Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 62

"Thật sao? Nhìn xinh đẹp vậy mà, nhân cách thật thấp hèn!"

"Không biết mặt mũi đâu mà làm vậy nữa! Nếu tôi là cô ta tôi đã không dám xuất hiện."

"Đồ trơ trẽn!"

...

Vô số những lời mắng nhiếc, hành động chỉ trỏ xoay quanh Lê Khánh Nhã.

Người tập trung về phía này ngày một đông.

Thông gia hai nhà Hứa Lê cũng đã chú ý, tiến lại gần đám đông.

Lê Thành Dương và Hứa Thùy Băng cũng không ngoại lệ.

Đám đông thấy vậy liền lui ra chừa chỗ cho họ.

"Xảy ra chuyện gì?" Lê Thành Dương nhìn xung quanh rồi dừng lại trước mặt Nhã lên tiếng.

Lê Khánh Nhã chưa nói gì đã bị Hứa Thùy Trâm tranh thủ tố cáo: "Anh rể, chị Nhã làm mất sợi dây chuyền The Sun còn không chịu nhận. Nghi thức trao lễ sắp bắt đầu rồi."

Nhã bình thản tựa như người ngoài cuộc, xem đối phương diễn trò hề trước mặt mình.

Bà Thu nghe sợi dây chuyền bị mất liền sốt sắng, quay sang hỏi Nhã: "Chuyện này là thật sao? Con nói cho mẹ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tới lúc này, cô cũng không thể không nói lời nào: "Cô ấy nói đã đưa con The Sun chuyển lại cho mẹ nhưng con chẳng nhận được thứ gì từ cô ấy cả."

Hứa Thùy Băng tỏ vẻ bất đắc dĩ làm người chị dâu hiền khuyên nhủ em chồng: "Chị biết em không cố ý, em cứ đưa sợi dây chuyền cho mẹ. Nghi lễ sắp bắt đầu rồi. Đừng nghịch nữa, mọi người không trách em đâu."

Bạn bè Hứa Thùy Trâm hùa theo: "Đúng vậy! Chúng tôi biết cô sỉ diện ảo, đòi độc lập không dám ngửa tay xin tiền ba mẹ nuôi. Nhưng cô thiếu tiền cũng không nên trộm quà đính hôn của chị dâu mình chứ."

Một người phụ nữ trung niên vốn đang nghe chuyện, đột nhiên nhớ tới gì đó bất ngờ thốt lên: "Là The Sun mà tôi biết ư? Nhà thiết kế NL không phải nói không bán nó sao? Sợi dây chuyền này được chuyên gia thẩm định giá bán tối thiểu phải 10 triệu đô!"

"Gì chứ! Là người đó sao? Nhà thiết kế bí ẩn NL?"

"10 triệu đô?"

Đám đông trở nên ồn ào hơn từ khi nhắc đến cái tên NL và giá trị của sợi dây chuyền.

Tuy bà Thu hơi nghi hoặc nhưng cũng vội lên tiếng thanh minh cho Nhã: "Cô đừng nói bừa, sợi dây chuyền là Nhã đưa tôi. Sao con bé có thể lấy lại nó!"

Tất cả mọi người sau khi nghe lời này không khỏi bàng hoàng, âm thầm suy đoán quan hệ giữa cô con gái nuôi tập đoàn Hoàng Gia và nhà thiết kế NL.

Sắc mặt hai chị em Hứa Thùy Băng hết xanh lại xám, điều này không nằm trong tính toán của hai người họ.

"Náo nhiệt thật đấy!"

Sự xuất hiện đột ngột của Daniel nhất thời thu hút sự chú ý của nhiều người.

Anh cao một mét chín, ngoại hình mang nét đẹp phương Tây sắc xảo khiến nhiều cô chiêu ở đây đỏ mặt.

Daniel thản nhiên ôm eo Nhã, thì thầm bên tai cô: "Chủ nhân không nói trước với tôi bữa tiệc hôm nay náo nhiệt như vậy."

Người ngoài nhìn vào hai người tựa như rất thân mật.

Anh tiếp tục nhìn Nhã trêu chọc nhưng lần này giọng nói đủ lớn để nhiều người nghe được: "Cậu sống càng ngày càng thụt lùi. Từ khi nào NL nhà chúng ta nghèo khổ tới mức phải ăn trộm lại tác phẩm của mình vậy chứ?"

Ánh mắt anh cố ý đảo qua khuôn mặt ửng đỏ của Hứa Thùy Trâm, nở nụ cười mê hoặc đối phương: "Quý cô xinh đẹp thấy tôi nói có đúng không?"

