[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 90



Trên đài quan sát tất cả mọi người nhìn thấy tang thi cao cấp đã bị lốc xoáy lửa tiêu huỷ không còn manh giáp liền vui mừng đến chảy nước mắt, tất cả dị năng giả đồng loạt buông vũ khí ôm nhau hò reo.
"Thắng rồi, chúng ta thắng rồi"
"Thắng rồi"
"Chúng ta còn sống"
"Được sống rồi"
Chưa bao giờ bọn họ phấn khích như vậy, cảm giác mạng sống vẫn còn thật đáng giá biết bao.

Tưởng chừng như ông trời đã muốn triệt đường sống của con người thì vẫn còn bọn họ ở đây, là bọn họ cho tất cả những người ở đây hy vọng, là bọn họ một lần nữa xây dựng ngôi nhà mới cho mọi người.

Có bọn họ ở đây tất cả những người ở căn cứ tin rằng ngady sống của bọn họ vẫn còn, mạt thế này tuy đáng sợ nhưng vẫn còn hy vọng.
"Tất cả mọi người trật tự" - Tử Hoàng lúc này đã thu nhỏ uy lực của của gió lốc chỉ cao bằng một gang tay, bên trong gió lốc khi được thu hồi rơi đầy trên mặt đất tinh hạch dị năng đủ màu sắc - "Chia tay tinh hạch cho những người có công, lên danh sách những người hy sinh và người thân của họ để đền bù"

"Vâng"
Tử Hoàng để lại toàn bộ số tinh hạch rồi đưa tất cả mọi người trong nhóm rời đi chỉ còn lại hai dị năng giả đáng tin cậy ở lại thống kê số lượng và danh sách.

Trong lúc nhóm Thanh Nguyệt trở về biệt thự nghỉ ngơi thì Trịnh Giai Mỹ đã chạy đến được căn biệt thự số 10 của Thanh Nguyệt.
Trịnh Giai Mỹ đang chạy thục mạng chỉ mong có một đường đi ngầm để thoát khỏi căn cứ nhưng không ngờ ả lại đến được căn biệt thự số 10 của Thanh Nguyệt nhưng do từ trước đến nay chị em cô chưa từng một làn mời ả ta đến nơi này thì làm sao ở biết được chứ.
Đứng trước cửa ả bị sự hào nhoáng của căn biệt thự mà không động chân chạy tiếp nữa.

Đã nửa năm kể từ khi mạt thế vậy mà nơi này không bị một chút ảnh hưởng nào.

Cửa lớn rộng đến mức có thể để hai chiếc xe tải chạy vào cùng lúc, sân trước thì để những thùng container ngay hàng thẳng lối, đến gần mới biết là chỗ để bọn họ nuôi gia súc và trồng trọt.
Nhìn đàn gà mái béo tốt Trịnh Giai Mỹ không khỏi nuốt nước bọt nhưng bây giờ tạm thời ả không thể xuống tay được, lỡ như do ả trộm gà lúc tang thi đã tìm đến thì làm sao trốn kịp.
Vừa nghĩ đến khả năng bản thân có thể làm mồi cho tang thi ả liền không dám nhìn lũ gà đó nữa mà tiếp ục đi sâu vào bên trong biệt thự.

Nơi này đúng thật sự là lớn mà, đi khoảng một lúc ả mới đứng trước cửa căn nhà nhưng trái ngược với những gì ả suy nghĩ là một nơi bừa bãi thì chỗ này đặt biệt ngăn nấp và có bọn trẻ đang vui đùa như không biết bản thân sắp gặp nguy hiểm.
"Lão tứ, em không được ăn gian như vậy, rõ ràng tụi nó khác màu nhau mà"
"Làm gì có, của em rõ ràng là đồng màu"
"Tiểu Duyệt chị em con thỏ bông này mặc váy màu nào sẽ hợp?"
"Chị nghĩ là màu hồng sẽ rất dễ thương"
"Tiểu Luân con không ra chơi cùng mọi người sao?"
"Không ạ, cháu muốn luyện kiếm thật giỏi để giúp đỡ ba mẹ"
Ba nhóm người đang nói chuyện không ai khác chính là bốn nhóc tỳ nhà và bà Triệu cùng cháu gái Tiểu Duyệt.

Trịnh Giai Mỹ bị sự hồn nhiên của đám nhỏ làm cho ghen ghét, tại sao trông khi ả chật vật bên ngoài còn bị đám đàn ông kia lợi dụng thì bọn nhóc lại được ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ, đã vậy còn có đồ chơi nữa, có khác gì trước khi mạt thế đâu.


