“Tuyết rơi rồi!”
Trên hành lang tòa nhà lớp học của Nhất Trung Văn Hoa, học sinh chen chúc ra ngoài ngắm tuyết rơi, âm thanh vui mừng và ngạc nhiên không ngừng vang lên.
Đào Khê cũng chen chúc trong đó nhưng cậu không ngắm tuyết rơi. Cậu run lên cầm cập, ánh mắt không tự chủ xuyên qua màn tuyết dày đặc nhìn về phía con đường nhựa dẫn đến cổng trường. Dưới ánh đèn mờ vàng chỉ có thể nhìn thấy tuyết bay lất phất như những chiếc lông ngỗng cuộn tròn rơi xuống con đường vắng lặng không một bóng người.
Tiếng chuông reo vào tiết tự học cuối cùng buổi tối vang lên, trên hành lang nhanh chóng vãn người. Đào Khê chờ chuông reo xong mới nhấc chân về lớp. Cậu cứ đi một bước lại không nhịn được ngoảnh đầu nhìn con đường kia một lần.
Nhưng cái nhìn vừa xong khiến cậu dừng bước trong nháy mắt.
Đào Khê nhanh chóng xoay người, cơ thể tì lên lan can lạnh như băng của hành lang, nhoài người ra dùng thị lực rất tốt của mình phóng tầm mắt ra con đường nhựa. Trên đường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, đang che dù đi về hướng tòa nhà lớp học phía trước.
Khoảng cách xa đến vậy, tuyết rơi dày đến thế, nhưng cậu vẫn có thể khẳng định người kia là ai.
Một chớp mắt kia Đào Khê hoàn toàn không suy nghĩ gì cả, cấp tốc xoay người chạy về hướng cửa cầu thang. Do đã vào học, cầu thang yên tĩnh không tiếng động. Một mình cậu chạy như bay xuống dưới tầng, giữa đường suýt chút nữa ngã xuống vì mặt đất trơn trượt.
Cậu chạy ra khỏi tòa nhà lớp học, bên ngoài gió rét thấu xương lẫn tuyết rơi dày đến mức tầm nhìn mờ mịt, không ngừng có bông tuyết dính lên mặt cậu, chui vào trong cổ cậu, hóa thành giọt nước lạnh buốt, nhưng cậu vẫn hoàn toàn không cảm giác được.
Trên con đường yên tĩnh không bóng người, tầm mắt Đào Khê dao động nhìn thấy Lâm Khâm Hòa dừng bước cách đó không xa. Anh che dù đứng yên lặng trong đêm tối tuyết rơi bay tán loạn đầy trời, dường như đang nhìn cậu.
Cậu chạy nhanh hơn, không dừng lại mà chạy một mạch đến trước mặt Lâm Khâm Hòa. Người vừa mới đứng vững, hai mắt đã sáng lên, cậu thở hồng hộc hỏi:
“Anh đã xử lý xong chuyện…”
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên Lâm Khâm Hòa ôm cậu vào ngực.
Trận tuyết lớn lẫn bóng tối như muốn vây bọn họ vào không gian riêng. Lâm Khâm Hòa cúi đầu vùi mặt vào bả vai đã hơi thấm ướt vì bông tuyết của cậu, cánh tay anh ôm cậu đang không ngừng siết chặt, giam cậu vào giữa lồng ngực vững chãi và khuỷu tay anh, dường như rất sợ không được nhìn thấy cậu nữa.
Đào Khê không nhìn thấy vẻ mặt Lâm Khâm Hòa nhưng tựa như cảm nhận được sự yếu đuối và nỗi buồn khó gọi tên của anh. Cậu giơ tay ôm lấy Lâm Khâm Hòa, lo lắng hỏi:
“Sao thế?”
Nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn im lặng, vùi thật sâu vào gần cổ cậu, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề bên tai. Cậu yên lặng trong lồng ngực Lâm Khâm Hòa, không biết làm sao vỗ nhẹ lên lưng anh.
Cậu nhẹ giọng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, hay là chúng ta về lớp tự học buổi tối nhé?”
