Người phụ trách thương đội mang vẻ mặt mộng ảo nhìn cánh cửa chính của căn cứ Kỳ Nguyên gần trong gang tấc, hắn không ngờ hắn thế mà có thể sống về lại được nơi đây, dọc đường này, bọn họ trải qua rất khủng bố cũng rất mộng ảo.
Bọn họ đụng phải sinh vật đáng sợ mà thương đội khác không đụng phải, không nói đến tang thi của thành chết bao vây lúc đầu, về sau bọn họ lại trải qua kiến triều ở khu vực bình nguyên, sau khi đến đường rừng núi, thế mà tiến vào một thế giới của thực vật biến dị. Như thế còn chưa nói, thậm chí còn có sinh vật biến dị cấp năm cấp sáu trong truyền thuyết xuất hiện, trực tiếp chấn cho bọn họ hôn mê.
Thế nhưng, chờ khi bọn họ tỉnh lại phát hiện bọn họ thế mà còn sống, chỉ bị chút nội thương rất nhỏ, hai người thức tỉnh chết duy nhất lại không phải bị sinh vật biến dị giết chết, mà là khi bị chấn ngất không may ngã vào sơn cốc tử vong, khiến người ta cảm thán vận khí của bọn họ thực sự là kém tới cực điểm.
Đương nhiên thương đội không phải không có tổn thất, ít nhất phân nửa xe tải với vật tư bên trên đã biến mất vô tung vô ảnh, dựa theo vết tích lưu lại trên mặt đất, khả năng bị những sinh vật biến dị kia cắn nuốt là cao nhất. Bất quá có thể bảo lưu được gần phân nửa vật tư, người phụ trách của thương đội đã rất mừng rỡ. Chỉ cần đưa vật tư này tới căn cứ Kỳ Nguyên, là có thể thu lợi được hơn gấp năm lần, vì vậy còn lại một nửa cũng đủ cho bọn họ kiếm lớn. Huống chi bọn họ bình an sống trở về chính là một loại kỳ tích, phải biết rằng nhiều gian khổ như vậy, tùy tiện tang thi cấp cao hoặc là sinh vật biến dị nào không vui, đều có thể khiến cho bọn họ triệt để diệt đoàn, mà bọn họ cũng rất may mắn, liên tiếp đụng phải đều là đám quái vật tâm tình rất tốt (Nhân loại đã biết bất kể tang thi hay là sinh vật biến dị sau khi tới cấp năm đều có tâm tình vui buồn mừng giận, không ít nhân loại từng vì nguyên nhân đó mà may mắn sống sót).
Người phụ trách thương đội cho rằng có lẽ loại may mắn này là do những hộ vệ tạm thời tuyển nhận kia mang đến, có lẽ là người nào đó có vận khí bạo tăng ở trong đó, căn cứ ý nghĩ thà tin là có chớ tin là không. Người phụ trách thương đội đề xuất ý mời chào đối với hết thảy người thức tỉnh được tuyển nhận tạm thời.
Cành ô-liu mà người phụ trách thương đội đưa ra khiến cho những người thức tỉnh lăn lộn ở tầng dưới chót đó mừng rỡ, không cần suy nghĩ đều quyết định lưu lại. Vật hy sinh có tổ chức với không có tổ chức, tuyệt đối là hai loại sinh hoạt hoàn toàn khác nhau, đây cũng là nguyên nhân kiếp trước Tiêu Tử Lăng vẫn luôn muốn tiến vào căn cứ Lăng Thiên.
Anh tỷ suy nghĩ một chút, cũng quyết định dẫn đội gia nhập, dù sao đội viên thủ hạ của cô đều không phải là người thức tỉnh cường lực gì, mà cô biết thương hội này là một trong những thương hội xếp hạng top ba của nơi đây, tuyệt đối là một thương hội có thực lực, hẳn có thể cho bọn họ một sinh hoạt an ổn.
