Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 84

Phó Sử Ngọ lúc này đột nhiên nâng tay lên, không chút biểu tình nói: “Hiện đang tối, thời tiết lại rất lạnh, đừng đứng ở đây nói chuyện.”

Đại kiếm mà Đường Húc Hải cầm chậm rãi tan vào lòng bàn tay, mười mấy người đối diện nhìn đến trợn trắng.

Vương Đan quay đầu lại nhìn về hướng doanh địa, đề nghị: “Nếu vậy thì mời vị này theo chúng ta đến doanh địa vây quanh đống lửa nói chuyện đi, mấy cô chú khác trở về hầm ngầm là được.”

Phó Sử Ngọ nói một tiếng “Cứ thế đi.”, sau đó liền dẫn đầu đi trở về.

Đường Húc Hải lập tức đi theo, chuyện còn lại tự nhiên có Vương Đan và Lưu Bội Kỳ xử lý.

Phó Sử Ngọ đi bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói với Đường Húc Hải: “Liền tính hỏi tình huống của người ta, cũng không thể đứng cả trong sân. Hiện tại nhiệt độ đã hạ thấp hơn 0 độ, mười mấy người kia đều không mặc áo khoác, lạnh quá bệnh thì khổ.”

Khóe miệng Đường Húc Hải nhếch lên, âm thầm rung động vì sự cẩn thận của Phó Sử Ngọ, miệng lại phun: “Vừa rồi rối ren như vậy, bọn họ đi ra cũng không kịp khoác áo, tôi cũng đâu có bắt bọn họ đứng đó hứng lạnh hoài đâu.”

Phó Sử Ngọ hơi ngại, sau đó bảo: “Xem ra trong hầm tương đối ấm áp, bằng không bọn họ cũng sẽ không chỉ mặc áo lông.”

Đường Húc Hải im hơi lặng tiếng tới gần y, Phó Sử Ngọ cùng hắn vai đụng vai, cứ như vậy trở về doanh địa.

Một lát sau, người trẻ tuổi kia mặc một chiếc áo bông thật dày đi theo bọn Miêu Gia đến đây.

Phó Sử Ngọ nói với cậu: “Ngồi đi.”

Người trẻ tuổi cũng không nhăn nhó gì ngồi xuống bên đống lửa rực sáng.

Đường Húc Hải hấc hấc cằm hỏi cậu: “Cậu tên gì?”

Người trẻ tuổi nói: “Tôi là Cổ Nhẫm, thôn chúng tôi gọi là thôn Cổ, nên đa số dân  đều họ Cổ.”

Đường Húc Hải hỏi: “Cách của các người rất thông minh, là ai nghĩ ra?”

Cổ Nhẫm nói với: “Là ý của tôi.” Cậu ngại ngùng nói: “Thông minh mấy cũng vẫn bị các anh nhìn thấu.”

Phó Sử Ngọ nói: “Nếu không có biện pháp đặc biệt, không có cách nào phát hiện các cậu nấp dưới lồng đất, các cậu ngụy trang không chút sơ hở. Là có dị năng giả thổ hệ à?”

Cổ Nhẫm gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi chính là dị năng giả thổ hệ. Nấp dưới hầm đều là người sống sót trong thôn chúng tôi.”

Phó Sử Ngọ tò mò nhìn cậu, ngón tay đẩy mắt kính bị trợt xuống: “Phòng ốc trong thôn sập hơn một nửa cũng là do cậu làm?”

Sắc mặt Cổ Nhẫm xanh lại: “Đương nhiên không phải, dù sao đây đều là gia sản của dân thôn tôi. Cho dù hiện đang là mạt thế, cũng không ai không cần nhà mình. Nếu không phải bất đắc dĩ, những người may mắn còn tồn tại này cũng chẳng chịu theo tôi cùng trốn xuống hầm, họ tình nguyện coi giữ nhà mình.”

“Vậy nhà cửa trong thôn cậu xảy ra chuyện gì? Tan nát quá nghiêm trọng.” Đường Húc Hải nói: “Nếu không là các cậu tự đánh sập, chẳng lẽ là do người của Bunker Tiêu gia lùng bắt các cậu mà cậu nói hồi nãy à?”

