Khi Tiêu Tử Lăng với Diệp Văn sắp rơi vào trong đàn tang thi, Sở Chích Thiên ở phía trước nhất dùng hai tay đẩy mạnh hai người trong tay, vội la lên: “Các cậu chạy trước!”
Hai người Hoắc Chinh Vũ với Tiền Lộ liền cảm thấy một luồng lực nhẹ phía sau đẩy hai người bọn họ một phen, tốc độ của bọn họ thậm chí còn nhanh hơn so với khi Sở Chích Thiên mang theo chạy.
Hoắc Chinh Vũ quay mạnh đầu lại, khẩn trương lại mong đợi nhìn về phía Phương Dật đã nhào đến chỗ Nguyên Kỳ với Tiểu Văn, cậu ta biết Phương Dật đẩy bọn họ ra là vì đi cứu hai người Nguyên Kỳ với Diệp Văn, cậu ta cũng biết có lẽ Phương Dật sẽ vì lựa chọn này mà mất đi tánh mạng, nhưng loại hành động vì thủ hộ đội hữu mà liều mạng này đã chấn động linh hồn cậu ta, cậu ta đột nhiên hiểu rõ đồng bạn có thể giao phó tánh mạng theo như lời của lão sư trong học viện căn cứ là gì. . .
Hoắc Chinh Vũ lần nữa quay đầu, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước, cậu ta kiên định đỡ lấy Tiền Lộ thở hồng hộc đã chạy không được nữa bên cạnh, mượn luồng lực đẩy của Sở Chích Thiên nhanh chóng chạy về phía trước. Kỳ thực vì mạng sống từ bỏ Tiền Lộ sẽ tốt hơn, thế nhưng. . .
Khóe miệng Hoắc Chinh Vũ lộ ra nụ cười: Phương Dật, Tiền Lộ tôi đến thủ hộ, mà anh, nhất định phải sống cứu Nguyên Kỳ với Diệp Văn trở về, chúng ta là đồng bạn.
Tốc độ lần này của Sở Chích Thiên rất nhanh, chạy tới trước khi hai người sắp bị đàn tang thi nhào tới, tuy rằng Sở Chích Thiên biết những tang thi cấp hai ba đó căn bản không có gì uy hiếp đối với Tiêu Tử Lăng, thế nhưng trong lòng vẫn không cách nào bảo trì lãnh tĩnh, trực tiếp thi triển thuấn di, mang hai người rời khỏi đàn tang thi. Được rồi, chỉ cần có khả năng cực cực nhỏ, anh cũng sẽ lo lắng cho an toàn của Tiểu Lăng, đièu này không phải thứ lý trí có thể khống chế được.
Mọi người chạy hết tốc lực một đoạn đường, ngoại trừ hai người Hoắc Chinh Vũ với Tiền Lộ chiếm chút ưu thế chạy ở phía trước, mấy người khác gần như cùng song song tiến tới. Vương Tĩnh Vũ phía bên trái dường như đã nghe thấy phía sau cách hắn rất gần, truyền đến tiếng vang của tang thi, hắn dường như cảm thấy được móng vuốt bén nhọn của tang thi suýt soát sát qua sau lưng hắn. . . Sự sợ hãi khi lưỡi hái tử vong treo trên ót sắp bức điên hắn, hắn nhịn không được lần nữa sờ về phía ngực, tìm kiếm an ủi, vật phẩm nhiệm vụ kia vẫn an ổn nằm ở trong lòng hắn, đó là cơ hội để hắn quật khởi.
Tuyệt đối không thể chết ở nơi đây, vào thời khắc sắp bay lên trời! Vương Tĩnh Vũ cắn răng liếc về phía năm người chạy thục mạng bên cạnh, phía trước nhất là hai người Hoắc Chinh Vũ với Tiền Lộ (Tiểu Lộ), theo sát phía sau bọn họ là ba người Phương Dật cùng với Nguyên Kỳ với Diệp Văn (Tiểu Văn) được anh ta kéo, loại vị trí kề sát trước sau đó khiến cho ánh mắt hắn sáng ngời. Một độc kế có thể để cho hắn thoát được một mạng, để cho những người này táng thân nơi đây, độc hưởng lợi ích đã trồi lên trong lòng.
