Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 55

Tòa nhà King group tựa như một người khổng lồ đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố B náo nhiệt, vội vã. Chỉ riêng về mặt hình thức, thiết kế cao tầng xa hoa 4 mặt đường cũng đủ lấn át các doanh nghiệp hùng mạnh khác. King group tựa như một đế quốc thương nghiệp thu nhỏ và Nguyễn Đức Khải chính là vị vua nắm quyền sát sinh trong vương quốc của mình, hô mưa gọi gió ngay cả giới chính trị cũng phải e dè. Chính vì vậy, mỗi ngày không ít người đến tập đoàn King group làm việc ngoài đãi ngộ và danh tiếng công ty ra, còn vì nguyện vọng gặp mặt vị quân vương trong truyền thuyết.

Trong sảnh lớn của tòa nhà, hai lễ tân nhân lúc chưa vào giờ làm bàn chuyện náo nhiệt cùng vài nhân viên đến sớm khác.

“Các cô xem tin tức rồi phải không? Đúng là không ngờ thật, mới cách đây vài ngày ầm ĩ đòi gặp tổng giám đốc cho bằng được, vậy mà hôm nay nói mất là mất”, nhân viên lễ tân mặt đồng phục công sở không khỏi cảm thán.

Một cô gái thực tập sinh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đeo đôi kính gọng to che mất nửa khuôn mặt vừa đẩy gọng kính vừa nói: “Cô nói đến ca sĩ Trịnh Thu Hương hả?”

Nhân viên lễ tân gật đầu: “Chứ còn ai vào đây nữa! Mặc dù cô ta hống hách thật nhưng mạng người không phải là chuyện nhỏ. Người như cô ta nói tự sát còn lâu tôi mới tin, ngày nào cảnh sát chưa bắt được hung thủ dân thường như chúng ta càng bất an ngày đó!”

Nam lễ tân mặc vest đen nghe tới đây tỏ vẻ ngạc nhiên, quay sang châm chọc: “Ai dô, không phải cô không ưa gì mấy người dây dưa với tổng giám đốc sao? Cô ta chết người vui nhất là cô mới đúng chứ!”

Đối phương định phản bác, nữ thực tập sinh đã tranh nói trước: “Anh nói không đúng rồi, tổng giám đốc là tín ngưỡng của nữ giới chúng tôi. Một khi có người dây dưa với anh ấy chẳng khác nào trở thành kẻ thù không đội trời chung với toàn bộ nhân viên nữ tập đoàn chúng ta, không riêng gì cô ấy đâu.”

Nữ lễ tân đồng tình lên tiếng: “Phải đấy! Người giỏi như tổng giám đốc muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn năng lực có năng lực, chúng ta chỉ cần ngắm nhìn từ xa là đủ rồi. Mỗi lần nhìn anh ấy đi ngang qua tôi còn đứng không vững đó chứ, không biết người phụ nữ như thế nào mới chiếm được trái tim của tổng giám đốc đây.”

Không biết ai trong số đó vội để tay lên miệng ra hiệu: “Suỵt! Tổng giám đốc tới!”

Nguyễn Đức Khải vừa bước vào, sảnh lớn ở tầng trệt vốn náo nhiệt lại lập tức im bặt. Hôm nay anh mặc trên người bộ vest xanh tối màu, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc vuốt ngược làm lộ ra từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt, đôi mắt đen láy kết hợp với chiếc cằm cương nghị toát lên vẻ lạnh lùng, uy nghiêm. Hàng trăm cặp mắt nóng bỏng dán chặt lên người anh. Nhân vật chính lúc này lại vừa đi vừa nghe trợ lý bên cạnh báo cáo lịch trình trong ngày.

“Sáng nay tổng giám đốc có cuộc họp với hội đồng quản trị, 10 giờ sáng có cuộc họp với ban lãnh đạo công ty con King home bàn về hạng mục mở rộng King villa ở thành phố D, 2 giờ chiều...”

Nguyễn Đức Khải giơ tay ra hiệu cho trợ lý Giám ngừng nói: “Dời lịch trình sáng nay lại, tập đoàn tàu biển Hoàng Gia và gia đình chủ tịch Quốc hội Hứa sắp có tiệc đính hôn. Sự kiện này sẽ được tổ chức ở resort King Diamond do chúng ta toàn quyền phụ trách. Hôm nay tôi có hẹn với Hoàng Gia, cậu gọi điện cho bên kia chuẩn bị đi, mượn danh tiếng hai nhà quảng bá cho King Diamond cũng không tồi. Tôi không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

Trợ lý Giám như vừa nghe được tin tức vô cùng chấn động: “Vâng, thưa tổng giám đốc. Nhưng mà không phải thái tử của Hoàng Gia không can dự vào thương trường sao? Sao giờ lại liên hôn gia tộc?”

Nguyễn Đức Khải bước vào thang máy chuyên dụng, vẻ mặt không có bất kỳ xao động nào, dường như anh đã biết trước được chuyện này: “Dòng máu chảy trong người không phải muốn chối bỏ là chối bỏ được. Có những trách nhiệm định sẵn không thể không gánh.”

Đinh Giám như vừa được khai sáng, ánh mắt nhìn sếp mình lộ rõ sự ngưỡng mộ lẫn kính phục. Anh ta thầm nghĩ rõ ràng mình còn lớn hơn tổng giám đốc 2 tuổi vậy mà người đàn ông này lại có đôi mắt nhìn thấu sự đời, hỏi thử người này đã từng trải qua những gì mới có thể sỏi đời đến vậy?

“Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay!”

Bình Luận (0)
Comment