Cổ Nhẫm vuốt cằm nói: “Đúng vậy, đúng là người Tiêu Gia Truân.” Cậu lộ ra nụ cười khổ: “Tiêu Gia Truân nơi đó đa số đều là núi đá, trước kia lúc đánh giặc vốn đã xây lên rất nhiều động đá để tránh né chiến loạn. Sau khi alien xuất hiện, rất nhiều người thôn bọn họ đều trốn vào thạch động mới tránh được một kiếp. Sau đó dị năng xuất hiện, bọn họ lại dựa vào dị năng giả thạch hệ trực tiếp xây thêm dãy thạch động, hình thành một thành lũy bằng đá dưới lồng đất.”

Cậu phun ra một hơi, sương trắng khiến vẻ mặt cậu có vẻ tối tăm: “Bởi vì điều kiện thiên nhiên rồi cải tạo sau đó, tiếp theo có rất nhiều thôn sống sót đều tới đó nương tựa, khiến người thôn này cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng cũng chính vì nhiều người, lương thực cũng bắt đầu khẩn trương. Lúc đó còn chưa có mấy dị năng giả mộc hệ, cái ăn liền khan hiếm đi. Dị năng giả thạch hệ của Tiêu Gia Truân tên là Tiêu Lỗi, dứt khoát liền gom lương thực của tất cả mọi người lại, tập trung mà phân phối.”

Vương Đan nói: “Làm vậy cũng không sai a, dưới tình huống đó, ít nhất có thể đảm bảo mạng sống của phần lớn người.”

Cổ Nhẫm lắc đầu nói: “Tiêu Lỗi chỉ vì muốn nắm chặt lương thực, mới yêu cầu người trong thôn nghe hắn, nếu không nghe liền đuổi đi. Điều này khiến người của các thôn khác tâm sinh oán hận, đã từng xảy ra xung đột nhiều lần. Nhưng e ngại Tiêu Lỗi và mấy dị năng giả đi theo hắn, xung đột vẫn bị trấn áp xuống. Tiêu Lỗi là một người có dã tâm, hắn muốn phát triển Tiêu Gia Truân trở thành một căn cứ sinh tồn loại lớn. Nhưng mà, vị trí địa lý Tiêu Gia Truân quá bất lợi, phụ cận cũng không có tuyến đường giao thông trọng điểm, trừ mấy thôn gần đây ra, cũng chẳng có ai tìm đến nương tựa.”

Nói tới đây, Cổ Nhẫm bỗng nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, các anh không phải đi đường vòng đến chứ?”

Phó Sử Ngọ run lên: “Chúng tôi đi đường vòng, cho nên mới đến phụ cận thôn các cậu.”

Cổ Nhẫm lắc đầu nói: “Ý tôi là cây cầu vượt bị phá sập kia, vòng qua nơi nào, đúng lúc dẫn đến đường Tiêu Gia Truân.”

Đường Húc Hải lập tức hiểu ra: “Ý cậu là Tiêu Lỗi cho người đánh sập cầu vượt?!”

Cổ Nhẫm gật gật đầu nói: “Các anh chắc không từ vòng qua từ cầu vượt đúng không. Nếu vòng qua nhất định sẽ đến Tiêu Gia Truân. Không chỉ là hướng các anh tới, đường hầm hướng khác cũng bị chặn, muốn đến tỉnh H, nhất định phải qua đường Tiêu Gia Truân.”

Miêu Gia không dám tin, cậu nói: “Tiêu Gia Truân vì phát triển thôn của mình, liền cắt đứt cao tốc này?”

Cổ Nhẫm xác định: “Tiêu Lỗi chính là làm vậy. Không chỉ thế, hắn còn cho người phá hủy rất nhiều thôn trấn, ngụy trang thành mảnh hoang tàn khổng lồ. Nếu không phải đoàn xe các anh lớn như vậy, những đội ngũ nhỏ khác căn bản không dám dừng lại ở dã ngoại, buổi tối nhất định phải chạy tới Tiêu Gia Truân qua đêm mới được. Cứ như vậy, Tiêu Gia Truân liền thành điểm dừng chân hiếm hoi duy nhất trên đường, sau đó có nhiều người lui tới, biết điều kiện đặc biệt chỗ hắn, sau khi alien cấp 3 công thành lúc trước, rất nhiều người thành phố Liễu Nguyên đều trốn đến Bunker Tiêu gia, khiến Bunker Tiêu gia lập tức trở thành một căn cứ sinh tồn lớn.”