Khuôn mặt Hứa Thùy Trâm lúc này tái xanh, những cảm xúc bối rối, ghen tỵ, xấu hổ, giận dữ trộn lẫn trong tâm trí cô ta: "Không thể nào!"

Không riêng gì cô ta, người có mặt ở lễ đính hôn hầu như nghệt mặt ra khi nghe tin này. Không ai nghĩ NL thần bí lại là cô gái trẻ trước mặt.

Phải biết bao nhiêu phụ nữ quyền quý đều hi vọng được chính tay cô ấy thiết kế trang sức cho mình. Nhưng những thứ họ có thể cho NL đều vô dụng.

Người này là bậc thầy giới trang sức thế hệ mới hiếm có khó gặp, không ngờ lại là con gái nuôi của Hoàng Gia.

Đôi mắt màu lam ẩn ý cười của Daniel nuốt trọn toàn bộ ánh sáng trong con ngươi người đối diện. Hứa Thùy Trâm cảm giác bản thân đang rơi vào sương mù dày đặc không tài nào thấy được phía trước.

Âm thanh trầm thấp cuốn hút vang lên bên tai cô ta: "Sợi dây chuyền đang ở đâu?"

"Trong phòng của Khánh Nhã."

"Làm sao cô biết?"

"Chính tôi bỏ vào. Cô ta nhất định phải mất mặt trước nhiều người."

Hứa Thùy Trâm bừng tỉnh đón nhận ánh mắt kỳ lạ của mọi người, cô ta không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ông Hứa như cố nén cơn giận lên tiếng, giọng nói âm trầm đến đáng sợ: "Con đi theo ba!"

Người lớn nhà họ Lê cười nói mấy câu xã giao giải tán đám đông.

Lê Thành Dương vẫn không rời đi, đảo mắt nhìn cánh tay đang ôm eo Nhã của Daniel, rồi quay sang hỏi: "Người này là?"

Ánh mắt chứa ý cười của Daniel không rời khỏi Nhã như muốn xem xem đối phương sẽ giới thiệu mình như thế nào.

Lê Khánh Nhã hiểu rõ anh đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng không tiện xử lý chỉ âm thầm trừng mắt cảnh cáo rồi đáp lời Dương: "Cậu ấy là Daniel bạn đại học của em ở nước S."

Daniel sợ không gây được sóng gió, chìm đắm trong vở kịch của mình. Anh bĩu môi tỏ ra uất ức: "Sao em lại nói dối anh trai mình. Có một người bạn trai như anh rất đáng xấu hổ sao?"

Lê Khánh Nhã véo eo người bên cạnh cảnh cáo.

Lúc này Đinh Thúy Hà mới có cơ hội chào hỏi Daniel: "Cậu đa tình thật đấy, nhớ hôm nào còn năn nỉ hết lời nằng nặc đòi tôi làm bạn gái. Giờ lại chuyển sang Nhã, lời đàn ông thật không đáng tin mà."

Daniel bật cười dang tay định ôm Hà, nhưng cô ấy đã bị người bạn trai kịp lúc kéo vào lòng.

Ánh mắt Huỳnh Minh Chính tràn ngập địch ý liếc nhìn đối phương, đồng thời thẳng thừng tuyên bố chủ quyền.

Daniel thấy vậy càng cười lớn hơn, không ngại đốt nhà người khác: "Hà ơi, bạn trai cậu hẹp hòi thật đấy. Đời còn dài trai còn nhiều, cậu chia tay với anh ta đi, tôi giới thiệu người khác cho cậu."

Huỳnh Minh Chính híp mắt đáp lời: "Chuyện của chúng tôi không đến lượt cậu lo."

Hứa Thùy Băng chứng kiến cảnh này không ngại vẽ thêm chuyện: "Em Nhã được nhiều đàn ông yêu thích thật đấy."

Lời này của cô ta đầy ẩn ý khiến người nghe khó chịu.

Daniel hết sức tri kỷ thay Nhã đáp lại: "Đúng vậy, điều này chứng tỏ cậu ấy có sức hút. Cũng không phải như một số người ăn không được muốn phá cho hôi. Mùi ghen tỵ thật nồng nặc."

"Anh...anh..."

Hứa Thùy Băng đỏ mặt tức giận nhưng không nói được lời nào phản bác. Cô ta quay sang kéo tay Dương. Tuy muốn hỏi rõ ràng nhưng lễ nghi vẫn còn tiếp tục, Lê Thành Dương phải tạm thời gác lại xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment