Khưu Thiên thật sự không hiểu cậu ta rút đâu ra cái kết luận “thân càng thêm thân” này.
Lịch học mấy ngày tiếp theo của cậu kín mít.
Cuộc sống tại nhà trọ với Hạ Nam Quân lại khôi phục về trạng thái “ở góa”, từ sáng tới tối đều không thấy mặt nhau trước kia.
Ngoài những bộ quần áo khác nhau xuất hiện trên sofa, Hạ Nam Quân giống như chưa từng về nhà.
Trừ hội thao ra thì hoạt động của trường vào mỗi học kỳ là “chương trình năm” lớn nhất do hai khoa hợp tác.
Bên nhà trường còn đặt cho một cái tên rất văn vở, gọi là “Hoạt động hợp tác hữu nghị, động viên Kỹ thuật và Nghệ thuật.”
Ở cái trường này được gần năm rưỡi rồi, Khưu Thiên thật sự vẫn không tài nào hiểu nổi sự cần thiết của hoạt động động viên, hợp tác hữu nghị này nằm ở chỗ nào.
Hữu nghị thì thôi không nói, dù sao cũng phải tới căn tin ở giữa khoảng 400m để ăn cơm.
Nhưng động viên là cái khỉ gì? Mai mối hẹn hò à? Tuy nói khoa Kỹ thuật sư nhiều oản ít nhưng mấy cô nàng bên phân viện Nghệ thuật cũng chưa chắc sẽ để mắt tới mấy tên xấu đau xấu đớn chiếm hơn 80% bên này!
Lúc nhận được thông báo gọi tới Hội sinh viên, trong đầu Khưu Thiên đã chẳng còn sức để phỉ nhổ nữa.
Cậu sắp xếp xong chỗ tài liệu thí nghiệm thì mượn xe của Mạc Đồ Đồ rồi vội vàng đạp tới dưới tòa nhà chỗ Hội sinh viên.
Mấy anh chị năm Ba khoa Kỹ thuật đều đặc biệt tích cực.
Khưu Thiên cũng không thể dội cho người ta gáo nước lạnh, chỉ đành im lặng đi theo sau, vào trong phòng họp chung.
Người bên phân viện Nghệ thuật còn chưa tới, mấy chị khóa trên bắt đầu đã bắt đầu “bà tám” rất “kín đáo”.
“Lần này hình như Hạ Nam Quân cũng tới đấy.” Một người trong số đó không giấu được sự kích động, nói.
“Đáng nhẽ năm ngoái đã tới rồi.” Một người khác hùa theo, “Tiếc là sinh viên năm Nhất, bên phân viện Nghệ thuật lại cứ như muốn giấu báu vật vậy.”
“Em ấy có bạn gái bên viện Nghệ thuật chưa nhỉ?”
“Không rõ nữa.
Nhưng tôi nghe bảo bên chúng ta có người rất thân với em ấy.” Đàn chị chuyển chủ đề một cách chuẩn xác qua Khưu Thiên đang giả chết ở bên cạnh.
“Khưu Thiên à.” Mấy chị khóa trên cười híp mắt quây hết lại xung quanh, “Giờ em với Hạ Nam Quân đang ở chung nhà nhỉ?”
Khưu Thiên cũng không rõ vì sao tin tức này lại bị truyền ra ngoài.
Rõ ràng cậu chỉ nói với mình Cao Dương mà cậu ta cũng không phải người to mồm.
Sao lại một đồn mười, mười đồn trăm tới mức mười dặm chung quanh đều biết vậy?
“Bọn em ở chung.” Khưu Thiên gượng gạo đáp: “Nhưng mà gần đây cậu ta bận lắm, em cũng không gặp được cậu ta.”
Đàn chị gật đầu: “Chuyện này thì bọn chị biết rồi.
Gần đây em ấy tham gia cuộc thi thiết kế nào ấy, nghe nói giành được giải.
Lần này Hội sinh sinh sẽ dành một phần để triển lãm các tác phẩm tham gia cuộc thi, đã lắp xong cả sàn catwalk rồi.”
“Bọn họ vẫn đang tuyển thêm người mẫu nhỉ?” Đàn chị ngắm nghía Khưu Thiên rồi chợt hỏi: “Em không đi thử sao?”
Khưu Thiên sợ tới giật bắn mình: “Em không hợp cho lắm?”
Đàn chị vẫn chưa từ bỏ: “Chỗ nào không hợp chứ? Em là nhân tố hiếm hoi duy nhất của khoa Kỹ thuật chúng ta đấy, sửa sang lại một chút thì chẳng kém hot boy bên phân viện đâu.”
Đàn anh ở bên cạnh cũng vào góp vui, trêu: “Giờ hot boy bên phân viện Nghệ thuật là Đậu Đỏ đấy.
Khưu Thiên của chúng ta so với cậu ta có thể nói là cân sức ngang tài!”
“Hình như hồi cấp ba hai đứa còn học chung lớp nhỉ?”
“Thích thật đấy.
Cả ba năm đi học đều được ngắm khuôn mặt của hai đứa thì bổ mắt quá trời.”
