giết chết người thức tỉnh là gấp ba tang thi cùng cấp, điều này làm cho hắn rất động tâm. Nếu mấy người trước mắt không có khả năng cho hắn sử dụng, như vậy cứ để cho bọn chúng biến thành giá trị kinh nghiệm của hắn đi.

Hỏa long màu đen lần nữa dâng lên trên người Ngô Khánh Vân, đầu rồng hung ác dữ tợn nhìn mấy người trên mặt đất, mãnh liệt nhào qua.

Sắc mặt Lục Vân Đào đại biến nói: “Cẩn thận!” Một chùm gió trong tay không chút do dự nghênh hướng con hỏa long kia, mong đợi có thể cứu được nhóm tổ viên của anh.

Uỳnh! Chùm gió với hắc long va vào nhao, tiếng va chạm kịch liệt làm cho cả mặt đất cũng rung động. Lục Vân Đào liên tục lui bốn bước, lúc này mới triệt tiêu được luồng lực trùng kích đó, ổn định thân, nhưng khó có thể khống chế phun ra một ngụm máu tươi trong miệng.

Lục Vân Đào đè ngực, khóe môi treo một sợi tơ máu, sắc mặt tái nhợt nói: “Mày thế mà đã tới cấp bốn, đáng hận!” Tình thế thoáng cái nghiêm trọng, Lục Vân Đào biết mấy người ở lại căn cứ trước mắt, chỉ có cấp ba, mà Trần phó đội lại ở địa điểm bí mật bế quan, sợ rằng không thể tới đúng lúc.

Ngô Khánh Vân thản nhiên nói: “Thế nào, Lục Vân Đào, anh lựa chọn hợp tác hay là chết?” Dọc đường câu nói này hắn đã hỏi rất nhiều, hiệu quả tạo được cũng không tồi, hắn không ngại hỏi lại một lần nữa.

Lục Vân Đào cười nói: “Mày nói đi.” Vừa dứt lời, kỹ năng cấp ba Phong Bạo Thiên Nhận âm thầm được chuẩn bị trực tiếp gào thét ra từ trong tay đánh về phía Ngô Khánh Vân, chỉ thấy một tay Ngô Khánh Vân thoáng chỉ, một lồng hộ thể trong suốt dâng lên, ngăn trở những công kích đó ở bên ngoài, không bao lâu sau năng lượng đã tiêu hao hết, Phong Bạo Thiên Nhận biến mất, lúc này Ngô Khánh Vân mới giải lồng hộ thể.

“Mày đã lựa chọn chết, tao đây sẽ thành toàn mày.” Ngô Khánh Vân nổi giận, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ đã bị Lục Vân Đào ám toán, hắn có lòng tốt cho Lục Vân Đào một cơ hội sống, lại không ngờ rằng đối phương thế mà đánh lén hắn, Ngô Khánh Vân phẫn nộ không chút nào lưu tình dùng ra kỹ năng mạnh nhất của hắn, Minh Long Diệu Quang, hắn muốn Lục Vân Đào thi cốt vô tồn.

Chỉ thấy một tay hắn nặng nề nâng lên, một con hỏa long màu đen theo cánh tay hắn dâng lên, khác với hắc long ban nãy là, con hắc long này càng thêm khổng lồ càng thêm uy vũ, xung quanh nó được vây bởi một tầng ánh sáng chói lọi màu trắng, hai màu trắng đen chiếu rọi lẫn nhau, vậy mà có vẻ chói mắt vô cùng.

Lục Vân Đào đã cảm thấy được luồng lực lượng kia, tuyệt đối không phải thứ hiện tại anh có khả năng thừa nhận, đây là uy lực của cấp bốn sao? Bất quá Lục Vân Đào biết mình không có đường lui, anh chỉ có thể tiến lên phía trước, tranh thủ một chút thời gian cho đồng đội, hy vọng Trần phó đội có thể nhanh chóng tới.

“Đi chết đi!” Hắc long trong tay Ngô Khánh Vân đột nhiên rời khỏi tay hắn, ngoan lệ đánh về phía Lục Vân Đào, Lục Vân Đào liều chết giãy dụa, chỉ có thể lần nữa dùng ra Phong Bạo Thiên Nhận, hy vọng có thể chống qua được sát chiêu này.

Mắt thấy hỏa long màu đen sắp tiếp xúc với bão gió, lúc này hai cánh tay nhỏ bé trắng noãn đột nhiên xuất hiện, một tay khẽ vuốt, đánh tan Phong Bạo Thiên Nhận, tay kia một phen nắm lấy phần cổ hỏa long, vì vậy trên người hỏa long nhanh chóng lan ra một tầng Băng Giáp, sau cùng biến thành một con băng long trông rất sống động, đình chỉ trên cánh tay nhỏ bé đó.

Ngô Khánh Vân rùng mình một cái, hắn lập tức thu hồi hỏa long trong tay, không có hỏa diễm màu đen hỗ trợ, băng long đột nhiên nổ tung, trở thành bột phấn lóng lánh, dập dờn trong không trung, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc này, một dáng người nhỏ bé trống rỗng xuất hiện ở chính giữa Lục Vân Đào với Ngô Khánh Vân, chỉ thấy nó một tay chắp sau người, thu hồi cánh tay nhỏ bé nắm hỏa long, khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh, nó lạnh lùng quét về phía nhóm người phản loạn bởi vì sự biểu hiện đắc lực của Ngô Khánh Vân mà tâm tình kích động phía trước, ánh mắt lãnh lệ vô tình khiến cho bọn chúng kinh hãi rút lui một bước.
Bình Luận (0)
Comment