Mày Vương Đan nhíu lại, nói: “Nếu là vậy, tuy thủ đoạn hơi quá, nhưng Bunker Tiêu gia vẫn có thể xem là một chỗ dung thân tốt. Các cậu vì cớ gì phải trốn ở đây, mà không đến Tiêu gia Bunker.”

Cổ Nhẫm cười khổ, nói: “Dã tâm của Tiêu Lỗi quá lớn, hắn rõ ràng muốn chiếm cứ một phương. Xưng vương xưng bá thì chưa tới, nhưng trở thành thủ lĩnh một thế lực lớn là khẳng định. Chỉ cần là dị năng giả đơn chiếc, cưỡng bức lợi dụ cũng phải ép người ta gia nhập Tiêu gia quân của hắn. Nhất là thôn bên chúng tôi, chỉ cần có dị năng giả, nhất định phải gia nhập Tiêu gia quân. Hắn còn nói rất dễ nghe, đều là hương thân quê nhà, hắn tự nhiên muốn ưu tiên chiếu cố.”

Cổ Nhẫm siết nắm tay, oán hận nói: “Nếu thật là hương thân quê nhà, vì cái gì phải phá nát nhà chúng tôi, cướp lương thực dự trữ của chúng tôi, khiến chúng tôi không nhà để về, bụng ăn không no?!” Cổ Nhẫm thở gấp, nói tiếp: “Huống chi, quân Tiêu gia quản lý rất nghiêm khắc, nếu muốn gia nhập, gần như không khác ký giấy bán mình mấy, chỉ cần còn sống liền đừng nghĩ thoát khỏi Bunker Tiêu gia. Cho dù là người thường không thể chiến đấu cũng phải nộp thuế nặng kinh khủng.”

Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải hai mặt nhìn nhau, tuy Binh đoàn Long Cốt cũng không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng cũng không hạn chế thành viên tự do rời đi, thậm chí bao quát tám người ban đầu bọn họ, chẳng qua nếu trong bọn họ có người muốn rời đi, cổ phần ban đầu liền bị thu hồi vô điều kiện.

Cổ Nhẫm nói tiếp: “Kỳ thật Bunker Tiêu gia hiện tại có thể nói là địa bàn của chúa đất Tiêu Lỗi này. Đi ngang qua thì thôi, nếu muốn sinh hoạt thì đó không phải là nơi lý tưởng.”

Trong phút chốc không ai lên tiếng, hiện trường rơi vào yên tĩnh hoàn toàn.

Một lúc sau Phó Sử Ngọ hỏi: “Vậy mười mấy người các cậu định thế nào?”

Cổ Nhẫm nhìn Phó Sử Ngọ khẩn cầu: “Nếu có thể, xin các anh đưa mười mấy người chúng tôi đến căn cứ sinh tồn khác được không?” Cổ Nhẫm cực kì ngại ngùng xoay xoay ngón tay nói: “Mười mấy người chúng tôi không xu dính túi, nhưng lúc đến căn cứ chúng tôi sẽ làm công trả lại, tuyệt không bắt các anh tốn sức vô công đâu.”

Đường Húc Hải liếc nhìn Phó Sử Ngọ một cái: “Cậu nghĩ thế nào?”

Phó Sử Ngọ nghiêng đầu, nói: “Hiện tại dẫn họ đi cũng không tiện, không bằng cho họ ở chỗ này chờ, chờ chúng ta đi về liền mang họ theo.”

Cổ Nhẫm mừng rỡ, liên tục cảm ơn Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ không ngừng.

Sau khi Cổ Nhẫm trở về, toàn bộ doanh địa liền đi vào nghỉ ngơi.

Có người thay phiên trực đêm, đương nhiên không dùng đến lãnh đạo tối cao cùng lãnh đạo thứ hai Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải này.

Dựng xong lều, ba người liền chui vào chuẩn bị nghỉ ngơi.

Không gian trong lều ba người cũng không dư dả gì, đặt ba cái túi ngủ song song, liền chiếm trọn mặt đất.

Đường Húc Hải nằm ở giữa, bên trái là Miêu Gia, bên phải là Phó Sử Ngọ.

