Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Chương 21

"La Phong, ngươi không cần quá phận!"

Trong tay La Phong cầm một ít tóc của Oánh Oánh thưởng thức, mang theo mười phần ý tứ uy hiếp:"Lí Hiển, nếu có đồ ăn thì giao ra đây, ở đây đang có rất nhiều người mấy ngày nay đều chưa ăn gì."

"La Phong ngươi đừng có mà giả trang làm người tốt, ai mà chẳng biết suy nghĩ trong bụng của ngươi, ta nói lại một lần nữa, đồ ăn này không phải của ta!"

"Không phải của ngươi, ai tin a~!"

"Lúc đó chúng ta mang người về, cũng có nhiều người nhìn thấy."

Lí Hiển nhìn xung quanh, nhưng ánh mắt hắn quét đến đâu thì tất cả mọi người liền cúi đầu xuống, trốn tránh ánh mắt của hắn, trong lòng nhất thời lạnh xuống, trên mặt mang theo tia cười khổ chua xót:"Các ngươi, tốt!"

"Ba ba!"

Oánh Oánh vừa khóc vừa kéo kéo tóc, làm cho Lí Hiển đau lòng một trận, vội vàng nói:"Những thứ kia không thể đưa cho ngươi, nhưng nhà ta vẫn còn có  ít lương thực, tất cả đều đưa hết cho ngươi, mau thả con gái ta ra!"

La Phong cười nhạo một tiếng:"Chút lương thực đó còn chưa đủ cho chúng ta nhét kẽ răng, ngươi nói mang người về nhà mình mà, vậy đâu rồi, sao ngay cả cái bóng cũng không thấy! Lại còn nói đi dạo trong cảnh khu, sao từ nãy đến giờ vẫn chưa về!"

"La Phong, ngươi cũng có con nhỏ, sao không làm việc thiện tích đức cho con cháu!" Vợ của Lí Hiển- Vương Hoa nhìn thấy con gái khóc sướt mướt, tim như có con dao cứa qua, đau lòng vô cùng, nước mắt đã sớm trào ra.

Nghe thấy vậy, La Phong quay đầu hoảng hốt tìm con, cắn chặt răng, lớn tiếng nói:" Ít dong dài đi, mau đưa tất cả lương thực trong nhà ngươi giao ra đây!"

"Phanh!" Ở dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, La Phong đột ngột bay lên trời, sau đó hung hăng rơi xuống đất.

La Phong cũng là một dị năng giả, nên sức lực so với người thường tốt hơn rất nhiều, chỉ ho "khụ khụ" một cái liền chống tay đứng lên, lại bị một người đạp vô ngực, sức lớn đến nỗi gã chỉ giãy dụa vài cái nhưng vẫn không tài nào đứng lên được.

"Ta nghe không rõ, ngươi nhắc lại một lần nữa đi, lúc nãy ngươi muốn lấy cái gì?"

Lộ Miễn nói một cách thoải mái, cúi đầu nhìn La Phong dưới chân, trong mắt nồng đậm sát khí, làm gã câm miệng không dám lên tiếng.

Cổ Đường Viên ôm Tiêu Luật Hằng đi ra từ đám người, thuận tiện cầm tay Oánh Oánh, đem bé giao cho Lí Hiển.

"La ca!" Một tiếng hét đột ngột vang lên, những người đứng sau La Phong nhìn thấy tình hình như vậy liền xông về phía Lộ Miễn.

Trong số đó còn có một dị năng hệ thổ, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, dưới chân liền căng lên, tiếp theo liền ngã sấp úp mặt xuống đất, đồng thời một dây mây nhỏ trở về trên người của Cổ Đường Viên.

"Ba ba!" Con của La Phong cũng chỉ mới hai ba tuổi, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này lại đang cố chấp túm lấy ống quần của Lộ Miễn, muốn đem hắn giao cho ba ba của mình.

Tiểu hài tử bởi vì không có đủ chất dinh dưỡng, gầy yếu đến nỗi tưởng như chỉ cần một trận gió cũng làm cho nó lăn quay.

La Phong vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, thanh âm nhu hòa nên không ít:"Ngoan, ba ba không sao, đừng sợ."

Lộ Miễn quay lại, đi đến trước mặt Cổ Đường Viên, ôm lấy Tiêu Luật Hằng rồi nói:"Bảo bối, không phải nói đói bụng sao, đi, chúng ta đi ăn cơm."

Tiêu Luật Hằng chôn đầu vào cần cổ của Lộ Miễn, khóe miệng nhịn không được co rút mấy cái.

Đối với mâu thuẫn của mấy người này, Cổ Đường Viên tỏ vẻ không thèm quan tâm, mạt thế đến, những người đáng thương sống khổ có rất nhiều, nhưng ai có thể chăm lo cho hết tất cả bọn họ được, mà cô cũng không phải là chúa cứu thế, nên không nhất thiết xen vào làm gì cho rách việc.

"Hôm nay ta đã đem chuyện muốn đi đến nơi khác nói cho mọi người." Cơm nước xong, Lí Hiển nói:"Đa số đều đồng ý, nhưng không có xe, nếu đi bộ thì người già chắc chắn không đi được bao xa."

Đối với chuyện di chuyển tìm nơi sống tốt hơn, trong lòng Lí Hiển cũng rất lo lắng, nhưng đây thật sự là một lựa chọn tốt, nếu bỏ lỡ thì chờ đợi bọn họ chính là chết đói.

...........................................................................