Cuối cùng Lâm Khâm Hòa đã mở miệng, nhưng giọng anh khàn đặc: “Về thôi.”
Đào Khê ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Về đâu cơ?”
Lâm Khâm Hòa không trả lời, từ từ thả cậu ra nhưng vẫn nắm tay cậu rất chặt. Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái, vừa lạnh lùng vừa dịu dàng lại mang theo mấy phần trịnh trọng.
Mãi đến khi lên taxi, trong lòng Đào Khê vẫn còn nhớ lại thời điểm Lâm Khâm Hòa ôm cậu, cảm giác đó vừa thận trọng vừa nóng bỏng. Cậu nhìn sang Lâm Khâm Hòa bên cạnh, ánh sáng trong xe mờ tối nhưng ánh đèn neon bên ngoài cửa xe luôn nhấp nháy sáng chói, phác họa lên đường nét gương mặt Lâm Khâm Hòa tia sáng êm dịu.
Lâm Khâm Hòa cảm nhận được cái nhìn của cậu, quay đầu nhìn cậu, tay anh nắm chặt tay cậu.
Đoạn đường này Lâm Khâm Hòa cứ luôn nắm chặt tay cậu, mười ngón tay của hai người họ đan nhau kín kẽ, dùng sức đến mức lòng bàn tay cậu còn đổ mồ hôi.
Sau khi xuống xe, tuyết rơi dần ngớt, trên đường phố đã rất nhiều người không che dù nữa. Lâm Khâm Hòa vẫn nắm tay cậu như cũ, dẫn cậu đi xuyên qua con đường đông đúc rộn rã vẫn còn lác đác tuyết rơi.
Hai cậu trai mười bảy mười tám nắm tay nhau đã không bình thường, huống hồ hai người còn vừa cao vừa bắt mắt, không ít người quay đầu nhìn bọn họ. Đào Khê hơi căng thẳng nhìn Lâm Khâm Hòa, nhưng hình như anh chẳng quan tâm chút nào, chỉ dẫn cậu đi về phía trước.
Cậu được Lâm Khâm Hòa dắt tay vào một trung tâm thương mại. Bản nhạc Giáng Sinh huyền thoại “All I want for Chrismast is you” đang không ngừng vang lên trong đây, khắp nơi đều là quảng cáo giảm giá của các cửa hàng vào lễ Giáng Sinh.
Đào Khê tưởng Lâm Khâm Hòa muốn dẫn cậu đi mua thứ gì, kết quả Lâm Khâm Hòa dẫn cậu vào một cửa tiệm nhỏ ngay cạnh trung tâm thương mại. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một tiệm chụp ảnh. Mặt tiền cửa tiệm được sửa sang theo phong cách phục cổ thập niên 80 của thế kỷ trước.
Cậu kinh ngạc hỏi Lâm Khâm Hòa: “Anh muốn chụp ảnh ở đây sao?”
Trong ấn tượng của cậu, hình như Lâm Khâm Hòa không thích chụp ảnh lắm. Trước đây mỗi lần cả lớp có hoạt động chụp chung, Lâm Khâm Hòa luôn ra tỏ mất kiên nhẫn.
Lâm Khâm Hòa vẫn chưa trả lời, nhìn anh chủ tiệm chỉ khoảng hơn 20 tuổi đi đến cười nói: “Ô, lâu rồi không gặp. Sao tự dưng đến chỗ anh thế?”
Đào Khê thấy hai người có quen biết, hốt hoảng muốn rút tay ra nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn không buông, ngược lại còn nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái để trấn an.
Lâm Khâm Hòa nói với anh chủ bằng giọng thân quen: “Muốn nhờ anh chụp giúp một tấm ảnh chụp chung của em và cậu ấy.”
Đào Khê ngơ ngác nhìn Lâm Khâm Hòa, bàn tay ngoan ngoãn để yên.
Anh chủ vén tóc mái dài đang rủ xuống của mình ra đằng sau, nhìn sang Đào Khê, ánh mắt rơi xuống tay hai người đang nắm lấy nhau, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, cười giỡn nói:
“Cửa tiệm của anh chủ yếu chụp ảnh kết hôn và ảnh gia đình, em chắc chắn không tìm nhầm chứ?”