Cuối cùng chỉ có Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên uyển chuyển cự tuyệt, nói bọn họ còn phải đi căn cứ khác tìm kiếm đồng bạn. Người phụ trách thương hội cũng không tiếc hận, dù sao phần lớn đều đã nhận, cũng không kém hai người này. Tuy rằng một người trong đó là hệ băng cấp bốn, sự rời khỏi của cậu ta là rất đáng tiếc, nhưng nghĩ đến người dị năng cấp ba rác rưởi thủ hạ của cậu ta kia. . . Người phụ trách thương hội cũng không thấy tiếc gì, thức tỉnh loại dị năng rác rưởi đó, tuyệt đối sẽ không phải là người có vận khí.
Người phụ trách thương hội rất sảng khoái trả thù lao cho Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên, thậm chí còn thêm cho hai cân hạt cao lương trên cơ sở vốn dĩ. Tiêu Tử Lăng không từ chối, thập phần cảm kích nhận, đương nhiên cậu không thèm để ý đến ánh mắt khinh thường của lão đại nhà mình.
Tiếp theo Tiêu Tử Lăng lại nói lời từ biệt với nhóm Anh tỷ, nhìn bọn họ đi vào trong thương hội, lúc này mới đặt lực chú ý lên trên người Sở Chích Thiên mang vẻ mặt không vui. Cậu chờ Sở Chích Thiên nói chuyện. Khi chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Tử Lăng tự động đặt mình vào nhân vật đàn em.
Sở Chích Thiên nhìn Tiêu Tử Lăng, có lẽ đường nhìn quá sắc bén, khiến cho Tiêu Tử Lăng nhịn không được di chuyển đi một bước, mà một bước này, lại khiến cho sắc mặt Sở Chích Thiên càng âm trầm, đầu mi cũng nhăn càng chặt.
“Ách. . .” Giữa lúc Tiêu Tử Lăng muốn mở miệng dỗ dành lão đại nhà mình, cậu đột nhiên lĩnh ngộ. Nha, lần này cậu là lão đại a. Sở Chích Thiên là đàn em, cậu thế nào có thể bị khí thế của đàn em nhà mình áp đảo? Vội vã nắm tay đặt ở bên miệng nặng nề ho khan một cái, lạnh lùng thốt: “Phương Dật, làm sao vậy?”
Đầu mi Sở Chích Thiên giương lên, vừa muốn nói gì, lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười tà khí nói: “Em đã nói anh nhát gan, cầu an ủi.” Nói xong vươn tay phải, tỏ ý Tiêu Tử Lăng kéo tay anh đi.
Mắt Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa đã trừng lớn, đây là vị lão đại nhà cậu kia sao? Vì sao trở nên không biết xấu hổ như thế, anh ta nhát gan? Nha, vậy thế giới này sẽ không còn người gan lớn nữa. . .
“Sấc, lời này ai tin, lúc lấy đi phân nửa vật tư cũng không thấy nhát gan bao nhiêu a.” Tiêu Tử Lăng trực tiếp nêu ra việc ác của anh ta.
Khóe miệng Sở Chích Thiên thoáng nhếch: “Anh lấy chút thù lao đó đã là thủ hạ lưu tình rồi.” Phải biết rằng loại bình an cực kỳ may mắn của thương đội dọc đường là do anh chấn nhiếp những sinh vật biến dị kia, nếu anh đã xuất lực, chỉ lấy chút thù lao như thế đã coi như là cho đối phương mặt mũi rồi, phải biết rằng bọn họ mời chính là người thức tỉnh cường đại nhất đó.
Hóa ra vật tư mất đi phân nửa kia là bị Sở Chích Thiên thu vào không gian, đương nhiên phân nửa lý do là Sở Chích Thiên muốn lấy, còn phân nửa còn lại là để làm lý do cho những sinh vật biến dị kia rời đi.
Sở Chích Thiên biết Tiêu Tử Lăng không thèm để ý đến tay anh, chuẩn bị giả ngu ngơ ngẩn ứng phó cho qua. Thế nhưng lần này Sở Chích Thiên đã sớm hạ quyết tâm, thế nào có thể mặc cho Tiêu Tử Lăng lùi bước, anh lần nữa chỉ ra yếu điểm: “Cầu nắm tay!”
Tiêu Tử Lăng nhịn không được nói thầm: “Nắm tay, anh không cảm thấy có chút ngốc sao? Hơn nữa, anh thấy nơi nào có hai nam nhân nắm tay. . .”