Trong lều im ắng, động tĩnh ngoài lều cũng như hoàn toàn biến mất, một mảnh yên tĩnh triệt để.

Miêu Gia nằm nghiêng, trợn tròn mắt nhàm chán nhìn mặt lều, đống lửa cách lều không xa còn đang cháy, ánh lửa lúc ẩn lúc hiện.

Cậu ngủ không được.

Thân là hacker, cậu cũng thuộc tộc cú mèo, cho dù là mạt thế, cũng phải theo dõi tình huống báo cáo kết quả, từ trước tới giờ tối nào cũng thức rất khuya. Giờ cũng chưa đến lúc cậu đi ngủ, chỉ có thể trợn tròn mắt đếm cừu.

Đường Húc Hải Ngủ phía sau cậu xoay xoay đầu nhìn cậu, thấy cậu đã im re, tự nhiên cho rằng cậu đang ngủ.

Sau đó Đường Húc Hải liền yên tâm thoải mái lật người qua, mặt nhìn hướng Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ nằm trong túi ngủ, rụt vai, nếu không phải túi ngủ hạn chế động tác, y hận không thể cuộn mình lại.

Lạnh quá.

Hình thể Phó Sử Ngọ khá gầy, cứ việc đã trải qua rèn luyện cường độ mạnh, cũng luyện ra cơ bắp, nhưng người vẫn gầy như thế. Y vốn không chịu rét nổi, ngày đông lại ngủ ở bên ngoài, cứ việc có mặc áo lông, ngủ trong túi ngủ vẫn cảm thấy lạnh đến không sao chợp mắt.

Tay Phó Sử Ngọ giật giật, chuyển tay đến ngực.

Đường Húc Hải thấy động tác của y, thấp giọng hỏi: “Ngủ không được hả?”

Lần ra ngoài Phái thành trước kia cũng thế, lúc ấy đỗ mưa, thời tiết lạnh, Phó Sử Ngọ cũng vì rét mà ngủ không yên.

Phó Sử Ngọ nhẹ giọng “Ừa” một tiếng.

Thanh âm kia rất nhẹ, nhẹ như sợi lông chim, khiến Đường Húc Hải lập tức tâm viên ý mãn.

Hắn mặt không đổi sắc, giả đứng đắn nói: “Cậu cũng không thể không ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục đi, mau ngủ đi.”

Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, y cũng muốn ngủ, nhưng lạnh quá. Y không phục quay đầu lại, vươn tay ra trực tiếp nhét vào túi ngủ của Đường Húc Hải.

Bàn tay lạnh ngắt kia khiến Đường Húc Hải lạnh đến giật bắn, hắn vươn tay bắt lấy tay Phó Sử Ngọ, dùng lòng bàn tay bao lấy sưởi ấm tay y.

“Anh một chút cũng không thấy lạnh hả?” Phó Sử Ngọ hâm mộ.

Đường Húc Hải nghĩ nghĩ nói: “Cơ thể tôi vốn đã không tồi, sau lại thức tỉnh biến dị, liền càng chịu rét.”

Mùa đông, Phó Sử Ngọ vừa mặc áo lót giữ ấm, rồi áo lông cộng thêm một cái áo len, nhưng Đường Húc Hải người ta chỉ trực tiếp tròng một cái áo lót giữ ấm, bên ngoài thì khoác thêm cái áo mỏng liền qua mùa đông thôi.

Thật là người so với người ức chết mà.

Đường Húc Hải đặc biệt chính trực nói: “Cậu lại đây, ngủ bên tôi nè, túi ngủ của tôi lớn. Chen chút hẳn có thể nhét hai người. Như vậy cậu sẽ không thấy lạnh.”

Phó Sử Ngọ vươn đầu ra nhìn nhìn túi ngủ của hắn.

Khổ người Đường Húc Hải quá lớn, chuẩn bị cho hắn là số lớn. Nếu nói hai người ngủ miễn cưỡng cũng có thể.

Đường Húc Hải ngủ một mình, còn có rất nhiều chỗ trống. Đổi là người khác có gió lùa chỗ trống như vậy nhất định ngủ không nổi, cho hắn ngủ chính là vừa y. Kín quá hắn còn thấy nóng, đương nhiên nếu giờ Phó Sử Ngọ lại đây ngủ chung với hắn, nóng đến đâu hắn cũng không chê.