Lâm Khâm Hòa nhìn sang Đào Khê bên cạnh, khẽ mỉm cười rồi nói: “Chắc chắn.”
Anh chủ chậc một tiếng, muốn tiếp tục đùa giỡn nhưng Lâm Khâm Hòa lại ném cho anh ánh mắt không có thiện chí. Anh ta chỉ đành giơ tay làm động tác OK: “Vậy anh đi chuẩn bị.” Sau đó đi vào bên trong phòng làm việc.
Đào Khê nghe thấy được chụp chung thì gương mặt nóng bừng, thì thầm với Lâm Khâm Hòa: “Chụp bằng điện thoại cũng thế mà, tại sao phải đến tiệm chụp ảnh?”
Lâm Khâm Hòa im lặng rồi khẽ nói: “Muốn cùng em chụp một tấm ảnh chính thức.”
Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa, trái tim như trỗi dậy khi được một dòng suối ấm áp chảy qua. Cậu mỉm cười, nói: “Được rồi, cũng lâu lắm rồi em chưa đến tiệm chụp ảnh. Hồi còn nhỏ cũng từng được chụp một…”
Cậu hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục nói: “Một tấm ảnh gia đình, phông nền là màn sân khấu. Cô giáo dạy Văn bảo bọn em viết bài văn về một tấm ảnh, em bèn chọn tấm ảnh đó, đề bài là ‘Tôi yêu gia đình tôi’.”
Lâm Khâm Hòa siết chặt bàn tay cậu, anh nghiêng đầu về phía Đào Khê, nói: “Sau khi chúng ta chụp xong, em cũng có thể viết một bài văn.”
Đào Khê mỉm cười nói đùa: “Vậy thầy Lâm giao cho em một đề bài đi.”
Lúc này anh chủ tiệm chụp ảnh đi ra nói: “Vào đi, chụp được rồi.”
Cậu và Lâm Khâm Hòa cùng đi vào phòng chụp ảnh, phông nền và cách bài trí bên trong cũng giống như phong cách cửa tiệm, đều là phong cách phục cổ. Bọn họ giống như tất cả những người khác đến chụp ảnh, không có ngoại lệ thay áo sơ mi trắng, sau đó ngồi sóng vai nhau trên ghế.
Anh chủ chụp tanh tách mấy bức liền, càng xem hình càng hài lòng, nói với hai người họ: “Hai đứa quay mặt vào nhau đi.”
Đào Khê nghe vậy quay đầu qua, Lâm Khâm Hòa cũng quay đầu nhìn cậu, cậu và anh đối mặt. Có lẽ thời gian đối mặt quá dài, cũng có lẽ ánh mắt Lâm Khâm Hòa nhìn cậu quá đỗi dịu dàng, không biết tại sao hốc mắt cậu nóng lên, tầm nhìn gương mặt của Lâm Khâm Hòa cũng trở nên mơ hồ.
Cậu chợt nghĩ đến, bức ảnh gia đình từng được cậu nâng niu cất giấu như báu vật trong vở ghi, sau đó không biết đánh rơi ở đâu, cậu tìm rất lâu nhưng không thấy.
Về sau, dù có tìm lại được cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Lâm Khâm Hòa nhìn vào mắt Đào Khê, bỗng dưng nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt cậu một cái.
Khoảnh khắc ngưng đọng ấy được ống kính chớp lấy ghi lại.
Sau khi chụp ảnh xong, anh chủ nhanh chóng rửa mấy bức ảnh nhỏ trước, còn hình lớn mấy ngày sau sẽ gửi cho Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa cẩn thận nhét phong bì ảnh vào trong túi, nói cho anh chủ một địa chỉ cụ thể. Đào Khê nghĩ có lẽ địa chỉ ấy là nhà Lâm Khâm Hòa.
Bọn họ lại lên xe taxi. Đào Khê nghe thấy Lâm Khâm Hòa báo địa chỉ cho tài xế, giống như địa chỉ mà Lâm Khâm Hòa nói cho anh chủ tiệm chụp ảnh lúc nãy.