Vô độc bất trượng phu, vì leo lên cao, hy sinh là tất yếu! Ánh mắt ngoan lệ của Vương Tĩnh Vũ lần nữa hiện lên, một tay hắn thoáng chỉ, trong miệng hô nhẹ một tiếng: “Tường đất!” Năng lực vừa chạy vừa phóng kỹ năng này hắn đã sớm nắm giữ, không đến thời khắc mấu chốt hắn quyết định sẽ không thi triển, đây cũng là đòn sát thủ hắn vẫn luôn ẩn tàng.
Vì vậy một bức tường đất rộng ba mét trực tiếp chắn trước mặt Hoắc Chinh Vũ với Tiền Lộ, một màn đột phát này, khiến cho Hoắc Chinh Vũ với Tiền Lộ ngay cả thời gian phản ứng cũng không có liền trực tiếp tông phải tường đất. Xung lực chạy nhanh, khiến cho hai người bọn họ trực tiếp bị dội ngược lại, hung hăng ngã về phía Sở Chích Thiên phía sau. . .
Diệp Văn phía sau thấy một màn đột nhiên này, đột nhiên lĩnh ngộ, quay mạnh đầu nhìn về phía Vương Tĩnh Vũ. Cậu ta thấy khuôn mặt chân thành tha thiết thành khẩn kia lộ ra nụ cười thâm độc, cùng với ánh mắt xem thường trào phúng. Cậu ta còn có gì không rõ nữa, Vương Tĩnh Vũ muốn để cho bọn cậu chết ở nơi đây, giúp hắn ngăn cản đàn tang thi này.
“Vương Tĩnh Vũ, mày khốn nạn a!” Diệp Văn nhịn không được rống giận, hai mắt giận trừng, đỏ thẫm một mảnh, hận không thể nhào lên ăn thịt hắn gặm xương hắn.
Vương Tĩnh Vũ nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh bọn họ quét nhìn thấy ánh mắt cừu hận của Diệp Văn, chỉ để lại một câu âm lãnh: “Đừng trách tôi, mạt thế, chính là thế giới người ăn thịt người. . .” Trong nháy mắt liền rời xa bọn họ, để lại cho Diệp Văn một bóng lưng tuyệt tình.
Mắt thấy Vương Tĩnh Vũ sắp biến mất ở trước mặt bọn họ, đột nhiên một thanh âm lãnh lệ vang lên: “Thuật đóng băng!”
Tiêu Tử Lăng trực tiếp phóng ra kỹ năng cậu đã sớm chuẩn bị, cậu vẫn luôn chờ Vương Tĩnh Vũ lộ ra bộ dáng dữ tợn, chỉ có như vậy cậu mới có thể giết không hề cố kỵ, giải quyết tâm ma của cậu. Khi cậu cứu những người tuổi trẻ thiếu chút nữa bị Vương Tĩnh Vũ hại chết này, Tiêu Tử Lăng cảm giác tựa như đã cứu thoát bản thân kiếp trước. . .
Theo một tiếng này, Vương Tĩnh Vũ đột nhiên cảm giác chân phải đang trong lúc chạy nhanh bị cái gì đó cố định lại, thế mà không cách nào động đậy, hắn quá sợ hãi, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy chân phải của hắn đã bị một trụ băng đóng băng, dính lên trên mặt đất không cách nào hành động được nữa.
“Nguyên Kỳ, mày ám toán tao!” Thấy trụ băng, Vương Tĩnh Vũ liền biết là ai đã hạ thủ, hắn kinh hoảng đầy mặt rống giận về phía Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng cười lạnh một tiếng, hai tay kéo, trong tay liền xuất hiện một sợi roi nước thật dài, nó lăng không bay lượn, cuốn lấy hai người Hoắc Chinh Vũ với Tiền Lộ được Sở Chích Thiên cấm ở giữa không trung, vung mạnh đến phương hướng nào đó, mà Sở Chích Thiên một tay túm lấy sau cổ Diệp Văn, một tay ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Tử Lăng, liên tục cất bước mấy cái, đã vượt qua bức tường đất ám toán người kia, chạy theo phương hướng Hoắc Chinh Vũ Tiền Lộ bị quăng đi.
