Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 44


Ngắm sứa xong thì hai người đi xem cá voi trắng.

Khu biển sâu vào kỳ nghỉ hè cực kỳ đông trẻ con, Khưu Thiên và Hạ Nam Quân bị bao quanh bởi hàng loạt những tiếng kêu “Woah woah woah”, phải tới sát giờ đóng cửa thủy cung mới cùng nhau tay trong tay chen chúc ra ngoài.
Vì trong nhà chỉ toàn nữ giới nên Khưu Thiên có giờ giới nghiêm, cũng không thể qua đêm bên ngoài.

Hạ Nam Quân đưa cậu tới đầu ngõ rồi đứng dưới ánh đèn đường tù mù, chẳng hề vội rời đi.
Hai người nhìn nhau không biết nên nói gì, mà cứ nhìn nhau đắm say dường như cũng không thích hợp.

Cuối cùng Khưu Thiên bèn đi mua hai cây kem bột nếp[1], bảo ăn xong thì giải tán.
Thế là Hạ Nam Quân ăn cực kỳ chậm.
Ngậm một miếng trong miệng cũng có thể liếm cả năm phút.
Khưu Thiên hỏi hắn xem ngày mai muốn đi đâu.

Hạ Nam Quân vừa liếm kem vừa suy nghĩ, sau đó đáp: “Không muốn ra ngoài cho lắm, đông đúc quá ấy.”

“Thế lại tới nhà mình nhé?” Khưu Thiên miệng lùng bùng, hỏi.
Kem que khá lạnh, Hạ Nam Quân ngậm lâu nên môi đỏ hồng.

Hắn lầu bầu: “Bà cậu mà ở nhà thì không tiện cho lắm.”
Khưu Thiên mất một lúc mới hiểu “không tiện” của hắn rốt cuộc là có ý gì, nét mặt nửa ngượng ngùng, nửa lúng túng.
“Chiều Tảo Nương sẽ đi chơi mạt chược…..” Khưu Thiên như đang an ủi hắn, “Cũng không phải là không làm được gì hết.”
Hạ Nam Quân vẫn không vui: “Có tí tẹo thời gian à.”
Khưu Thiên đến cạn lời: “Cậu cần bao lâu chứ? Làm nhiều cũng không tốt cho cơ thể đâu.

Cậu không sợ lao lực mà chết à?”
Hạ Nam Quân khẽ chẹp miệng rồi nhỏ giọng lầu bầu: “Không có đâu nhớ.

Mình lợi hại thế cơ mà.”
Khưu Thiên: “……?” Cậu thật sự không hiểu nổi tên này rốt cuộc là đang kiêu ngạo cái khỉ gì.
Ăn kem quá chậm, không theo kịp tốc độ tan chảy nên nước đường nhỏ giọt, chảy men theo ngón tay Hạ Nam Quân.

Hắn chỉ có thể nghiêng đầu liếm.

Đèn đường lờ mờ rọi ánh vàng lên nửa mặt Hạ Nam Quân.

Khuôn mặt hắn lấm tấm mồ hôi, vừa trơn bóng lại có chút gợi cảm.
Có lẽ nhận ra Khưu Thiên đang nhìn mình chăm chú nên Hạ Nam Quân cố tình liếm nước đường thật chậm, liếm được một lúc là lại ngước lên nhìn cậu.
Khưu Thiên bị hắn nhìn tới mức có chút không chịu nổi, bảo: “Cậu đừng có đi quyến rũ người ta nữa.”
Hạ Nam Quân “Ồ” lên một tiếng, rồi đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có ai, bèn ghé tới hôn lên môi Khưu Thiên một cách rất tự nhiên.
Một nụ hôn vừa ngọt vừa lạnh.
Thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè gần như ngày nào Hạ Nam Quân cũng tới nhà Khưu Thiên.


Nếu không phải do địa điểm không phù hợp, Khưu Thiên cảm thấy chỉ cần ánh mắt hai người chạm nhau thì giây tiếp theo Hạ Nam Quân sẽ quẳng cậu lên giường.
Hai người thường xuyên giả bộ nghiêm túc, đàng hoàng để giấu giếm Khưu Lôi Hoa và Tảo Nương.

Bà nội thì còn được chứ mẹ có không nhạy bén hơn nữa thì cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Đậu Đỏ không có bạn gái à?” Khưu Lôi Hoa không nhịn được hỏi con trai, “Thằng bé đẹp trai như thế, sao ngày nào cũng ở chung một chỗ với con vậy?”
Khưu Thiên chỉ đành trả lời: “Hai đứa bọn con chơi với nhau thấy khá vui.”
Khưu Lôi Hoa nghi ngờ: “Không phải con cố quấn lấy thằng bé đấy chứ?”
Khưu Thiên: “?”
Tảo Nương rất bảo vệ cháu trai: “Sao không phải là Đậu Đỏ thích Đu Đu nhà mình cơ chứ?”
“Cái gì mà Đậu Đỏ thích Đu Đu cơ?” Khưu Lôi Hoa nói với giọng ghét bỏ, “Người ta ngày nào tới cũng ăn vận đẹp đẽ.

Mẹ thấy thằng bé mỗi ngày đều mặc một bộ đồ khác nhau, mặt mũi còn gọn gàng, sạch sẽ như thế.

Con nhìn lại mình xem, ngày nào cũng quần đùi áo ngủ, tóc thì chả thèm chải.

Mỗi lần Đậu Đỏ đều nhìn con chằm chằm, mẹ nghi là do thằng bé ngại chê con xấu với bẩn đấy.”
Đương nhiên Khưu Thiên không nghĩ Hạ Nam Quân ghét bỏ gì mình, chẳng qua hôm sau khi hắn tới, cậu vẫn hỏi phòng trước.
“Mình có cần thay quần áo không?” Khưu Thiên hơi đắn đo.


Hạ Nam Quân tới rất sớm, gần như cậu vừa thức dậy là hắn đã tới rồi.

Trời mùa hè, Khưu Thiên không cởi trần ngủ đã là không tệ rồi.
“Sao lại thay?” Hạ Nam Quân cảm thấy khó hiểu.

Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc áo ba lỗ của Khưu Thiên.

Có lẽ vì đã khá cũ nên hai quai áo ba lỗ bị kéo giãn, để lộ một mảng lớn vai và xương quai xanh của Khưu Thiên.

Hạ Nam Quân nhìn ngắm một lúc rồi chợt vươn tay ra, luồn vào trong khoảng trống lớn dưới lớp áo cũ kỹ của Khưu Thiên.
Khưu Thiên: “?”
Hạ Nam Quân mỉm cười, bảo: “Mình thích cậu mặc như này, vì để lộ rất nhiều.”.

Bình Luận (0)
Comment