Bỗng nhiên cậu căng thẳng, trong lòng bối rối, chẳng lẽ Lâm Khâm Hòa muốn dẫn cậu về nhà anh sao?
Đường xá không hề xa xôi, xe chỉ chạy khoảng hơn 20 phút thì dừng lại. Đào Khê đi theo Lâm Khâm Hòa xuống xe, nhận ra đây là lối vào của một khu chung cư cao cấp, nhìn rất giống nơi mà Lâm Khâm Hòa sẽ ở.
Đào Khê nhìn tòa nhà cao tầng, ngón tay vô thức co lại, một giây sau đó lại được Lâm Khâm Hòa nắm, bàn tay cậu run khẽ, cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa nhận ra sự lo lắng của cậu, nói: “Nhà anh không có ai khác.”
Đào Khê thở phào nhẹ nhõm, kinh ngạc hỏi: “Bây giờ anh ở một mình sao?”
Cậu biết Lâm Khâm Hòa vẫn luôn ở cùng với mẹ, còn có Dương Đa Lạc thường xuyên ở nơi ấy.
Nhưng Lâm Khâm Hòa không trả lời câu hỏi này, dắt tay cậu tiến vào cửa chung cư, đi xuyên qua vườn hoa bước vào thang máy tòa nhà. Thang máy rất rộng rãi, không có ai cả.
Đào Khê thấy Lâm Khâm Hòa nhấn phím tầng 32, nhìn con số trên màn hình điện tử tăng dần với tốc độ đều đặn, trái tim cậu cũng không ngừng nảy theo.
Cửa thang máy mở ra, Đào Khê hít sâu một hơi, đi theo Lâm Khâm Hòa đến trước một cánh cửa, thận trọng đứng bên cạnh quan sát anh mở cánh cửa kia ra.
“Vào đi.” Lâm Khâm Hòa bật đèn, xoay người nói với cậu.
Cậu đi theo vào nhưng bước chân khựng lại trong nháy mắt.
Tiến vào tầm mắt là phòng khách sáng sủa rộng rãi, các nội thất còn rất mới, phù hợp với phong cách lạnh lùng của Lâm Khâm Hòa. Cửa sổ sát đất không kéo rèm lại, bên ngoài cửa là cảnh đêm thành phố sáng rực như biển sao.
Nhưng sự chú ý của cậu không đặt vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà bị hấp dẫn bởi những quả bóng bay nhiều màu sắc và những chùm đèn led chớp nháy không phù hợp với cách bài trí trong phòng khách, đang vây xung quanh một chiếc bánh fondant nhiều lớp khổng lồ, một tấm thảm lông dê trắng được trải cạnh cửa sổ sát đất, trong góc còn có một cây thông Noel treo đầy kẹo.
Lâm Khâm Hòa quan sát Đào Khê, sắc mặt không được tự nhiên, nói: “Xin lỗi, tiệc sinh nhật này chỉ có hai người chúng ta, không náo nhiệt lắm.”
Những thứ trang trí này là do sau khi anh hỏi Kiều Dĩ Đường, Kiều Dĩ Đường hăng hái chạy đến tận đây giúp anh bày ra. Anh không hài lòng lắm, cảm thấy quá rườm rà hoa lá cành nhưng Kiều Dĩ Đường nói, tiệc sinh nhật phải thế này mới có không khí.
Đào Khê kinh ngạc nhìn chiếc bánh kem đó, qua hồi lâu mới lắc đầu, nói:
“Hai người đã rất vui rồi.”
Dẫu sao trước đây cậu đều một mình, còn để lỡ ngày sinh nhật nữa.
Cậu đi theo Lâm Khâm Hòa thay dép xong, cởi áo khoác xuống treo lên móc áo, đi đến giữa phòng khách ngắm nghía chiếc bánh sinh nhật, lúc này mới nhận ra trên đỉnh chiếc bánh còn có một fondant hình mặt trăng.
Mặt trăng giống như trong truyện tranh nhỏ cậu vẽ cho Lâm Khâm Hòa, nhưng bên cạnh mặt trăng không phải là thiên thạch nhỏ mà cậu vẫn hay vẽ mà là một ngôi sao màu xanh đậm, được quấn xung quanh bằng một dải ánh sáng màu trắng bạc, như thể đang tỏa sáng trên quỹ đạo thuộc về riêng nó trong dải ngân hà.