Tiêu Tử Lăng còn chưa nói xong, Sở Chích Thiên đột nhiên đưa tay vặn đầu Tiêu Tử Lăng đến phương hướng nào đó: “Em thấy không?”
Ách? Sở Chích Thiên nói cái gì? Vì sao cậu nghe không hiểu? Tiêu Tử Lăng mơ hồ.
“Chỗ mười mét phía trước bên trái em, hai nam nhân đang làm gì? Chỗ hai mươi mét ngay phía trước em, lại có hai nam nhân đang làm gì? Chỗ bảy mét bên trái em, vẫn có hai nam nhân, em xem bọn họ đang làm gì?” Thanh âm thanh lãnh của Sở Chích Thiên vang lên bên tai Tiêu Tử Lăng, theo gợi ý của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng rốt cục đã hiểu rõ Sở Chích Thiên vặn đầu cậu qua là vì chuyện gì.
Chỗ mười mét phía trước bên trái cậu, một nam nhân cao lớn khôi ngô ôm một người tuổi trẻ khuôn mặt xinh xắn vóc người thon gầy. Chỗ hai mươi mét phía trước cậu, là một góc khuất, nếu không phải vị trí cậu đứng vừa vặn thấy hết, vị trí khác đều sẽ che mất một phần lớn, hai nam nhân đang nhiệt liệt ôm hôn. Mà chỗ bảy mét bên trái, hai nam nhân đang nắm tay đi dạo phố, hai người giao lưu ánh mắt đôi bên, lộ ra nụ cười vui vẻ, không cần người khác nói, Tiêu Tử Lăng cũng có thể nhìn ra được tình yêu nồng thắm không chút nào che giấu giữa hai người.
Khóe miệng Tiêu Tử Lăng giật giật, căn cứ Kỳ Nguyên này tới cùng là thế quái nào? Vì sao tình yêu nam nam ở chỗ này quang minh chính đại như thế? Khiến cho cậu ngay cả tìm cái cớ cự tuyệt Sở Chích Thiên cũng không có cơ hội.
“Em nói, nắm tay có bình thường hay không?” Sở Chích Thiên lại vặn đầu Tiêu Tử Lăng lại về phía mình, vì để cho Tiểu Lăng không có cớ cự tuyệt, anh mới bất đắc dĩ để cho Tiểu Lăng của anh đi nhìn nam nhân khác, thế nhưng anh không cho phép nhìn quá lâu, trong mắt Tiểu Lăng chỉ có thể lưu lại thân ảnh của Sở Chích Thiên anh, tuyệt đối không cho phép có người khác tồn tại. Sở Chích Thiên biết loại ý nghĩ này của mình là không đúng, thế nhưng từ sau khi phát giác cảm tình của bản thân, loại tham vọng độc chiếm này đã nhanh chóng lan rộng như tế bào ung thư, anh áp chế thế nào cũng không có biện pháp. . .
Khóe miệng Sở Chích Thiên nhếch lên một nụ cười câu hồn lạc phách, nói tiếp: “Hơn nữa, em đã từng đáp ứng anh, hiện tại chúng ta chính là tình nhân. . .”
Tiêu Tử Lăng không biết mình là bị nụ cười của Sở Chích Thiên câu mất hồn phách, hay là bởi vì lời nói này mà thất thố, cậu chỉ cảm thấy cả khuôn mặt mình nóng nóng, đầu óc thoáng cái mất đi năng lực suy nghĩ, một luồng tâm tình khôn kể lặng yên dâng lên, có tức giận cũng có một chút xấu hổ, còn mang theo tư vị chua ngọt khó phân biệt.
Thật vất vả, Tiêu Tử Lăng mới ép xuống được luồng tâm tình kích động trong lòng, đầu mới bắt đầu vận chuyển lại bình thường. Cậu rốt cục nhớ lại lời nói mà cậu hứa hẹn trước đây, nhịn không được xấu hổ nói: “Anh nói bậy, tôi nào có đáp ứng anh việc đó? Tôi chỉ đáp ứng cho anh một cơ hội mà thôi.”