Lấy cảm nhận Phó Sử Ngọ tự mình trải nghiệm, chưa từng nghĩ Đường Húc Hải có lẽ sẽ chê nóng.

Y thật sự lạnh quá ngủ không được, hơn nữa trước kia cũng từng ôm nhau ngủ rồi, không có gì ngại ngùng cả.

Vì thế Phó Sử Ngọ kéo khóa kéo túi ngủ của mình ra, lưu loát trượt vào từ khe hở Đường Húc Hải mở ra, không gian tương đối chặt, Phó Sử Ngọ đi vào liền chút khoảng trống cũng không có, hai người chỉ có thể gắt gao dán sát vào nhau.

“Thật ấm.” Phó Sử Ngọ hạ giọng nói.

Hai người đều cho rằng Miêu Gia đã ngủ, giọng đều hạ rất thấp, nhưng trong hoàn cảnh an tĩnh thế này dù thấp đến cỡ nào cũng bị Miêu Gia bên cạnh nghe rõ rành mạch.

Đường Húc Hải bảo Phó Sử Ngọ qua ngủ chung, Miêu Gia còn có thể nghĩ hắn thiệt có tình đồng chí, nhưng câu kế tiếp Đường Húc Hải nói lại khiến cậu miên man bất định.

“Tay chân cậu thật lạnh, lại đây, tôi sưởi cho.” Đường Húc Hải thì thầm, sau đó không chờ Phó Sử Ngọ lên tiếng, liền một đợt tiếng phù phù phù vang lên.

Một lát sau, Phó Sử Ngọ không thở nổi nói: “Anh buông ra chút, ôm chặt quá.”

Rồi Đường Húc Hải bảo: “A, ngại quá, vầy thì sao? Thoải mái không?”

Miêu Gia bên này đã 囧, hai người này đang trong tình huống gì, tò mò quá hà!

Thế nhưng cậu không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai, thận trọng nghe lén, sau đó căn cứ vào đối thoại của hai người mà phán đoán.

Anh Hải lúc này đang ôm trọn anh Phó vào ngực hử?

Giọng Phó Sử Ngọ ngại ngùng nói: “Đừng ôm tôi như vậy, ngủ cả đêm cánh tay anh sẽ tê rần hết đó.”

Giọng Đường Húc Hải như không có việc gì nói: “Không sao hết, bằng không tay tôi duỗi không thẳng, cũng không thoải mái. Đúng lúc làm gối đầu cho cậu.”

Giọng Phó Sử Ngọ do dự một chút rồi nói: “Vậy buổi tối anh thấy không thoải mái liền buông tay ra biết không, đừng cố sức.”

Giọng Đường Húc Hải không có hảo ý nói: “Bằng không đến lúc đó tôi ôm cậu xoay người qua, đổi tay ha.”

Phó Sử Ngọ dở khóc dở cười: “Chặt thế này, anh ôm tôi xoay người thế nào?”

Đường Húc Hải không thèm để ý: “Dù sao cuối cùng cũng có cách thôi.”

Phó Sử Ngọ hít một tiếng: “Đừng gắng, đến lúc đó anh trực tiếp buông tôi ra thôi.”

Đường Húc Hải nhu hòa “Ừm” một tiếng, một lúc lâu hai người không nói gì, như đang hưởng thụ bầu không khí im lặng mà thân mật, hoặc cũng có thể do Miêu Gia não bổ quá độ.

“Ngủ đi, ngủ ngon.” Giọng Đường Húc Hải thật khẽ, quả thực như chìm vào đáy lòng người khác.

“Ngủ ngon.” Phó Sử Ngọ nói xong liền triệt để yên tĩnh lại.

Người Miêu Gia đều cứng ngắc, duy trì không nhúc nhích cũng rất tốn sức biết không hả!

Cho dù hai người họ đã ngủ, Miêu Gia cũng không dám ngồi dậy quay đầu nhìn lại, Đường Húc Hải là ai hả? Tính cảnh giác cao đến đâu biết không, nhất định sẽ bừng tỉnh.

Miêu Gia trong lòng tò mò khó chịu, nhưng không thể không nhẫn nại, trong đầu chuyển loạn nhiều suy nghĩ.

