[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 154



Phía sau lưng Tiểu Hắc dần dần lộ ra một bóng dáng không thể diễn tả nỗi.
Thân hình cao hơn hai mét, cả thân thể như được bọc trong cây, bên ngoài sần xùi như vỏ cây, hai bên tay lòi nhọn lên những nhánh cây và đặt biệt tay của nó chính là nơi điều khiển dây leo quấn lấy Hoàng Vân.

Khuôn mặt của nó không khác gì Groot trong Vệ binh dải ngân hà nhưng nhìn nó xấu xí và dữ tợn hơn nhiều.
Vì nó khiến cho Hoàng Vân bị thương còn đang được Tiểu Linh cứu trị nên Doãn Lãng như phát điên cầm kiếm nhật tấn công nó.
Con sinh vật lạ kia cũng không đứng yên liên tục biến ra dây leo cảng đường của Doãn Lãng nhưng đều bị anh ta cắt rớt.
Mọi người nhìn thấy con quái vật kì lạ kia cũng không đứng yên nữa mà đồng loạt tiến lên để xáp lá cà với nó luôn.

Con sinh vật kia cũng không phải dạng vừa, biết bản thân không thể nào là đối thủ của nhiều người như vậy nên nhanh chóng dưới chân nó bắt đầu xuất hiện những thứ như rễ cây đang dần dần lang rộng ở dưới mặt đất.
Mọi người nhanh chóng tránh xa những chỗ rể cây đi qua vì không biết nó có tác dụng gì.

Nhưng rất nhanh sau đó mọi người đã bị nó làm cho ngạc nhiên vì rễ cây rời xa cây mẹ thì tự chia nhỏ ra làm ba đoạn, từ ba đoạn rễ cây đó nó tự đan xen với nhau rồi hình thành ba con quái vật tương tự nhưng kích thước nhỏ hơn.
Mọi người nhanh chóng trấn tỉnh sau sự hoảng hốt, tập trung tinh thần đối phó với sinh vật lạ kia nhưng bọn chúng dừng như không biết ngừng nghỉ cứ liên tục tạo ra dây leo công kích bọn họ, rất nhanh cả một khoảng đất dưới chân bọn họ toàn là dây leo.
“Đây là lúc cho mày lập công chuộc tội đó”
Thanh Nguyệt nhìn thấy Tiểu Hắc cũng không thực sự xấu, sau khi nó nhìn thấy Hoàng Vân bị thương vì đỡ cho mình nhìn cô ấy chằm chằm không muốn rời.

Việc nó cố gắng hại bọn cô có thể hiểu được vì trước mạt thế con người luôn hất hủi loài mẹo đặc biệt là loại mèo tượng trưng cho điềm xui như nó, bởi bản tính không thể tin tưởng con người nên nó bên ngoài trông giống như đã bị thuần phục thực ra thì không.
Tiểu Hắc nghe Thanh Nguyệt nói như vậy không nói gì cả chỉ nhìn chăm chăm Hoàng Vân thật lâu.

Dường như đã đến lúc nó cần đưa ra quyết định.
Tiểu Hắc quay mặt đối diện với sinh vật quái dị kia.

Thực ra nó không muốn hại chết Hoàng Vân, đúng là nó muốn làm cho bọn cô có chút khó khăn khi rời khỏi thành phố này vì con người không ai tốt cả, ai cũng xấu xa và hất hủi nó cả.


Lúc đầu nó nghĩ Hoàng Vân tiếp cận nó chỉ vì cô nhìn thấy được khả năng đặc biệt của nó nên muốn mua chuộc.
Sau khi Hoàng Vân vì cứu nó làm bị thực xém chút là mất mạng nó mới suy nghĩ lại vấn đề, có lẽ nó đã bị con ngừoi làm tổn thương quá nhiều nên nghĩ si cũng xấu xa.

Bây giờ là lúc nó chuộc lại lỗi lầm của mình.
“Mọi người tránh ra” - Thanh Nguyệt biết con mèo này lại tính cùng chiêu giống như ở toà chung cư kia, một phát nuốt luôn cái thứ quái dị này vào bụng, để tránh nó nuốt lộn người của mình Thanh Nguyệt liền kêu mọi người tránh xa.
Đúng là không làm cô thất vọng, Tiểu Hắc nhanh chóng biến lớn thành cơ thể của sinh vật sau khi biến dị.

Kích thước khi biến lớn không khác gì một con báo đen và đôi mắt nó sáng lấp nhìn chằm chằm thứ quái dị kia.
Thứ kia chắc chắn cũng cảm nhận đưỡ sự nguy hiểm đang rình rập nên lập tức để ba quái vật nhỏ tấn công Tiểu Hắc trước.
Nhưng tiếc là bọn chúng cho dù nhìn đáng sợ hay to lớn đến mấy thì đối với Tiểu Hắc cũng không là gì cả.

Tiểu Hắc há miệng thật lớn như một cái chậu máu một phát nuốt sạch luôn ba quái vật biến dị.
Quái vật mẹ nhìn thấy sự đáng sợ của Tiểu Hắc lập tức dưới chân liên tục thoát ra rễ cây nhưng lần này không phải tạo ra quái vật nhỏ nữa mà là dùng rễ cây cứng rắn đó tạo thành một bước tường ngăn cảng Tiểu Hắc còn nó thì bỏ trốn.
Với bộ móng sắc bén thiên bẩm của loài mèo, huống chi là Tiểu Hắc đang trong trạng thái biến dị.

Chỉ vài đường lả lướt bức tường rễ kia đã bị phá nhảy.


Tiểu Hắc nhảy qua bước tường đuổi theo quát vật kia nhưng nó giống như một cái cây lớn thì làm sao có thể đi xa.
Kết quả là Tiểu Hắc quay lại với cái bụng to tròn và quái vật đã nằm gọn trong bụng nó.
“Không ngờ mày cũng giỏi đó chứ.

Từ giờ tao sẽ không cất bớt đồ ăn cho mày nữa” - Doãn Lãng một bên gật đầu táng thưởng Tiểu Hắc.

Tuy anh có tức giận việc nó khiến Hoàng Vân lâm vào nguy hiểm nhưng nó biết chuộc lỗi thì con mèo này vẫn có thể thuần hoá được.
“Oẹ...”
“Nè, tao đâu làm gì đâu sao mày lại ói”
Doãn Lãng tưởng câu nói của mình làm cho Tiểu Hắc buồn nôn nhưng không phải, Tiểu Hắc ói ra một thức giống như hạt giống như to bằng bắp tay người lớn, cái bụng to tròn của Tiểu Hắc sau khi nôn ra cũng xẹp lép còn nó quay lại trạng thái thu nhỏ.
“Đây là cái gì vậy?”


Bình Luận (0)
Comment