Vương Tĩnh Vũ thấy mình bị lưu lại cuối cùng, thấy vô số tang thi phía sau sắp nhào lên, hắn phẫn nộ phóng thích vô số tường đất, tầng tầng bảo hộ hắn, thẳng đến khi không còn dị năng nữa. Hắn lo lắng móc ra một viên tinh hạch cấp ba hắn vẫn luôn chuẩn bị từ trong túi, hấp thu năng lượng bổ sung dị năng, một bên rút ra tàng đao liều mạng đập về phía trụ băng đóng băng chân phải mình, hy vọng có thể đập ra. Thế nhưng trụ băng đó kiên cố biết bao, tàng đao chém qua vậy mà chỉ có thể lưu lại vài vệt trắng nhợt nhạt.
Tường đất mà Vương Tĩnh Vũ phóng thích xung quanh trước đó đang bị tang thi đánh nát từng cái từng cái, mà dị năng của hắn chỉ vừa mới khôi phục được một chút, hắn không thể sống sờ sờ bị kéo chết ở nơi đây, hắn nhất định phải rời khỏi nơi đây, tương lai tốt đẹp đang chờ hắn, chỉ cần lấy được thù lao, hắn sẽ có thể hô phong hoán vũ. . .
Nhất định phải rời khỏi, nhất định phải sống, hắn phải trả thù tên Nguyên Kỳ kia, hắn phải khiến cho những kẻ đó chết hết. Hai mắt Vương Tĩnh Vũ bắt đầu đỏ sậm, ánh mắt bắt đầu điên cuồng, một loại kiên quyết hiện ra ở trong đó.
Vì vậy tàng đao trong tay, cải biến phương hướng, lúc này đây không bổ về phía trụ băng, mà là sát rìa bên trên trụ băng, hắn hung hăng bổ về phía cẳng chân của hắn.
“A!” Đau đớn kịch liệt khiến cho mặt Vương Tĩnh Vũ dữ tợn kêu thảm thiết, tàng đao rất sắc bén, trực tiếp chém đứt cẳng chân, máu tươi phun mạnh ra. Vương Tĩnh Vũ sắp ngất, nhưng hắn hung hăng cắn môi mình, để cho bản thân bảo trì thanh tỉnh, lúc này, cừu hận vô biên đối với Nguyên Kỳ trong lòng để cho hắn nhịn qua được sự đau đớn vốn không nhịn nổi.
Hắn phải sống sót, hắn phải báo thù, hắn nhất định phải khiến cho Nguyên Kỳ chết rất thảm, ánh mắt Vương Tĩnh Vũ thâm độc ngoan lệ, mặt vốn hòa ái sớm đã không còn sự ấm áp trước đây. Hắn không dám dừng lại, mang theo chân gãy, chân trái dùng lực, liều mạng nhảy về phía trước, lưu lại một đường máu nồng đậm.
Mùi máu tanh ngọt khiến cho đám tang thi phía sau càng thêm phát cuồng, công kích tường đất càng thêm mãnh liệt, sau cùng hết thảy tường đất bị tang thi đánh nát, sụp đổ, đám tang thi thấy phía trước không còn vật trở ngại, đều nhìn chằm chằm Vương Tĩnh Vũ không ngừng nhảy phía trước, cùng với mùi máu hấp dẫn bọn chúng mà người nọ chảy ra.
“Không. . . Tôi không thể chết được, tôi phải sống. . .” Dưới sự áp bách của tử vong, Vương Tĩnh Vũ bộc phát ra tiềm lực vô tận, cho dù mất nửa chân, thế mà tốc độ cũng không chậm hơn so với những con tang thi đuổi theo kia. Đúng lúc này, Vương Tĩnh Vũ đột nhiên cảm nhận thấy một dòng điện mạnh mẽ giật trúng thân thể hắn, cả người hắn tê rần, sau đó nặng nề té ngã xuống đất.
Cái ngã này, trực tiếp tuyên cáo kết cục của hắn, vô số tang thi nhào lên, móng vuốt với hàm răng sắc bén giáng lâm lên trên người hắn, hắn chỉ cảm thấy máu thịt trên người rõ ràng bị cắn xé xuống.
