Khưu Thiên ngẩng lên.
Vết thương do dây nẹp bắn vào nằm phía dưới mắt, tuy chảy máu nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Đàn chị khử trùng cho cậu xong thì dán băng cá nhân lên, nói đùa: “Là hình Pikachu đó.
Em muốn hình gì khác không? Thiên sứ hoa Lulu[1] thì sao?”
Khưu Thiên không biết nói gì mất một lúc rồi mới đáp, “Pikachu đi ạ.”
Hạ Nam Quân đứng bên cạnh.
Hắn vẫn luôn im lặng nhìn đàn chị xử lý vết thương cho Khưu Thiên.
Chỗ dây điện còn lại do Mạc Đồ Đồ và Cao Dương hỗ trợ buộc lại.
Chờ xong hết mọi việc thì đàn chị ngỏ ý rủ mọi người cùng đi ăn một bữa để cảm ơn.
“Hôm nay các em vất vả quá rồi.” Đàn chị nói, “Để bọn chị mời mấy đứa một bữa, không thì áy náy lắm.”
Với Khưu Thiên, có bữa ăn này hay không thì thật sự cũng không quá quan trọng, hơn nữa phần lớn hoàn cảnh, cậu luôn chỉ cảm thấy mấy chuyện xã giao rất phiền phức.
Nhưng dù sao cũng không phải chỉ có mình cậu làm việc, Cao Dương và Mạc Đồ Đồ rõ ràng rất muốn đi ăn bữa này.
Con trai Kỹ thuật thật sự đơn thuần thế đó.
Bọn họ thấy mỹ nữ có thể sẽ xấu hổ nhưng được mời đi ăn thì chẳng ngại gì.
Để không lãng phí cơ hội ăn uống miễn phí này, Cao Dương thậm chí còn rủ bạn gái mình là Tiểu Trâm tới.
Con gái khoa Kỹ thuật cũng là một sự tồn tại rất diệu kỳ.
Cô nàng chẳng hề bận tâm chuyện bạn trai mình ở cùng chỗ với các mỹ nữ bên phân viện Nghệ thuật cả một ngày trời từ sáng tới chiều.
Lúc tới nơi, trong mắt Tiểu Trâm chỉ có hai chữ “đi ăn”.
Có lẽ vì bốn tâm hồn ăn uống quá mức trong sáng này mà tuy Hanako là quán nhậu nhưng cuối cùng mọi người bên phân viện Nghệ Thuật không gọi quá nhiều bia rượu.
Là chỗ mình làm nên đương nhiên Khưu Thiên rất thông thuộc.
Lúc giữa bữa cậu phát hiện hết tỏi rồi mà lại lười gọi sinh viên trường giáo dưỡng qua, bèn tự mình ra sau bếp lấy.
Lúc đi ra thì đụng phải Hạ Nam Quân.
Hắn đứng ở vị trí cửa sau, gần chỗ đèn áp tường, hút thuốc.
Khưu Thiên cầm bát trong tay, lúc đi tới bên hắn thì bỗng khựng lại.
“Cậu trả tiền thuốc lá chưa?” Khưu Thiên hỏi.
Hạ Nam Quân vẫn hút Esse, mùi bạc hà thoang thoảng.
Hắn nhìn thoáng qua Khưu Thiên, hỏi ngược lại cậu: “Cậu thích đi làm đến thế à?” Nói rồi, hắn ngó vào chiếc bát trong tay Khưu Thiên, hỏi, “Gì đấy?”
Khưu Thiên: “Tỏi.”
Hạ Nam Quân tỏ vẻ chán ghét: “Cậu không ghét ăn hôi miệng à?”
Khưu Thiên trả lời hắn: “Thuốc lá của cậu cũng có thơm đâu.”
Đôi lúc, Hạ Nam Quân thật sự rất ghét cách Khưu Thiên đáp trả lại hắn.
Cảm giác này giống như cơn giận không khống chế nổi, hắn vừa hút thuốc vừa lạnh lùng nói: “Tôi có hôi hay không, sao cậu không lại ngửi thử xem.”
Khưu Thiên đờ ra mất một giây, Hạ Nam Quân đã dụi tắt điếu thuốc trong tay.
Hắn tạo cho người khác cảm giác hắn nói được là nhất định sẽ làm được và hắn thật sự tiến lên trước mấy bước, ấn gáy Khưu Thiên về phía miệng mình.
