Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 120

“Kỳ thật ngay từ đầu, bởi vì điều kiện bức bách, tàu con thoi không có đủ năng lực để đi chuyến về.” Nhiếp Trường Sơn lẳng lặng nói.

Mày Ôn Triệu Minh khẽ nhướng, sau đó liền hiểu. Thời gian quá mức khẩn trương, cải tiến xác ngoài còn được, nhưng cải tiến toàn bộ con thoi rồi nạp đủ nhiên liệu trong thời gian ngắn như vậy thì không nổi. Lúc đầu chỉ nhờ hỏa tiễn đẩy con thoi bay lên, không có nhiều năng lượng tự đẩy khí quyển chống lại sức hút Trái đất mà trở về điểm xuất phát.

Phó Sử Ngọ nghe vậy, nhịn không được hỏi: “Vậy… cậu ấy làm sao trở về?”

Nhiếp Trường Sơn lộ vẻ phức tạp mà khâm phục, nói: “Siêu năng của Chu Kỳ là niệm lực, sau khi xác định các thành viên Trọng Minh Điểu khác không ai còn sống, Chu Kỳ tìm được vệ tinh vũ trụ ban đầu của nước A rồi đi vào đó, dùng niệm lực làm động lực thành công tiến vào đường hầm màn trời rồi trở về.”

Ba người Phó Sử Ngọ lập tức lộ ra vẻ giật mình, sau đó một niềm kính nể tự đáy lòng dâng trào. Các khoa học gia sở nghiên cứu ở đây không phải lần đầu tiên nghe kể, nhưng vẫn kích động không thôi.

Giọng Nhâm Kiến Kỳ run rẩy nói: “Các anh biết không? Đây là một hành động phi thường, phi thường vĩ đại tài ba!”

Ánh mắt Phó Sử Ngọ từ Nhiếp Trường Sơn chuyển về phía ông, Nhâm Kiến Kỳ cố giữ vững giọng rồi nói tiếp: “Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là để bọn họ mang theo đầy đủ thiết bị dựng tiền đồn tiền kì! Sau đó đem tàu không thiên V, không thiên VI đang trong kiến tạo gấp rút hoàn thành, rồi thiết kế ra tàu con thoi hoàn toàn mới có thể qua lại dễ dàng, sử dụng lại để tiến hành kế hoạch tiếp theo.” Nhâm Kiến Kỳ nuốt nuốt nước miếng, nói: “Nhưng chúng tôi không ngờ! Đội trưởng Chu cư nhiên có thể trong dạng tuyệt cảnh này nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như vậy, thành công trở về điểm xuất phát, mà còn mang về hình ảnh tư liệu quá quý giá!”

Ánh mắt Nhâm Kiến Kỳ lấp lánh, hơi đượm nước mắt nói: “Anh ta đột phá tầng tầng hiểm trở, mang những tài liệu này về. Cung cấp cho chúng ta tư liệu trực tiếp quý giá, thành lập kho dữ liệu ban đầu! Cũng mang đủ loại khó khăn gặp phải giai đoạn hiện nay trở về. Nếu không phải vậy, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục phái người, điều này sẽ tạo thành tổn thất trọng đại không thể tưởng nổi… Nếu không nhờ anh ta mang về những tài liệu này, những chiến sĩ Trọng Minh Điểu đã hy sinh, cùng đội Chiến Hồn của nước A, thậm chí ba vị hàng thiên viên lúc đầu kia, đều chết vô ích.”

Phó Sử Ngọ cắn chặt môi dưới, lại không kiềm nổi nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.

“Cậu ta đâu rồi?” Giọng Phó Sử Ngọ run rẩy hỏi, “Tôi muốn gặp cậu ta!”

Nhâm Kiến Kỳ hơi chần chờ, nhìn nhìn Nhiếp Trường Sơn. Nhiếp Trường Sơn lại trực tiếp gật đầu nói: “Hiện cậu ta đang an dưỡng, anh có thể đi gặp.” Nhiếp Trường Sơn đứng dậy, hình như muốn dẫn Phó Sử Ngọ đi gặp Chu Kỳ ngay.