Sở Chích Thiên cười càng mê hoặc: “Vì vậy anh đang nỗ lực hẹn hò với em, phải biết rằng lúc nói chuyện yêu đương, nắm tay là động tác cơ bản nhất.”
Tiêu Tử Lăng chưa từng kết giao bạn gái, mà bạn trai, chưa từng nghĩ tới loại quan hệ yêu đương này, vì vậy đương nhiên cũng là con số không, cậu bị Sở Chích Thiên nói làm cho mờ mịt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ yêu đương hẹn hò thực sự đều là bắt đầu như thế?
Thấy sự mê mang trong mắt Tiêu Tử Lăng, ý cười chợt lóe mà qua trong mắt Sở Chích Thiên, mà nụ cười tà nơi khóe miệng anh càng thêm chói mắt: “Đương nhiên em cũng có thể lựa chọn động tác khác, tỷ như giống bọn họ?” Sở Chích Thiên âm thầm chỉ vào một đôi đang ôm thắt lưng, tiếp theo lại đưa ánh mắt liếc về phía một đôi trong góc kia nói: “Còn có, hôn môi?”
Tiêu Tử Lăng nghe thấy Sở Chích Thiên cho ra ba lựa chọn, quả quyết giao ra tay nhỏ bé của cậu, nha, ba lựa chọn này, nắm tay là tổn thất ít nhất, cậu đương nhiên lựa chọn cái này.
Sở Chích Thiên kéo tay Tiêu Tử Lăng, dẫn cậu đi vào bên trong căn cứ Kỳ Nguyên, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười gian thực hiện được, quả nhiên, nếu muốn ôm được mỹ nhân về, da mặt dày là tất yếu.
Tiêu Tử Lăng bị ép giao ra tay nhỏ bé, trong lòng rất phiền muộn, nhịn không được nguyền rủa thủ lĩnh căn cứ này: Hừ, nếu để cho cậu không có đường lui, cậu liền nguyền rủa thủ lĩnh căn cứ này bị nam nhân đè cả đời. . .
Trong tòa nhà cao tầng nào đó của căn cứ Kỳ Nguyên, một nam nhân nho nhã đang xử lý văn kiện nhịn không được hắt xì một cái, nam nhân vóc người cao lớn đang theo dõi anh ta bên cạnh thấy vậy khẩn trương: “Du, có phải cậu bị cảm hay không? Tớ đi pha chén trà gừng cho cậu. . .” Nói xong, như một trận gió chạy không còn bóng dáng, lưu lại nam nhân nho nhã mới hé miệng lại không kịp gọi người kia.
“Ách. . . Tớ muốn nói chính là, tớ không sao. . .” Nam nhân nho nhã cười khổ nói. Không bao lâu sau, nam nhân to lớn kia bưng một chén trà gừng trở về, cẩn cẩn thận thận đưa cho nam nhân nho nhã.
Nam nhân nho nhã rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không cự tuyệt ý tốt của anh ta, vì vậy liền một tay nhận lấy chậm rãi uống, có lẽ bởi vì ngồi lâu mệt mỏi, tay kia của anh nhịn không được xoa xoa thắt lưng của mình.
Nam nhân to lớn thấy vậy, mang vẻ mặt tự trách nói: “Du, đều trách tớ, đêm qua không khống chế được làm quá mức, phía sau cậu không có việc gì chứ. . .”
Anh ta vừa nói ra những lời này, mặt nam nhân nho nhã thoáng cái trở nên đỏ bừng, toàn bộ gian phòng trở nên tĩnh mịch một mảnh.
Rốt cục, một câu rít gào phá vỡ tĩnh mịch: “Lôi Vân Chương, cậu lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Nam nhân nho nhã rốt cục không thể giả vờ được nữa, trực tiếp biến thành bạo long, đuổi người yêu của mình ra ngoài.
Hừ, nếu hối hận, vì sao tối hôm qua lúc làm không tiết chế một chút? Giữa trán nam nhân nho nhã khó nén vẻ bực bội, cái con dã thú không biết thỏa mãn đó, mỗi buổi tối đều khiến cho anh hận đến nghiến răng.