Khưu Thiên theo bản năng giơ cánh tay lên, lấy hai tay che mặt hắn rồi đẩy ra.
Cậu không biết nên khóc hay cười: “Cậu bệnh à, tôi đâu muốn ngửi thật.”
Hạ Nam Quân không chịu buông cậu ra, vẫn tiếp tục hỏi: “Hôi không? Rốt cuộc là có hôi không?”
Khưu Thiên: “………”
Hạ Nam Quân có thể thản nhiên như vậy làm ra chuyện ấu trĩ như thế, bản thân cậu lại còn phối hợp cùng, Khưu Thiên tự thấy phải kiểm điểm lại bản thân, thấy mình vẫn chưa đủ lý trí.
Hồi cấp Ba hình như cũng vậy.
Rõ ràng ghét cay ghét đắng từ trong tâm khảm những chuyện phiền phức, tính cách cũng thờ ơ với mọi chuyện nhưng chỉ cần có sự hiện diện của Hạ Nam Quân là Khưu Thiên lại thường xuyên làm ra những chuyện nằm ngoài lô-gic của mình.
Ví dụ như sau vụ việc bị chụp trộm kia, Khưu Thiên cũng không có ý thức cảnh giác thêm là bao.
Cậu là con trai, chỉ bị chụp mấy tấm hình mà thôi, không thấy thiệt thòi hay bị lợi dụng gì.
Cách dùng bạo lực giải quyết vấn đề của Hạ Nam Quân, Khưu Thiên cũng không thể nào hoàn toàn chấp nhận và tán đồng.
Về sau, vụ việc ở nhà vệ sinh vẫn bị giáo viên biết được.
Xử lý chụp lén là một chuyện, nhưng nhà trường cũng không thể mắt nhắm mắt mở với hành vi bắt nạt bạn học như này.
Đám người Hạ Nam Quân về sau bị cảnh cáo, yêu cầu bọn họ mỗi ngày sau khi tan học phải ở lại chép nội quy trường mười lần.
Cũng có người trong nhóm cho rằng là do Khưu Thiên mách lẻo.
“Cái thằng rác rưởi hèn nhát kia không có gan mách giáo viên đâu.” Mấy người thường bám theo Hạ Nam Quân dường như đều có suy nghĩ ấy, “Cũng chỉ có Khưu Thiên mới làm trò đó.”
Từ sau lần Khưu Thiên gọi tên “Đậu Đỏ” trước mặt tất cả bọn họ, tuy Hạ Nam Quân không nổi giận nhưng mọi người cũng như ngầm hiểu, chẳng còn ai tùy tiện nhắc tới hai chữ “Đu Đu” nữa.
Lúc trước gọi vậy chỉ đơn giản là muốn ra vẻ ta đây trước mặt Hạ Nam Quân.
Tâm lý này tương tự gọi biệt danh của một nhân vật có tiếng tăm trước mặt một nhân vật làm mưa làm gió khác, mang theo chút giễu cợt, thậm chí là sỉ nhục.
Như thể chỉ cần làm vậy là thể hiện được lòng trung thành, dù ít dù nhiều thì Hạ Nam Quân cũng sẽ có cảm giác thỏa mãn phù phiếm.
“Hay là chúng ta dạy nó một bài học, để sau nó biết đường đừng lắm mồm?” Có người đề nghị.
Hạ Nam Quân đã chép xong một tờ.
Hắn ngẩng lên, không bảo được hay không mà chỉ hỏi: “Mấy đứa mày đánh thắng cậu ta?”
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau: “Chúng ta đông vậy cơ mà.”
“Đừng tính tao vào.” Hạ Nam Quân cười nhếch mép.
Hắn cúi xuống, bắt đầu chép tờ thứ hai.
Giọng điệu hắn vừa có vẻ như đang nói đùa, vừa có gì đó rất nghiêm túc, “Tao không nỡ đánh cậu ta đâu.”
Hạ Nam Quân, “Tao chỉ muốn làm cậu ta thôi.”
—
Tác giả: Mấy cậu nhóc trẻ tuổi hừng hực sẽ có những tiếp xúc da thịt tuổi trẻ hừng hực, mọi người đều hiểu cả mà.Chú thích:[1] Thiên sứ hoa Lulu: Hay còn gọi là “Hana no ko Lunlun”, là một bộ phim hoạt hình thiếu nữ của Nhật Bản được phát hành vào những năm thập kỷ 80,
.