La Phong đại khái cũng biết chính mình không phải là đối thủ của Lộ Miễn, nên không có đi tìm người phục thù, nhưng nơi này lương thực ngày càng khan hiếm, biết là không đúng nhưng cũng không thể làm gì khác được.

Cổ Đường Viên làm bộ muốn đưa đường cho Tiêu Luật Hằng ăn, nhưng bé lại bỉu môi ghét bỏ không cần, cô liền chia đều cho ba đứa nhỏ kia.

Đường có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể, Lộ Miễn lúc trước cầm đi rất nhiều.

Trong viện mấy đứa nhỏ thấy viên đường liền chảy nước miếng, nhưng cũng không dám đi xin lấy.

Cổ Đường Viên đem khối đường lớn bẻ ra từng miếng nhỏ, chưa cho Tiêu Luật Hằng cùng Oánh Oánh, để hai bé mang đi chia cho từng đứa nhỏ, ngay cả con của La Phong cũng có phần.

La Phong thấy như vậy, nhưng cũng không nói gì.

"Vấn đề về xe ta có thể giải quyết, nhưng cần các ngươi trợ giúp một tay."

Đám người Lí Hiển nghe thấy như vậy liền vui mừng một phen, luôn miệng đáp ứng.

"Phiền Lí đại ca thống kê ra có bao nhiêu người đi, nhưng ta nói trước, chúng ta chỉ mang các ngươi đến căn cứ chứ không phụ trách bảo hộ các ngươi, sống hay chết là dựa vào chính sức mình."

"Chuyện đó là đương nhiên rồi."

.................................................................

Buổi tối trời oi bức vô cùng, bình thường mọi người ở đây đều ngủ rất muộn.

Cổ Đường Viên nhìn về phía giường của Lộ Miễn, dị năng trên người đối phương ngày càng nồng đậm.

Ngày kế tiếp, Cổ Đường Viên cùng Lộ Miễn tiến vào cảnh khu, tiếp tục tìm kiếm biến dị thực vật.

Ngày hôm qua sau khi Lí Hiển nói rõ tình huống, đa số mọi người đều lựa chọn rời đi, còn một phần nhỏ thấy tình hình như vậy liền không có can đảm ở lại, kết quả toàn bộ người trong căn cứ đều đi.

Muốn làm xe đủ cho hai trăm người thật sự là một vấn đề nan giải, nhưng cô không muốn lưu lại lâu ở đây, trong ngày hôm nay, làm ra cái gì thì xài cài đó, ưu tiên cho người già cùng trẻ nhỏ, còn lại cứ phân chia thay nhau đi bộ là được.

Lấy năng lực hiện tại của Cổ Đường Viên cũng chỉ có thể dò xét ở bên ngoài cảnh khu, còn sâu bên trong thì không được, bởi vì cô không chắc nếu mình xâm nhập thì sẽ gặp nguy hiểm gì đến tánh mạng hay không.

Cũng may ở đây cây cối cũng rất nhiều, trải qua mạt thế lại to lớn vô cùng, hai người chỉ phụ trách chặt cây, còn làm thì giao cho đám người Lí Hiển.

Chỉ có người già cùng trẻ nhỏ là không tham gia, còn lại dù nam hay nữ đều làm đến tất bật. Ngay cả La Phong cũng ra sức làm xe ngựa.

Sức lực của dị năng giả rất lớn, nên đều tự phân công công việc cho chính mình, làm cho hiệu xuất gia tăng lên không ít.

Xe ngựa bình thường chỉ có hai bánh xe, nhưng bọn họ muốn cho thêm an toàn lên làm bốn cái.

Nhưng đến buổi chiều, trời lại đổ mưa, mưa càng ngày càng lớn, mà xe ngựa của bọn họ lại không có gì che chắn, nên rất nhanh liền ẩm ướt không ngồi đươc.

Cổ Đường Viên liền triệu tập dị năng hệ thủy, mỗi người một góc xe ngựa phụ trách đẩy nước ra ngoài.

Chuyện này đối với bọn họ có chút khó khăn, nhưng sau khi sử dụng nhiều lần liền tự rút ra bí quyết, làm cho bọn họ điều khiển dị năng càng ngày càng thành thạo, nhưng chỉ giải quyết được một lúc bởi dị năng tiêu hao rất nhiều.

Cuối cùng không biết ai lại đem ra một cái bạt lớn che bên ngoài xe ngựa, phiền toái kia liền tự nhiên được giải quyết.

Đột ngột mưa lớn, làm tất cả công việc đều phải dừng lại, hơn nữa nhìn mưa to như vậy chắc cũng không hết sớm được.

Mà tệ hại hơn nửa chính là, thời tiết này đang là mùa hè oi bức, đùng một phát có một trận mưa kéo dài, làm rất nhiều người thân thể yếu đuối đều ngã bệnh, trong đó có cả Oánh Oánh.

"Như vậy không được, nếu không có thuốc Oánh Oánh sẽ không kiên trì được bao lâu."

Lí Hiển gấp đến độ quay như chong chóng:"Không được ta muốn ra ngoài kiếm thuốc."

"Nơi này là rừng hoang vắng, kiếm đâu ra thuốc."

Cổ Đường Viên thấy nơi này đang bao trùm lấy không khí bi thương, liền nói. Trong không gian của cô có thuốc, nhưng phải kiếm nơi không có người mới lấy ra được.

"Thôi được rồi, ta sẽ đi kiềm cho."

Cổ Đường Viên quay vào nhà lấy áo mưa, xe báo tử đang đợi bên ngoài, cô chỉ cần ở bên trong ngốc một hồi liền trở về là tốt rồi.
Bình Luận (0)
Comment