Mày Vệ Lan nhăn lại, lo lắng nhìn Phó Sử Ngọ, nói: “Con phải chuẩn bị tâm lý, đội trưởng Chu cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng…”

Phó Sử Ngọ đứng dậy, đang chuẩn bị bước đi, nghe thế đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Vệ Lan.

Phó Sử Ngọ cắn chặt môi, hỏi lại: “Nặng đến mức nào?”

Nhâm Kiến Kỳ thở dài một tiếng, cũng đứng lên, không đành lòng nói: “Lúc ở bên kia màn trời anh ta đã bị thương quá nặng, hoàn toàn dựa vào niệm lực mới có thể nhúc nhích.”

Nhâm Kiến Kỳ càng chần chờ không nói, càng khiến Phó Sử Ngọ cảm thấy tâm tình vừa lo lắng lại nóng nảy, rốt cục cảm xúc bị liên tục kích thích nhịn không được bùng nổ, y thét lên: “Cậu ta rốt cuộc làm sao?!!”

Nhâm Kiến Kỳ hình như bị tiếng gầm của y làm hoảng sợ, trực tiếp phun ngay ra một câu: “Cậu ấy đã bị liệt toàn thân.”

Mặt Phó Sử Ngọ lập tức trắng xác như bị rút hết máu, chân nhũn ra, Đường Húc Hải bước một cái đi qua kéo y ngã vào lòng.

“Sử Ngọ!” Đường Húc Hải nhíu mày lo lắng nhìn mặt Phó Sử Ngọ, so với Chu Kỳ gì đó, hắn càng để ý tình trạng của Phó Sử Ngọ hơn.

Ôn Triệu Minh cũng đứng lên đi đến cạnh y, vỗ vai y, trầm ổn bảo: “Đừng lo, Sử Ngọ! Hiện tại hệ thống y học bởi vì phân tử Nguyên xuất hiện mà bắt đầu biến hóa nghiêng trời lệch đất, liệt toàn thân trước kia không trị được, không có nghĩa là về sau cũng không có cách!”

Giọng Đường Húc Hải càng khẳng định, hắn nói thẳng: “Cậu không tin người khác, chẳng lẽ không tin tiến sĩ Tả sao? Ông ta nhất định có thể nghĩ cách phát minh ra một loại liệu pháp mới chữa khỏi cho Chu Kỳ mà!”

Đường Húc Hải nói lời này ngang ngược đến cực điểm, không thèm để ý tiến sĩ Tả người ta có làm được hay không, dù sao hắn nói ông ta làm được, làm không được cũng phải bắt ổng làm cho được!

Đẩy tiến sĩ Tả ra làm bia hiển nhiên có hiệu quả, tâm thần Phó Sử Ngọ lập tức lỏng đi. Tuy không đến mức mê tín tin vào ông, nhưng Phó Sử Ngọ vẫn tương đối tin tưởng năng lực của tiến sĩ Tả.

Phó Sử Ngọ gật gật đầu, nói: “Đúng, tiến sĩ Tả nhất định sẽ có cách!”

Nhâm Kiến Kỳ cùng Vệ Lan hai mặt nhìn nhau, thế này có coi như tình thế cấp bách chạy chữa bậy bạ không? Nghe họ nói thế hai người cũng thay vị tiến sĩ kia cảm thấy áp lực a.

Nhiếp Trường Sơn đứng một bên, giọng dịu đi nói: “Anh không cần quá khổ sở, cậu ấy hiện tại rất tốt. Rất lạc quan, cảm xúc cũng không tồi.”

Phó Sử Ngọ rốt cục tỉnh táo lại, y đẩy nhẹ tay Đường Húc Hải, Đường Húc Hải hiểu ý buông y ra. Phó Sử Ngọ bình tĩnh nói: “Thỉnh ngài dẫn đường.”

Nhiếp Trường Sơn mang theo ba người Phó Sử Ngọ rời khỏi phòng họp, các khoa học gia sở nghiên cứu yên lặng tiễn đến trước cửa, ai cũng thở dài rồi về lại cương vị công tác của mình. Nhiệm vụ hiện tại của họ rất nặng, có một đống tài liệu Chu Kỳ mang về phải nghiên cứu.