“Nguyên Kỳ, tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày. . . A!!!!” Vương Tĩnh Vũ tuyệt vọng nhìn về phương hướng Tiêu Tử Lăng biến mất, lưu lại một câu bi phẫn cuối cùng, mang theo oán hận đầy ngập của hắn, trở thành thức ăn của tang thi, bị phân ăn hết, chỉ để lại một bộ xương trắng.
Lúc này Sở Chích Thiên rốt cục lộ ra một nụ cười hài lòng, anh ngay từ đầu đã bố trí tinh thần khống chế toàn trường, giám thị hết thảy trong trường, khi anh thấy Vương Tĩnh Vũ thực sự bị tang thi cắn nuốt mà chết, mới thu hồi tinh thần lực của anh, anh đã hoàn thành chuyện anh muốn làm.
Không sai, sở dĩ Vương Tĩnh Vũ bị tang thi cắn nuốt chết nhanh như vậy, là bởi vì ám chiêu của Sở Chích Thiên, anh phóng thích một đạo Liệt Điện, chính là đạo Liệt Điện đó đã giật ngã Vương Tĩnh Vũ đang trong lúc chạy trốn, đưa hắn vào trong miệng tang thi, trở thành thức ăn.
Nếu muốn hại Tiểu Lăng của anh, vậy nhất định phải trả giá sinh mệnh. Sở Chích Thiên cuối cùng cũng tiết được một hơi oán khí.
Có lẽ bởi vì có Vương Tĩnh Vũ làm thức ăn, lực độ tang thi truy đuổi thoáng cái yếu bớt đi rất nhiều, điều này cũng để cho năm người Tiêu Tử Lăng thoát khỏi vòng vây của tang thi, mấy người vì thoát được tuyệt cảnh này mà thấy may mắn, đương nhiên trong mấy người đó không bao hàm hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng.
Chờ khi Sở Chích Thiên kiểm tra xong bốn phía, xác định xung quanh không còn tang thi nữa, Diệp Văn rốt cục tê liệt ngã xuống đất, ôm đầu khóc rống, nguyên nhân khóc có rất nhiều, có lẽ là lần đầu tiên đối mặt phản bội, đội trưởng hòa ái vẫn luôn quan tâm như ca ca trong nháy mắt trở mặt vô tình, hạ độc thủ đưa bọn họ vào chỗ chết, sự đả kích này khiến cho cậu ta trong lúc nhất thời không tiếp nhận được, có lẽ là vì vui sướng khi sống sót sau tai nạn, có lẽ đã hiểu rõ sự tàn khốc của ngày diệt vong, khiến cho thiếu niên vừa mới rời khỏi học viện rời khỏi sự bảo hộ của căn cứ này không thể nào thích ứng.
Hoắc Chinh Vũ là người lớn tuổi nhất trong ba người, kinh nghiệm phong phú hơn nhiều so với hai người bọn họ, cậu ta đi qua vỗ vỗ bờ vai Tiểu Văn nói: “Đây là một bài học, phải học biết phân biệt lòng người như thế nào. Bất quá chúng ta rất may mắn, chúng ta tìm được chiến hữu có thể giao phó sau lưng.”
Diệp Văn ngẩng đầu, vệt nước mắt của cậu ta chưa khô, nhưng ánh mắt vẫn kiên định không hề dao động: “Ừ, em biết, em khóc một chút thì không còn chuyện gì, em chỉ thấy may mắn lần này có Nguyên ca với Phương Dật ở đây.”
Hoắc Chinh Vũ lộ ra nụ cười, trọng trọng gật đầu, chỉ có Tiền Lộ ở bên cạnh trầm tư, cậu ta trầm tĩnh lại bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh ban nãy, bắt đầu hiểu rõ Vương Tĩnh Vũ đã làm những gì đối với bọn họ.
Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên trao đổi đường nhìn, khi bọn anh đào vong nhìn như bị bức đến đường cùng, hoảng loạn không chọn đường chọn một phương hướng đột phá vòng vây, kỳ thực đây là lộ trình Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên đã sớm an bài, liên tục vài lần cứu người dẫn đường quăng người, phương hướng đều đã được vạch kế hoạch sẵn, lúc này bọn anh đã ở trên đường đi căn cứ Tần Lĩnh, bất quá khiến cho bọn anh khó xử chính là nên làm gì với ba người thanh niên trước mắt này, hai người đều không có ý nghĩ làm bảo mẫu.