Sau một đêm tỉnh dậy, Mạc Khanh lại phát hiện bản thân mình thế nhưng lại xuyên không vào chính cuốn tiểu thuyết mà mình đang hoàn thành phần cuối. Xuyên không thì cũng thôi đi nhưng tại sao cô lại xuyên vào nhân vật phản diện ai ai cũng ghét bỏ.
Chính Mạc Khanh lúc này cũng thực hối hận vì sao mình lại viết một cuốn tiểu thuyết tình cảm biến tháu đến mức nam chính sống lại gặp là đánh, nhìn là chém làm cho cô không thể nào chạy thoát.
Mạc Khanh: Tôi đói!!!
Phó Kiệt: (Đẩy gói bánh bích quy sang) Ăn đi.
Mạc Khanh nghiến răng: Tang thi không ăn được những đồ này.
Phó Kiệt: Vậy cô tự săn tinh hạch đồng loại mà ăn đi.