Đầu Phó Sử Ngọ lộn xộn, nhất thời cái gì cũng nghĩ không được, chỉ máy móc theo bước chân Nhiếp Trường Sơn đi về hướng một tòa nhà trắng ba tầng bên cạnh con đường.

Nhiếp Trường Sơn giới thiệu: “Tòa nhà trắng này, chính là đơn vị chữa bệnh thành phố hàng không chúng tôi. Đừng nhìn nó nhỏ, nhưng dụng cụ bên trong rất toàn diện, cũng là tiên tiến nhất quốc tế. Chu Kỳ gặp đòn nghiêm trọng bị thương quá nặng, thương thế của anh ta vốn không nên di động. Nhưng trong hoàn cảnh đó, không di động cũng chỉ có nước chết, vì thế liền dùng niệm lực kéo lê cả người đi. Thẳng đến tìm được khoang thuyền, trở về Trái đất, mới tiến hành trị liệu ngay lập tức.”

Nhiếp Trường Sơn câm lặng hồi lâu, rồi nói: “Bởi vì hoạt động, khiến thương thế của anh ta càng nghiêm trọng, sau đó trực tiếp tạo thành hậu quả liệt toàn thân. Chu Kỳ hy sinh và trả giá quá nhiều, cho dù chỉ để xứng đáng với anh ra, tôi cũng nhất định phải duy trì đóng màn trời lại đến cùng!!”

Nhiếp Trường Sơn nói kiên định, ánh mắt càng lộ ra một loại chấp nhất, Đường Húc Hải nhịn không được nhìn ông một cái.

Nhiếp Trường Sơn dẫn ba người đi vào phần sau của tòa nhà, bên này vừa thấy đã biết là khu phòng bệnh. Trong tòa nhà có một vườn hoa tản bộ và ghế để ngồi nghỉ, trong góc còn có một sợi dây phơi đồ, trên đó phơi một hàng ra giường trắng ngần.

Tiến vào từ phía sau tòa nhà, có thể nhìn thấy cầu thang đối diện cửa, cạnh cầu thang còn có một cái thang máy.

Nhiếp Trường Sơn không đi thang máy, trực tiếp lên lầu hai, đi đến một gian phòng cửa hướng về phía nam, Nhiếp Trường Sơn quay đầu nói: “Chính là gian này.”

Khi đã thật sự đến nơi đây, Phó Sử Ngọ lại khiếp đảm không dám tiến lên. Đường Húc Hải cổ vũ vuốt sống lưng y, Phó Sử Ngọ ngẩng đầu nhìn hắn, Đường Húc Hải trầm thấp nói: “Muốn chúng tôi cùng cậu vào không?”

Phó Sử Ngọ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Để tự tôi.” Y không hèn nhát đến mức cả chút dũng khí ấy cũng không có.

Ôn Triệu Minh thì nói: “Tốt lắm, chúng tôi chờ anh ngay bên ngoài.”

Phó Sử Ngọ gật gật đầu, hít sâu một hơi đẩy cửa phòng ra.

Đây là căn phòng đơn điển hình, vừa vào cửa là một lối đi hẹp. Bên phải là vách tường, tay trái là buồng vệ sinh đang mở. Buồng khá xa hoa, trừ vòi hoa sen vàng chóe ra, cư nhiên còn có một bồn tắm đơn không nhỏ.

Phó Sử Ngọ đảo mắt qua, cất bước đi vào phòng, sau đó xoay tay khép cửa lại.

Y đứng trước cửa thật lâu, từ hướng này có thể nhìn thấy chiếc ghế sô pha đơn trong phòng, còn có chiếc TV plasma gắn trên vách tường. TV đang mở, chiếu bộ phim nhiều tập rất hot hồi năm trước.

Phó Sử Ngọ nhìn thoáng qua bên trong, chỉ nhìn thấy một chiếc giường gỗ có trãi ra trắng. Trong phòng có dán giấy dán tường, trang hoàng cũng không tệ. Nếu không phải chiếc ra trắng kia, căn bản đoán không ra đây là một gian phòng bệnh.

Người bên trong nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nhưng chờ mãi lại không thấy ai vào, hắn nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu, đuôi tóc xoăn tít đã hơi dài rũ xuống bên tai theo động tác của hắn xẹt qua bả vai.