Cuộc đời thật bất công.
Càng nhìn bọn nhỏ chơi đùa thì sát ý trong mắt ả càng khuyếch đại làm cho Tiểu Luân đang luyện kiếm cũng bị giật mình mà phát giác có sự xuất hiện của ả.
"Cô là ai? Ai cho cô xông vào nơi này?" - Tiểu Luân cảnh giác cầm cây kiếm nhỏ nhưng có lưỡi dao dài và vô cùng sắc bén được Tuyết di thiết kế riêng cho cậu.

Mấy nhóc khác nghe được cũng ngừng chơi vội đứng lên cảnh giác
Bị một nhóc con chỉa mũi kiếm vào mặt ả vô cùng tức giận nhưng nhìn thấy chỉ có một bà già sắp xuống lỗ cũng không làm gì được ả liền lới giộng.
"Tao muốn vào thì vào thôi, tụi bây làm gì được tao? Tụi bây nghĩ ở trong đây là an toàn à? Không chừng ngoài kia cha mẹ tụi bây đã bị lũ tang thi kia làm thịt không chừng"
Ả càng nói biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt trông vô cùng dữ tợn, đầu tóc ả lại bù xù dơ bẩn tạo thành một hình tượng không khác gì ác quỷ làm cô bé Tiểu Duyệt nhà ta sợ hãi vội nắm lấy gốc áo của lão tam Thiên Nhàn.

Bà Triệu nhìn thấy cô gái vừa xuất hiện với thái độ không hảo cảm kiềm kéo lão đại Thiên Cảnh ra sau lưng mình,
"Cô đưng ở đó mà mơ tưởng, Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Hoàng không dễ dàng chết như vậy đâu.

Chưa kể mọi người còn cùng bọn nó tham chiến.

Có khi bây giờ tang thi đã bị đánh tan tát không còn manh giáp gì rồi, cô không mau đi thì tới khi bọn nhỏ quay lại thì đừng trách"
"Đúng đó.

Cô không được nói xấu ba mẹ của con" - Lão nhị Thiên An đã đối diện với tang thi nhìn khinh khủng hơn bà thím này nhiều lần nên không chút sợ hãi chóng nạnh nói lại.
"Ba mẹ? Tiểu Nguyệt - Thanh Nguyệt? Tiểu Hoàng - Tử Hoàng?" - Trịnh Giai Mỹ nghe thấy cái tên có chút quen tai nhưng bản thân đã sớm bát bỏ suy nghĩ trong đầu.
"Đúng vậy.

Tiểu Nguyệt và Tiểu Hoàng là lão đại của căn cứ này.


Bọn nhỏ đây đều là con của chúng.

Cô khôn hồn thì đừng có mà ngu ngốc chọc vào"
Bà Triệunois ra thân phận của Thanh Nguyệt và Tử Hoàng làm ả Trịnh Giai Mỹ như bị sét đánh bên tai không tin vào nhẽung gì mình nghe được.

Không ngờ nửa tháng qua ả vậy mà sống trong căn cứ của con tiện nhân Thanh Nguyệt, tại sao nói lại may mắn như vậy, trước mạt thế đã là đại tiểu thư tập đoàn Doãn thị giàu nhất thành phố Z, bây giờ mạt thế cũng có thể đứng đầu một căn cứ.
Ả không tin, chắc chắn là không phải do Thanh Nguyệt gây dựng nên, chắc chắn là ả nhờ Tử Hoàng, đúng rồi, chắc chắn do bốn đứa con của Tử Hoàng nhận con tiện nhân Thanh Nguyệt làm mẹ nên Tử Hoàng mới che chở ả còn tạo dựng cho ả cả một căn cứ đồ sộ như vậy.

Nhìn bọn nhóc có nét nào giống Thanh Nguyệt cứ, chỉ giống mỗi Tử Hoàng, chắc chắn không phải con của ả Thanh Nguyệt rồi, nhìn ả không khác trước đây làm sao có thể làm mẹ 4 đứa nhỏ.
Nghĩ đến việc chỉ cần lấy lòng mấy đứa nhóc này, bọn nhỏ chỉ cần nói tốt về ả không phải con tiện nhân Thanh Nguyệt sẽ bị đá bay thay vào đó ả sẽ là chủ của nơi này sao? Càng nghĩ Trịnh Giai Mỹ càng thấy có lý, âm thanh phát ra cũng mềm mỏng hơn.
"Mấy con nè, cô là chị họ của Tiểu Nguyệt.

Cô biết con nhỏ đó từ nhỏ, không tốt như tụi con nghĩ đâu.

Nếu tụi con thiếu một người mẹ thì để cô cho, cô sẽ coi tụi con như con ruột để đối xử, có chịu không?"
"Con???"
Lúc ả đang cuối đầu nịnh hót thì nhóm Thanh Nguyệt từ bên ngoài đã trở về nghe được toàn bộ câu nói của ả.


Bình Luận (0)
Comment