Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 37

Đã 2 tháng trôi qua kể từ khi vụ án Hồ gia khép lại, sự kiện này đã tốn không ít giấy mực của giới báo chí. Đây là lần đầu tiên, sự ra đi của một tội phạm lại khiến cả dân chúng rúng động. Những cảm xúc khác thường đó đến nhanh chóng mà đi cũng vội vã, dẫu sao cuộc đời của một người có đau khổ cỡ nào cũng chỉ mình họ biết, cuộc đời của người qua đường không vì ai khác mà dừng lại cùng lắm chỉ cảm thán vài câu rồi thôi.

Dưới sự sắp xếp của Trịnh Hoài, Lê Khánh Nhã đã trở thành một diễn viên thực thụ. Nhờ hậu thuẫn vững chắc, chỉ trong vòng một tháng cô đã đóng được những vai nữ phụ 2, vai phản diện chiếm sóng ngang ngửa nữ chính khiến khán giả yêu hận đang xen, lại thu về lượng antifan gấp đôi cả fan. Đây không phải do diễn xuất của Nhã có vấn đề mà do những scandal xoay quanh đại gia chống lưng, làm vợ bé, thái độ và vô số những tin đồn thất thiệt khác, thế nhưng người trong cuộc lại chẳng hề quan tâm.

“Bà cô của chị ơi, một ngày không kiếm chuyện cho chị làm em sống không tốt hả? Dù gì người ta cũng là đàn chị trong nghề em không thể nhường nhịn chút sao...”

Tiếng của quản lý vang vọng bên tai khiến Lê Khánh Nhã choáng váng đầu óc, bị trách mắng đã là chuyện như cơm bữa cô ấy chỉ cần nghe tai này lọt qua tai kia là được: “Em biết rồi ạ, sắp tới cảnh quay của em, em cúp máy đây.”

Tít...tít...Bị ngắt máy giữa chừng khiến quản lý tức đến mức muốn đập nát điện thoại, thầm than thở không biết kiếp trước bản thân đã tạo nghiệp chướng gì.

Còn Lê Khánh Nhã bên này lại đang ngồi trên một cái ghế đẩu của phim trường để chơi game.

“Ai dô, ai đây? Nữ thần scandal đây rồi! Ông già của cô ổn không? Đừng có vì tiền mà rác rưởi gì cũng hốt chứ! Nếu muốn tôi có thể giới thiệu cho cô vài người, đâu cần phải túng thiếu đến mức đó chứ!”

Trịnh Trâm Thanh vào nghề cùng thời điểm với Nhã nhưng vì là con gái cưng của chủ tịch công ty giải trí Tuyết Huy nên nhận được nhiều ưu ái hơn. Vì vậy, cô ta chưa bao giờ để ai vào mắt cũng thường xuyên gây chuyện khắp nơi. Do trước đây Lê Khánh Nhã và cô ta có quãng thời gian không mấy vui vẻ trong trại trẻ mồ côi, nên người này không định để Nhã sống yên ổn.

Dù bị đối phương mỉa mai, Nhã vẫn im lặng tiếp tục chơi game vì cô lười nói chuyện với mấy người phụ nữ chân dài não ngắn.

Thấy mình bị phớt lờ, Trịnh Trâm Thanh bắt đầu nổi giận: “Này, mày điếc hả? Tao nói chuyện với mày sao mày không trả lời, mày coi thường ai hả?”

Lê Khánh Nhã vẫn không có ý định trả lời cô ta, chỉ vì bị làm phiền mà nhíu mày rồi thôi.

Từ khi nhận lại ba mẹ, chưa bao giờ cô ta bị coi thường như vậy ngược lại chỉ toàn nghe những lời ngon ngọt và nịnh bợ, thái độ của Nhã khiến cục tức của cô ta vọt lên cổ họng. Trịnh Trâm Thanh giơ tay lên định tát Nhã, chỉ cần cảm giác được cơn gió xẹt qua cũng đủ biết cú tát này giáng xuống sẽ có hậu quả gì. Nhưng khi bàn tay cô ta chỉ cách gò má của Nhã một đốt ngón tay thì bị đối phương bẻ ngoặt lại sau lưng. Lê Khánh Nhã đứng bật dậy hất cô ta ra khiến người này loạng choạng ngã về phía bãi cỏ xước gần đó.

Bị ngã bất ngờ, Trịnh Trâm Thanh theo quán tính chống tay xuống đất khó tránh khỏi bị trẹo tay, cô ta đau đớn hét lớn: “A, con quỷ cái mày làm gì vậy hả?”

“Ồn ào! Rảnh rỗi thì đọc kịch bản đi, dại thì chích ngừa, cô mà còn la lối om sòm thì cẩn thận cánh tay còn lại là vừa!” Nhã lạnh nhạt nhìn cô ta rồi lập tức trở lại chỗ ngồi đọc kịch bản.

Hai trợ lý của Trịnh Trâm Thanh đang trao đổi với đạo diễn, quay lại nhìn thấy cảnh này thì nhanh chóng tiến đến đỡ lấy cô ta. Trịnh Trâm Thanh bị lời cảnh cáo của Nhã dọa sợ nhưng vì có trợ lý bên cạnh nên cũng lớn gan uy hiếp: “Mày đợi đó, mày không còn ở cái giới này được bao lâu đâu!”

Nhã nghe vậy ngước mắt nhìn cô ta như thiểu năng, khóe môi khẽ cong lên, nhưng hình ảnh mà Trịnh Trâm Thanh thấy được là đôi mắt không chút gợn sóng kết hợp với nụ cười ma mị của cô rất dọa người.

Bộ phim có tên “Đông sang xuân về” xoay quanh mối tình thanh mai trúc mã của Tuấn Anh và Mộng Tình, trải qua nhiều biến cố đã giúp hai người họ nhận rõ tình cảm của mình dành cho đối phương và đi tới một cái kết viên mãn. Nhã vào vai Đan Trúc em gái cùng cha khác mẹ của nữ chính Mộng Tình. Đây là nhân vật có mâu thuẫn nội tâm gay gắt nhất. Ban đầu, đứa trẻ Đan Trúc là một cô bé ngây thơ, lương thiện và hết lòng yêu thương chị gái nhưng vì là con riêng nên bị mẹ nữ chính ghét bỏ và đánh đập. Đến năm Đan Trúc 18 tuổi lại bị ép gả cho một lão già 60 tuổi, cô bé vô tình đâm chết ông ta và bị tống vào tù. Một cô gái lương thiện, yếu đuối vì để sinh tồn trong ngục tù bắt buộc phải học cách trở thành kẻ mạnh. Đan Trúc ra tù ôm mối hận quyết tâm trả thù hai mẹ con Mộng Tình, vì hận thù, cô sẵn sàng lợi dụng nam phụ Hưng Bình nhưng dần dần cô ấy nhận ra mình đã yêu đối phương. Đứng trước tình yêu và thù hận, cô đã chọn vế sau và gϊếŧ chết mẹ của Mộng Tình, còn nữ chính do có sự bảo vệ của nam chính nên không bị gì, ngược lại Hưng Bình vì đỡ đạn cho Đan Trúc mà chết. Điều này đã kích động khiến cô ấy phát điên, và sống nửa đời còn lại trong bệnh viện tâm thần.

Bình Luận (0)
Comment