“Ai vậy?” Hắn nghi ngờ hỏi: “Sao không vào đi?”

Chu Kỳ là chiến sĩ trải qua huấn luyện nghiêm khắc mà chặt chẽ, trừ niệm lực hắn có ra, thân thủ của hắn không kém cỏi hơn quân đặc chủng chút nào. Có người đứng ngoài cửa nói chuyện, tuy phim quá náo nhiệt nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được.

Nhưng nơi này phòng vệ rất nghiêm mật, hắn cảm thấy khá an toàn, vì thế cũng không để ý. Nhưng người này đẩy cửa ra đi vào, nửa ngày cứ đứng ở góc chết hắn không nhìn thấy mà im ru cũng không nhúc nhích, cái này kỳ quái nha.

Cố tình Chu Kỳ thấy kỳ quái, nhưng lại không cảm nhận được có gì nguy hiểm, ngược lại cảm xúc lại vi diệu mà dâng trào lên, dự cảm có chuyện gì sắp sửa xảy ra.

Thanh tuyến Chu Kỳ có vẻ rất trong, giọng hắn nói mang theo tự tin không dễ xem nhẹ, tiếng nói cũng rất có lực, nhưng lúc này lại mang theo một tia không xác định: “… Là ai đến thế?”

Phó Sử Ngọ cắn môi một cái, dùng đau đớn để khích lệ chính mình. Y hít mạnh, đi vào phòng, bước vào tầm mắt của Chu Kỳ.

Mắt Chu Kỳ lập tức trợn tròn, vẻ mặt bị hù cho há hốc mồm, cả nửa ngày cũng không nói được lời nào. Hắn phỏng đoán rất nhiều người, nhưng lại không ngờ Phó Sử Ngọ không hề báo động chút nào cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt hắn.

Phó Sử Ngọ cũng mang bộ dạng nói không nên lời, đứng ở đó nhìn vào trong, phòng có vẻ rất xa hoa, nhìn không ra dáng vẻ phòng bệnh gì. Nhưng lúc thật sự đi vào, liếc một cái đã nhìn thấy cánh tay treo lủng lẳng của Chu Kỳ, trên đó còn bó thạch cao. Mà đầu giường hắn còn có một loạt dụng cụ chữa bệnh, trên đỉnh giường cũng có nút gọi khẩn cấp cùng máy trợ thở giắt ngang.

Thành phố hàng không khí hậu mát mẻ, cho nên Chu Kỳ mặc một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, phía dưới phũ lên chiếc chăn. Trừ cánh tay bó bột ra, một chân cũng bị bó lớp thạch cao dày, để lộ ra khỏi chăn.

“Tiểu Thất…” Phó Sử Ngọ môi run rẩy, nhìn bộ dạng này của Chu Kỳ, lòng khó chịu không cách nào nguôi ngoai.

Chu Kỳ bị tiếng y gọi làm tỉnh lại, lập tức lộ ra một nụ cười tươi tít cả mắt, vui sướng lại mang theo oán giận nói: “Cậu cũng quá không tưởng được nha, thăm bệnh mà hông đem quà cáp gì hết vậy!”

Tiếng nghẹn ngào của Phó Sử Ngọ bị hắn phán một câu mà nghẹn ngược vào, y chớp mắt mấy cái, chớp cho trôi đi chút ướt át đó.

Chu Kỳ ngưỡng người, nhìn thấy y hưng phấn muốn quay lại, đáng tiếc thân thể không nễ mặt chút nào. Hắn cũng chỉ có thể quay chiếc cổ – thứ duy nhất còn có thể khống chế- lắc lắc đầu với y: “Mau tới đây, gần chút coi nào! Tớ giờ chả động đậy được chút nào, cậu không biết chủ động chút hả!”

Nhìn Chu Kỳ hưng phấn thế, Phó Sử Ngọ dở khóc dở cười mà đi qua. Chiếc ghế sô pha đơn trong góc nhảy bật lên, cạch một cái tiến đến bên chân Phó Sử Ngọ.

Chu Kỳ hối thúc: “Ngồi đi nè.”

Phó Sử Ngọ không lời gì để nói quay đầu nhìn chiếc sô pha săn sóc chu đáo kề sát đến người y, nếu là trước kia, nhất định sợ tới mức thét lên, chỉ nghĩ là có ma.