Trước kia liền nhìn ra hai người này quá thân mật, lúc này lại càng không ổn, cái giọng điệu anh Hải và anh Phó nói chuyện kia, cái không khí kia. Ôi má ơi! Nói bọn họ không có gì, cậu tin chết liền!

Miêu Gia nắm lấy góc túi ngủ, nhét vào trong miệng, dùng sức nghiến mới có thể kềm chế xúc động muốn thét lên của cậu.

Miêu Gia nổi gió lốc trong đầu một lát rồi mơ mơ màng màng cũng ngủ.

Chờ đến sáng, Phó Sử Ngọ tỉnh lại. Y mở ra mắt, chỉ có một cảm giác đó là ấm áp, thoải mái chỉ muốn rên lên. Nhưng tay chân y đều bị siết chặt, không thể duỗi lưng vươn người một cái.

Phó Sử Ngọ nâng mắt lên, lúc này đã không còn là nằm nghiêng hồi tối nữa, Đường Húc Hải mặt đối mặt ôm y. Bây giờ là Đường Húc Hải nằm, mà cả người y nằm sấp trên  người Đường Húc Hải, đầu sà vào cạnh cổ Đường Húc Hải.

Hắn ôm y xoay người thật, mà Phó Sử Ngọ ngủ say đến chẳng biết mô tê gì. Phó Sử Ngọ xấu hổ, đây là ngủ như chết đúng không a?!

Tuy quần áo thật dày, nhưng hơi ấm Đường Húc Hải truyền tới vẫn cuồn cuộn không ngừng, hắn cứ như một mồi lửa, khiến Phó Sử Ngọ tham luyến hơi ấm nọ. Nhưng y lưu luyến đến đâu, cũng không thể nằm ỳ không dậy, động tĩnh đội viên bên ngoài nhẹ giọng hoạt động, nói cho y biết đã có người dậy, thân là đội trưởng y cũng không thể ngủ nướng.

Phó Sử Ngọ động cánh tay một cái, tay đè trên mặt đất dùng sức, ý đồ chống lên.

Vừa động một cái, y liền cảm giác có chút không thoải mái.

Sắc mặt Phó Sử Ngọ xấu hổ lên, mặc cho ai bị một bộ phận trọng yếu không thuộc về thân thể mình chọt đến không thoải mái cũng thấy không được tự nhiên.

Phó Sử Ngọ thực khỏe mạnh, đương nhiên biết đây chính là hiện tượng bình thường mỗi ngày thôi. Nhưng y có thể thản nhiên đối mặt chính mình, lại ngại ngùng đối mặt người khác. Bởi vì cái này thật sự quá mức *, hơn nữa người này lại là bạn tốt thân nhất của y, còn chưa trải qua sự cho phép của người khác, nhìn thấy * xấu hổ không nên thấy, cảm giác mất thể diện bạo biểu như * của mình đột nhiên bại lộ trước mặt người khác vậy.

Hoàn cảnh xấu hổ như thế, y đương nhiên không dám đánh thức Đường Húc Hải, như vậy hai người đối mặt nhau sẽ xấu hổ đến mức nào?

Dù sao đến lúc đó Đường Húc Hải có xấu hổ hay không y không biết, hiện tại y không dám động mạnh, chỉ có thể hoạt động từng chút từng chút một để lết ra.

Y cọ như vậy, còn không bằng lập tức đi ra ngoài cho rồi!

Khiến Đường Húc Hải thật khổ bức!

Đường Húc Hải thức dậy còn sớm hơn y, bất quá là đang giả bộ ngủ, nhắm mắt hưởng thụ mà thôi.

Tuy hắn có chút ý tưởng cầm thú vân vân, nhưng cũng chỉ là có tà tâm không có tặc đảm, chỉ có thể hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Phó Sử Ngọ, vuốt vuốt cho đã ghiền.

Phó Sử Ngọ cọ từng chút như thế, khiến Đường Húc Hải vừa bị tra tấn trong lòng lại ngầm vui vẻ, nhưng hắn cũng không dám để Phó Sử Ngọ cọ hoài như thế, bằng không liền thật sự làm ra chuyện xấu hổ.

Cánh tay Đường Húc Hải không tự chủ được dùng sức, hai tay hắn giao lại, Phó Sử Ngọ lập tức không nhúc nhích.

Phó Sử Ngọ gục ở đó, ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng gọi: “Húc Hải, anh dậy chưa?”