Đào Khê không nhúc nhích ngửa đầu ngắm ngôi sao kia.
Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê ngẩn người nhìn bánh kem, tưởng cậu muốn ăn nên nói: “Đợi lát nữa ăn bánh nhỏ hơn, không to bằng cái này nhưng ăn sẽ ngon hơn.”
Anh vẫn cảm thấy thấy bánh kem fondant dù đẹp nhưng ăn không ngon, có lẽ tác dụng trang trí của nó vẫn tốt hơn. Vì vậy ngoài chiếc bánh kem đặt theo yêu cầu này ra, anh còn ra ngoài mua thêm một chiếc bánh khác ngon hơn.
Đào Khê ừm một tiếng xen lẫn giọng mũi, xoay người nhìn Lâm Khâm Hòa, ôm lấy eo anh, dựa trán lên bả vai anh, nhẹ nhàng cọ cọ.
Lâm Khâm Hòa giơ tay lên xoa tóc Đào Khê nhưng phát hiện tóc cậu hơi ẩm ướt, có lẽ do lúc trước dính tuyết. Anh lo lắng Đào Khê sẽ bị lạnh, nói với cậu: “Đi tắm đã, tắm xong chúng ta cùng ăn bánh kem.”
Đào Khê vẫn rúc trán lên cổ Lâm Khâm Hòa, gương mặt nóng bừng, rầu rĩ nói: “Em không mang quần áo đến.”
Cậu không mang gì cả, bởi vì ý định khi trước là nửa đêm ăn sinh nhật xong sẽ trèo tường về trường.
Trong giọng nói của Lâm Khâm Hòa xen lẫn cả tiếng cười, lúc nói chuyện có thể cảm nhận được sự rung nhẹ, anh nói: “Em mang người đến là được rồi.”
Đào Khê cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng, chỉ đành gật đầu một cái.
Đúng là nơi này của Lâm Khâm Hòa cái gì cũng có, khăn lông, bàn chải đánh răng, quần áo ngủ… Thậm chí cả quần lót, tất cả đều mới tinh, đúng dịp để cậu mặc.
Đào Khê cầm trong tay bộ đồ ngủ cotton màu be nhạt, nhìn Lâm Khâm Hòa xả nước vào bồn tắm cho cậu, đột nhiên hỏi: “Anh ở một mình trong căn nhà lớn thế này không sợ sao?”
Cậu sợ nhất là ở một mình. Khi còn bé thi thoảng Quách Bình đưa Đào Lạc về nhà ngoại mấy hôm, để cậu ở nhà một mình. Buổi tối cậu phải đi kiểm tra cửa mấy lần, bật chiếc radio đã cũ lên nghe phát thanh, trùm chăn dày thật kín mới dám ngủ.
Lâm Khâm Hòa mở nước xong, đứng lên lau tay bằng khăn lông, giọng tản mạn nói: “Hơi sợ.”
Đào Khê kinh ngạc mở to hai mắt. Lâm Khâm Hòa vẫn luôn cho cậu cảm giác trầm tĩnh lạnh lùng khiến cậu an tâm, dường như có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không khiến anh phải căng thẳng hay chật vật.
Cậu không nhịn được bật cười, có chút khoa trương thở dài nói: “Lâm Khâm Hòa thế mà cũng sợ ở một mình.”
Lâm Khâm Hòa nửa dựa nửa ngồi bên cạnh bồn rửa tay, giọng trầm thấp dịu dàng nói với cậu:
“Sau này sẽ không ở một mình nữa.”
Trái tim Đào Khê chợt nảy lên, cậu ngây ngốc nhìn Lâm Khâm Hòa, trong đầu trống rỗng, mấp máy môi không nói thành lời.
Lâm Khâm Hòa đứng thẳng dậy, đến gần cậu một bước, giơ tay lên xoa nhẹ vành tai cậu, nhẹ giọng nói: “Đi tắm trước đi, nhớ sấy khô tóc.”