Y ngồi xuống, Chu Kỳ thấm thía nói ngay: “Sử Ngọ, cậu đạo lí đối nhân xử thế vẫn chả tiến bộ chút xíu nào, vậy không được nha. Cậu nhìn tớ bây giờ coi, không còn bảo kê cho cậu được nữa rồi. Cậu cũng nên học hỏi chút, lần sau nhớ nghen, đi thăm bệnh nhất định phải mang chút quà. Ít nhất cũng phải mua trái táo hay gì đó tới nghe không.”

Phó Sử Ngọ bất đắc dĩ đỡ trán, y nhấn nhấn ấn đường, nói: “Rồi, tớ biết rồi. Lần này không mang, lần sau bổ sung cho được chưa.”

Chu Kỳ vừa lòng, vừa mang chút oán giận nói: “Cơm bệnh nhân thật không phải cho người ăn. Tuy tớ bị liệt thiệt, nhưng không phải chút năng lực tự gánh vác cũng không có, dựa vào cái gì hạn chế đồ ăn của tớ chứ! Cứng giòn một chút cũng không cho ăn, cả ngày ăn cái thứ nước sềnh sệt kia, ngán muốn chết luôn!”

Chỉ biết cậu thèm thuồng mới đòi ăn mà!

Phó Sử Ngọ không lời gì để nói trợn mắt xem thường, sau đó rất nhanh chú ý tới ý trong lời của hắn. Y quan tâm hỏi: “Cậu giờ rốt cuộc thế nào? Không nhúc nhích được chút nào ư? Liệt toàn thân không phải hoàn toàn không thể tự gánh vác sinh hoạt sao? Sao cậu…”

Phó Sử Ngọ không thay đổi bản sắc vô dụng trong giao tiếp, trực tiếp liền hỏi đương sự. Mấy câu này đáng lẽ nên hỏi bác sĩ, ai lại trực tiếp hỏi đương sự chứ. Nếu ai thần kinh yếu ớt chút, trái tim mong manh dễ vỡ đã nát rồi đó chứ.

Chu Kỳ lại không thèm để ý, nói: “Nhúc nhích thì không được rồi, nhưng vẫn có cảm giác. May mà còn có chút cảm giác, bằng không thật khiến người ta phát điên.”

Phó Sử Ngọ tâm tình lập tức hạ thấp, mặt cũng lộ ưu sắc. Phải biết người bệnh liệt toàn thân đa số đều sống không tốt mấy, sinh hoạt không thể tự gánh vác, đại tiểu tiện không khống chế được, lâu dài còn biến chứng. Hơn nữa rất nhiều người vì không nhúc nhích được mà tạo thành gánh nặng tâm lý, làm người khỏe mấy cũng sinh ra trầm cảm.

Cánh tay Chu Kỳ đột nhiên vung về phía y, Phó Sử Ngọ không phòng bị thiếu chút nữa bị hắn đánh trúng. Phó Sử Ngọ giật mình, lui lại tránh thoát tay của hắn.

Chu Kỳ cười nói: “Tớ có niệm lực, tuy thần kinh không thể khống chế tứ chi, nhưng kỳ thật giờ tớ còn có thể dựa vào niệm lực để di động. Bác sĩ nói với tớ, dạng giống như tớ, sau khi liệt không động đậy được, không đến mấy năm sẽ biến chứng gì đó rồi chết luôn. Nhưng tớ có niệm lực, chống đỡ cơ thể tiến hành hoạt động bình thường không thành vấn đề nha.”

Chu Kỳ đắc ý dào dạt khoe với Phó Sử Ngọ: “Cậu xem nè!”

Phó Sử Ngọ không biết hắn kêu mình xem cái gì, lúc này chiếc chăn trắng trùm dưới thân Chu Kỳ bay phất lên rồi rơi qua một bên, lộ ra hai chân của hắn. Bởi vì một chân bó bột, cho nên hắn căn bản chỉ mặc một cái quần lót, không mặc quần dài.

Chân không bó bột bắt đầu gấp khúc như người bình thường, đạp lên trên giường, ngón chân cuộn lại. Sau đó chân hắn nâng lên, làm một động tác đá mạnh.

Phó Sử Ngọ trợn mắt há mồm nhìn, thật sự không khác người thường là mấy, thậm chí động tác kia người bình thường cũng làm không linh hoạt bằng hắn.

“Không tồi đúng không.” Chu Kỳ thấy Phó Sử Ngọ kinh ngạc liền hắc hắc cười vui vẻ, chiếc chăn rơi qua một bên lại bay lên nằm gọn trên chân hắn.

Phó Sử Ngọ tự đáy lòng nói: “May mà năng lực của cậu là niệm lực.” Khiến hắn bị thương thành như vầy vẫn có thể trở về, cũng giúp hắn dưới tình huống đã định trước không thể nhúc nhích vẫn có thể hoạt động như người bình thường.

Chu Kỳ muốn ưỡn ngực, bất đắc dĩ làm động tác này phải dùng niệm lực phối hợp, hắn bây giờ còn chưa thể dùng niệm lực phản xạ ra động tác hắn muốn làm trong đầu nhanh vậy.

Còn luyện từ từ, bất quá hắn không vội.

Chu Kỳ nói: “Tớ cũng thấy vậy. Giống loại tình huống như tớ đây, đều phải dùng dụng cụ duy trì mạch máu cơ bắp gì đó, nhưng tự tớ cũng làm được, tiết kiệm món tiền bự cỡ nào cho quốc gia nha! Cũng may là tớ bị, đổi thành thằng nhãi Niệm Y kia, trực tiếp tự xử luôn cũng không biết chừng đó chứ.”

Phó Sử Ngọ khựng lại, Chu Kỳ dùng niệm lực vò vò mái tóc y, bảo: “Cậu cũng đừng khổ sở, tụi tớ được bồi dưỡng thành tài, là vì muốn bảo vệ Tổ quốc, lên chiến trường giết địch. Chết ở bên kia coi như là cầu nhân đắc nhân.”

Phó Sử Ngọ cúi thấp đầu, mang theo giọng mũi ừm một tiếng.

“Rồi rồi, cậu đừng có khóc mà.” Chu Kỳ luống cuống nhìn y, làm sao bây giờ hắn cũng không biết dỗ dành a.

Phó Sử Ngọ nâng kính lên, xoa nhẹ khóe mắt, nói: “Không, tớ không có khóc.”

Chu Kỳ nhìn mặt y, hình như không khóc thật, lúc này hắn mới thả lỏng, cười rộ lên, nói: “Làm quân nhân, hy sinh trên chiến trường tụi tớ đã biết từ hồi nhỏ xíu rồi. Ai ~ lấy thân phận tụi tớ đây, có thể toàn thây trở ra, an nhàn lúc già căn bản là không thể, sớm đã chuẩn bị tâm lý chết trong nhiệm vụ lần này rồi.”

Phó Sử Ngọ nhếch miệng, nói: “Cậu thành như vậy, thật sự không chút oán hận ư?”

Chu Kỳ thực sảng khoái nói: “Oán cũng vô dụng thôi! Hơn nữa, tớ có thể nhặt về cái mạng, cũng đã thấy đủ. Tớ còn có niệm lực, không đến mức thành một phế nhân. Như bây giờ, vừa lúc có thể xuất ngũ rồi. Nghĩ vậy, tớ còn hời quá mà!”

Phó Sử Ngọ nhìn vẻ mặt tươi sáng không chút ưu sầu của Chu Kỳ, tâm tình rốt cục tốt lên. Tuy bọn họ sinh ra cùng nơi, nhưng trưởng thành lại chia cách mỗi người có hoàn cảnh sống bất đồng, khiến họ hoàn toàn trở thành hai loại người khác nhau.

Chu Kỳ càng kiên định, tính cách càng kiên cường hơn. Bởi vì hắn biết hắn đang làm cái gì, muốn làm cái gì, có thể làm cái gì! Sau đó kiên định quán triệt ý chí của mình, thẳng đến vì thế hiến dâng sinh mệnh mới thôi.

Giờ khắc này, Phó Sử Ngọ thậm chí hâm mộ hắn.

“Đúng rồi, ai kêu cậu tới thăm tớ đó? Thiệt bất ngờ nha.” Chu Kỳ nghiêng đầu nhìn y.