Cổ họng Đường Húc Hải co rút nhanh, giọng không tự chủ được mà khàn khàn: “Rồi.”

Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, thấp giọng nói: “Nên dậy rồi.”

Đường Húc Hải tiếc nuối buông tay ra, Phó Sử Ngọ lảo đảo bò ra túi ngủ, y cào cào mái tóc hơi xù lại, nói với Đường Húc Hải đang nằm trên đất nhìn y: “Anh cũng mau dậy đi.” Sau đó chạy trối chết.

Phó Sử Ngọ ảo não, vẫn làm hắn thức giấc, tình cảnh vừa rồi xấu hổ như vậy, không bị hắn chú ý tới chứ? Dù sao đánh chết Phó Sử Ngọ, y cũng không đi hỏi.

Vừa rồi hai người dán gần như vậy, Đường Húc Hải làm sao có thể không cảm thấy chứ, bất quá mặt Phó Sử Ngọ mỏng, hắn chỉ có thể coi như không biết.

Đường Húc Hải nằm ở đó nhấm nháp dư âm, đang nhìn chằm chằm đỉnh lều, bản mặt Miêu Gia tự nhiên thò qua.

Đường Húc Hải cực kì khó chịu bị người ta từ chỗ cao nhìn xuống như vậy, hắn vươn một bàn tay ra hất văng Miêu Gia.

“Ngao!” Miêu Gia bị một bàn tay hắn chụp chổng vó, giãy giụa đứng lên, Đường Húc Hải đã lưu loát rời khỏi túi ngủ, bắt đầu thu dọn.

“Mau đứng lên!” Đường Húc Hải nghiêm túc nói, ra vẻ bằng phẳng giống như người đeo bản  mặt tà niệm vừa rồi không phải hắn vậy.

Miêu Gia cũng không để hắn lừa dối cho qua dễ thế, Miêu Gia đứng dậy, phát ra tiếng hừ quỷ dị ghé sát vào hắn: “Hừ hừ hừ ~~~ anh Hải, em nghe thấy hết rồi nghen.”

Đường Húc Hải mặt không đổi sắc nhìn cậu, trên cao nhìn xuống giống như đang nhìn một thằng nhóc cố tình gây sự: “Chú mày nghe được cái gì?”

Miêu Gia cảm thấy Đường Húc Hải đang muốn che dấu sự thật, vì thế cậu nghiêm túc nói: “Đêm qua động tĩnh của hai anh em đều nghe thấy hết.”

Bàn tay cuộn túi ngủ của Đường Húc Hải khựng lại chút, mặt không đổi sắc nhìn cậu.

Miêu Gia thấy hắn không biểu tình, không đoán nổi mình có sắp bị xử lí hay không, cơ bắp cả người đều căng cứng lại.

Đường Húc Hải đã hồi ức xong đêm qua hắn đã nói cái gì, hình như không có nội dung gì để lộ tâm tư của hắn hết, vì thế an tâm.

Hắn trừng mắt nhướng mày nói: “Nghe thì làm sao? Anh mày là thể hiện hữu ái, đầu óc chú mày chứa sâu bọ hả?”

Miêu Gia nhìn Đường Húc Hải đứng đó nói xạo, Miêu Gia khó chịu nói: “Anh Hải anh coi em là đồ ngốc hả?!” Miêu Gia phát giác tiếng của mình hơi cao, vì thế liền đè thấp nói: “Ngữ khí âm điệu anh nói chuyện đều không giống bình thường, rất dính nha! Ai nghe cũng có thể biết tình cảm của hai anh không giống bình thường.”

Lời này vào lỗ tai Đường Húc Hải lại đặc biệt nghiêm trọng. Đường Húc Hải vuốt cằm, nhìn cậu không nói lời nào, nhãi ranh này không phải đang lừa hắn chứ?

Hắn làm mặt tỉnh, hồ nghi nhìn Miêu Gia: “Chú mày thật ra đang nói nhảm gì thế?”

Miêu Gia chán nản: “Đừng giả bộ, sớm nhìn ra anh và anh Phó có gì đó sai sai rồi.”

Sắc mặt Đường Húc Hải đổi đổi, bồn chồn: “Rõ đến vậy hả? Ai cũng nhìn ra thiệt hả?”
Bình Luận (0)
Comment