Khưu Thiên: “……..”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Cậu cảm thấy tin truyền bên ngoài hơi có phần thái quá.
Sao ai ai cũng như biết rõ tất cả chân tướng, mà người trong cuộc là cậu đây lại không hề cảm thấy có chút liên quan nào, tựa như bị người khác RPG vậy.
(RPG: role-play game, trò chơi nhập vai)
Nhóm anh chị khóa trên tám thì tám vậy, đợi tới lúc người bên phân viện Nghệ thuật tới thì vẫn thể hiện phong cách ngập tràn hơi thở tri thức của khoa Kỹ thuật, nghiêm chỉnh tiến hành hoạt động hữu nghị.
Khưu Thiên chỉ phụ trách ghi chép các nội dung chính của buổi họp.
Bên phân viện Nghệ thuật có tổng cộng ba nữ và hai nam.
Hạ Nam Quân ngồi ở vị trí trung tâm, liệt kê ra các chương trình bọn họ dự định thực hiện.
Lúc nhắc tới sàn catwalk thì bên đó đột nhiên ngừng lời.
Khưu Thiên chờ một lúc mới không hiểu gì mà ngó đầu lên từ trước máy tính của đàn chị, phát hiện ánh mắt của Hạ Nam Quân đang hờ hững dừng lại trên mặt cậu.
“Bên bọn tôi cần một người có thể phụ trách kiểm soát chất lượng sàn catwalk từ đầu tới cuối.” Đàn chị bên viện Nghệ thuật cười bảo, “Vì có rất nhiều đèn chiếu sáng, đèn LED và màn hình trình chiếu slide lớn.
Hẳn là bên khoa Kỹ thuật có nhiều bạn sinh viên thông thạo những cái này nhỉ?”
Trông bộ dạng bên khoa Kỹ thuật đều đã chết lặng.
Mọi người đều đang thầm gào thét trong lòng: “Tiên nữ à! Đúng là bọn tôi có rất nhiều máy móc và phòng máy đấy! Bình thường trông mọi người làm ra cây búa cũng dường như rất đơn giản đáy! Nhưng bọn tôi thật sự không chuyên về đèn đóm với powerpoint đâu!”
Nhưng phân viện Nghệ thuật đã nói vậy rồi, khoa Kỹ thuật cũng không thể từ chối được.
Đã nói là “Đại hội hữu nghị, động viên” mà, hữu nghị còn ở trước động viên đó!
Khưu Thiên và Hạ Nam Quân nhìn nhau một lúc.
Phân viện Nghệ thuật có lẽ cũng cảm thấy yêu cầu của bên mình có chút đường đột nên khách sáo hỏi: “Hay là khoa Kỹ thuật có ý kiến gì không nhỉ? Bọn tôi cũng có thể hỗ trợ.”
Khưu Thiên cụp mắt.
Cậu xem qua biên bản cuộc họp trong máy tính rồi cảm xúc không đổi hỏi: “Em muốn một bản vẽ thiết kế sàn catwalk có được không nhỉ?”
“Đương nhiên là không vấn đề gì rồi.” Đàn chị vui vẻ đáp.
Cô hình như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói với Hạ Nam Quân, “Em với bạn này là bạn cấp ba đúng không? Bây giờ còn ở chung nữa.
Bạn bè quan hệ tốt như vậy, vừa hay có thể trao đổi nhiều hơn?”
Chỉ cần ra khỏi cửa, gặp gỡ người khác thì Hạ Nam Quân sẽ chải chuốt mái tóc xoăn của mình.
Phần mái của hắn có hơi dài, được tùy tiện vén sang bên.
Hắn hờ hững hỏi: “Trao đổi gì cơ?”
Đàn chị: “Gì cũng được.
Bản vẽ ở chỗ em rồi, hai đứa bàn bạc thế nào cũng được.”
Hạ Nam Quan lại nhìn thoáng qua Khưu Thiên.
Đường nét khuôn mặt hắn rõ ràng rất mảnh mai nhưng khi nhìn người khác lại như chứa vị ngọt ngấy đặc sệt ứa ra từ nước đường.
Hắn nửa đùa nửa thật nói: “Vậy người ta cũng phải chịu bàn bạc với em mới được.”
Đàn chị ngẩn người.
Cô quay sang nhìn Khưu Thiên, lộ vẻ không dám chắc: “Hai người…..”
“Cậu ấy đi làm bận lắm.” Hạ Nam Quân cắt ngang lời cô, bình tĩnh giải thích, “Bình thường chương trình học và thí nghiệm bên khoa Kỹ thuật đã nhiều rồi, mỗi tối cậu ấy còn phải đi làm thêm ở Hanako tới tận tờ mờ sáng nữa.
Em về nhà cũng không gặp nổi lấy một lần.”
Nói tới đây, Hạ Nam Quân ngừng lại một chút, giọng điệu chợt thay đổi, như thể đang hờn dỗi: “Em cứ vò võ một mình, biết tìm ai để bàn bạc đây?”
(Bản gốc tiếng Trung là “独守空闺” – độc thủ khuê phòng: thường được dùng để miêu tả cảnh người vợ lẻ loi một mình khi chồng đi vắng)
Khưu Thiên: “……”.