Từ khi màn trời mở ra, bọn họ liền trực tiếp không về sở nghiên cứu, lúc bọn Nhâm Kiến Kỳ rút lui trừ tư liệu ra cái gì cũng bị bỏ lại. Máy chuyên dùng liên hệ với Phó Sử Ngọ cũng bị ném ở bên kia, lần gần nhất được đến tin tức của y, cũng là báo cáo phân tích và ca bệnh tâm lý của Phó Sử Ngọ bên Cục Quốc An truyền về.

Năng lực của Phó Sử Ngọ được kích phát, Chu Kỳ thấy mừng cho y. Bởi vì có gien ẩn, Phó Sử Ngọ từ nhỏ đã bị ức hiếp bị bắt nạt. Đó không chỉ là khúc mắc của bản thân Phó Sử Ngọ, cũng đã trở thành khúc mắc của chính bọn họ.

Tuy y thức tỉnh năng lực, nhưng Chu Kỳ xưa giờ chưa từng nghĩ sẽ gọi Phó Sử Ngọ trở về. Dù sao Phó Sử Ngọ có phương hướng nhân sinh và phát triển của bản thân y.

Chu Kỳ đến giờ còn tưởng những người trong sở vì an ủi hắn nên tìm Phó Sử Ngọ đến thăm mà thôi.

Phó Sử Ngọ nói: “Không phải họ bảo tớ tới. Là tớ tự muốn đến.”

Chu Kỳ nhíu mày, Phó Sử Ngọ nói: “Tôi đã nhớ lại hết rồi. 21… Niệm Y … tinh thần ám chỉ cậu ấy hạ bị tớ tìm một dị năng giả tinh thần hệ phá giải rồi.”

Chu Kỳ tâm tình thật phức tạp, vừa vui vì Phó Sử Ngọ nhớ tới tất cả ký ức, lại vừa khó chịu vì năng lực của huynh đệ mình bị người ngoài phá giải.

Chu Kỳ hừ hừ một tiếng nói: “Mấy dị năng giả kia… Thôi bỏ đi, năng lực càng mạnh gánh vác trách nhiệm cũng càng lớn. Cũng đã đến lúc giao gánh nặng này cho những người này. Tụi mình cố cũng cố hết sức rồi, cũng đã đến lúc công thành lui thân.”

Lời này mang theo chua xót cùng không cam Phó Sử Ngọ không thể nhận ra. Từ trước tới nay, Trọng Minh Điểu – đội quân này vẫn ẩn mình trong bóng tối, trốn khỏi tầm mắt công chúng, hành tung của họ quỷ bí, tất cả dấu vết đều bị hủy diệt.

Tuy không thề cho người ngoài hay biết, nhưng trong hệ thống này, bọn họ chính là những thiên chi kiêu tử được nuôi nấng mà trưởng thành.

Mỗi ngày nghe đều là mấy câu “Trọng trách giữ gìn hòa bình Thế giới phải nhờ mấy con gánh vác”, “Trừng gian trừ ác, đấu tranh với thế lực tà ác là sứ mệnh chỉ có các con mới làm được” BLABLABLA…. mà lớn lên. Ai trong lòng cũng mà không có lý tưởng cao thượng so ngang với superman hoặc altman. Nhưng hiện tại, năng lực của họ không còn hiếm hoi, di túc trân quý nữa rồi. Ngược lại dị năng giờ như rãi ở bên đường. Điều này triệt để kéo lê họ từ thần đàn đi xuống, sao mà không khiến tiền đội trưởng đây đắng lòng chứ.

Người nói vô ý, người nghe có tâm. Chu Kỳ là coi Phó Sử Ngọ ở bên phe mình, dù sao y cũng là siêu năng lực giả. Nhưng Phó Sử Ngọ không cho là thế, y cùng những dị năng giả khác chính là lớp người kế thừa mới nhất, nên tiếp nhận sứ mệnh từ các tiền bối ẩn ở phía sau vì nhân loại hy sinh nhiều như vậy.

Phó Sử Ngọ trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Phó Sử Ngọ hơi kéo khóe miệng, thay đổi đề tài: “Vốn tớ muốn biết thân thế của mình rốt cuộc ra sao. Không ngờ điều tra đến cuối cùng cô Phó căn bản không phải mẹ tớ, lúc ấy tớ ngơ ngác luôn. Bởi vì tớ nhớ rõ trước kia cô Phó có nói là muốn nhận nuôi tớ, sao kết quả lại thành như vậy?”

Phó Sử Ngọ thật sự hoang mang không hiểu, vừa rồi cũng không thèm hỏi, nhưng hiện tại hỏi Chu Kỳ cũng đúng lúc.

Chu Kỳ cứng người lại, chột dạ mà nhìn Phó Sử Ngọ, ánh mắt ngắm a ngắm bên ngoài cửa sổ, lại không dám nhìn vào Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ nghi ngờ nheo mắt lại, vặn hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Cậu biết thì nói cho tớ nghe, tớ không muốn bị che giấu không biết được gì.”

Chu Kỳ thấy trốn không thoát, vì thế bỏ cuộc kể: “Kỳ thật lúc ấy giấy xin của Sở trưởng Phó đã được phê một nửa. Kết quả cậu xảy ra sự cố bị cất bước, triệt để dẫn phát bất mãn của đám kia. Họ cứ nghĩ cậu được đưa đến nhà cô Phó, bắt đầu không ngừng làm ầm ĩ. Cậu cũng biết, chúng tớ ai cũng có siêu năng lực, kết quả quậy cho sở nghiên cứu muốn nát bấy, còn phá hủy rất nhiều dụng cụ cùng thiết bị quan trọng. Chọc cho Sở trưởng Phó giận dữ. Nhưng họ tuy sợ, vẫn không chịu yên. Cuối cùng không có cách nào, để đám chanh chua ganh tỵ kia không quậy nữa, cấp trên đành bác bỏ đơn xin của cô Phó.”

Phó Sử Ngọ ngơ ra, căn bản không ngờ chỉ do chút chuyện như thế.

Chu Kỳ căm giận nói: “Tớ nói cái đám kia lúc ấy đều là lòng dạ hẹp hòi! Không có việc gì làm ăn no rỗi việc! Qua vài năm liền triệt để vứt chuyện này ra khỏi não, kết quả hại Sở trưởng Phó không thể nhận nuôi cậu.”

Phó Sử Ngọ gật đầu: “Cái này tớ hiểu. Nhưng tớ nhớ trong học bạ có tên cha mẹ, viết vào là Phó Xuân Hải và Lương Tuệ Vinh. Hơn nữa mỗi lần thông tín là sao? Mấy năm gần đây quả thật cũng có webcame mà.”

Chu Kỳ ngại ngùng dùng niệm lực giơ tay lên che mặt, nói: “Tuy không thể chính thức nhận nuôi cậu. Nhưng cậu được đưa đến Vân thành đi học, cũng không thể không có người nhà trên danh nghĩa. Cho nên hai người điền trên phần cha mẹ trong học bạ, trên thực tế cũng không có quan hệ gì. Tớ cùng Thi Ý và Niệm Y đều rất nhớ cậu… nhưng vì cậu đều quên mất tụi tớ. Cũng không biết nên dùng danh nghĩa gì liên lạc với cậu, cho nên lúc đầu thông tín là tụi tớ giả mạo đó.”

“… A?” Phó Sử Ngọ ngơ ngác há miệng ra.

Chu Kỳ lành làm gáo vỡ làm muôi, một hơi nói hết: “Cô Phó biết chuyện này thực đồng tình tụi tớ, là cổ đánh yểm trợ viết giùm tụi tớ. Mà mấy lần webcame cũng chỉ lộ mặt chút, đa số tin nhắn đều là chúng tớ viết hết.”

Phó Sử Ngọ cảm giác cằm mình đã trật khớp, cả người đều ngớ ra!

Mấy cái tên này là chơi trò gia đình hồi nhỏ chơi tới nghiện luôn rồi đúng không! Giả mạo “Cha mẹ” lâu như vậy! Vừa nghĩ người y cứ nghĩ là song thân kỳ thật là đám bạn ranh hồi nhỏ của y sắm vai, Phó Sử Ngọ cả người đều không khỏe!
Bình Luận (0)
Comment