Mặt Trăng Đến Bên Em

Chương 63

Ngày hôm sau Đào Khê không cần Lâm Khâm Hòa đi cùng, một mình cậu đón gió lạnh đến bệnh viện Hán Nam, mua ít hoa quả giống như lần trước, đi thẳng đến phòng bệnh của Quách Bình. Đào Kiên không có ở đây, trong phòng bệnh chỉ có một mình Quách Bình.

Đào Khê gần như không còn nhận ra được người đàn bà người ngợm cắm đầy ống nằm trên giường. Gương mặt bà ta sưng vù lên không thể nhìn ra dáng vẻ trong quá khứ, nghe thấy tiếng cửa vang lên, bà ta chậm chạp nhìn sang, dường như phải dùng hết tất cả sức lực mới nhìn rõ người vừa đến là ai.

Trên gương mặt vàng vọt của Quách Bình không nhìn ra biểu cảm, bà ta mở miệng gọi một tiếng “Đào Khê”.

Đào Khê nhấc chân đi đến gần giường bệnh, không gọi cũng không nói năng gì cả.

Thật ra bọn họ cũng không còn lời gì để nói với nhau, có lẽ từ sau khi cậu biết được sự thật đã không còn nói chuyện với Quách Bình nữa. Cũng kể từ lúc ấy, Quách Bình cũng ngày càng trở nên yên lặng trước cậu, chỉ thi thoảng nhìn cậu chăm chú bằng ánh mắt u sầu, ánh mắt ấy khiến cậu cực kỳ chán ghét.

Bây giờ cậu thấy trong đôi mắt đục ngầu của Quách Bình phảng phất nụ cười, bà ta nói: “Con đến thăm mẹ.”

“Tôi đến vì Đào Lạc.” Đào Khê thản nhiên nói, đặt trái cây trong tay lên tủ đầu giường.

Quách Bình nghe thấy câu này thì nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đào Lạc đang ở nhà bà nội, nó cũng muốn đi cùng mẹ đến thành phố Văn Hoa thăm con. Mẹ không cho nó tới, bảo nó phải đến trường học cho tốt.”

“Tôi sẽ chuyển trường cho con bé đến đây học.” Đào Khê nói. Dương Tranh Minh đã đồng ý giúp cậu việc này, tìm một ngôi trường cấp hai tốt để học kỳ sau cho Đào Lạc chuyển đến.

Quách Bình nghe vậy, thật lâu vẫn không nói gì, lúc mở miệng giọng đã nhỏ đi rất nhiều: “Có một người anh trai như con là phúc của nó.”

Bà ta nói xong thì nâng bàn tay đang cắm kim lên, khó khăn chỉ về phía tủ đầu giường, nói: “Trong ngăn kéo đầu tiên có một cái hộp gỗ, con lấy ra xem đi.”

Đào Khê lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp gỗ có kích thước nhỏ bằng bàn tay, chất liệu chiếc hộp có lẽ là tùy tiện chắp vá tạo thành, thô ráp cũ kỹ.

Cậu mở hộp gỗ ra, bên trong là sợi dây đỏ bình an, rõ ràng nhìn cách bện là thấy tay nghề rất vụng về, nút thắt bình an không đều và đẹp cho lắm.

Đào Khê nhìn chằm chằm sợi dây một lát, chợt ngẩng đầu nhìn Quách Bình.

“Mẹ con ấy, đôi tay thon dài nhỏ nhắn, vẽ tranh giỏi như vậy nhưng cũng không hiểu tại sao học tết dây lại chậm quá. Mẹ dạy cô ấy rất lâu, mãi cô ấy mới tết được ra sợi dây này.”

Quách Bình nhìn sợi dây bình an trong tay Đào Khê, tựa như đang chìm trong ký ức: “Lần đầu tiên mẹ thấy cô ấy đã nghĩ tại sao lại có người xinh đẹp đến vậy, đôi mắt trong veo tựa như nước hồ thu, cách nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng.”

“Cô ấy đến cửa hỏi mẹ, có thể ở nhờ trong nhà mình hay không. Mẹ thấy cô ấy đang mang thai, nghĩ đến bản thân cũng đang bầu bí, hai người có thể bầu bạn nên đồng ý. Cô ấy cũng không lo lắng gì cả, vừa vào ở đã cho mẹ một số tiền lớn, không hề nghĩ ngợi nhỡ đâu mẹ lừa tiền cô ấy thì sao.”

“Khi đó những con dâu trong thôn đều ngưỡng mộ mẹ, nói mẹ có phúc tốt nên quen được quý nhân đến từ thành phố. Mẹ cũng nghĩ vậy, cả đời này mẹ đều ở Đào Khê Loan, chưa từng được ra ngoài chứng kiến cảnh đời. Mẹ con là người giỏi giang nhất mẹ từng quen, từ “bạn” này mẹ cũng không dám nghĩ đến, nhưng cô ấy lại thật tâm coi mẹ là bạn bè…”

Đào Khê nghe đến từ “bạn” thì hô hấp đình trệ, cậu nghe không nổi nữa, lạnh giọng hỏi câu mình muốn hỏi nhất:

“Mẹ tôi coi bà là bạn bè, tại sao bà vẫn còn muốn làm như vậy?”

Bà ấy tín nhiệm bà, nhưng bà lại dám tráo đổi đứa con mà bà ấy phải hi sinh tính mạng mới sinh ra được, trao đứa con của mình cho người thân của mẹ tôi.

Quách Bình im lặng, ánh mắt dần dần rời khỏi sợi dây bình an rồi mất tiêu cự nhìn lên chai thuốc nước treo trên đầu giường, giọng bà ta rất nhỏ, uể oải tiếp tục nói:

“Mẹ không được đi học, có rất nhiều thứ mẹ con nói mà mẹ không hiểu được. Có những lúc cô ấy nói về hội họa, mẹ cũng không hiểu lắm. Chỉ có một điều duy nhất mà mẹ có thể hiểu được cô ấy, chính là tình yêu dành cho con.”

“Cô ấy đặt cho con một cái tên rất hay, vẽ tranh cho con, viết thư cho con, còn nói sau này phải dẫn con đi tham quan nhiều nơi khác, dạy con vẽ tranh. Khi ấy mẹ chợt nghĩ, mình có thể làm gì cho đứa con của mình đây? Trước đây mẹ chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, trẻ con chỗ chúng ta đều trưởng thành trong thôn, cũng không được học hành đọc sách gì đó, cứ như vậy lớn lên rồi kết hôn, sinh con, cả cuộc đời êm ả trôi qua như vậy…”

“Mẹ con dạy cho mẹ biết, hóa ra những người làm cha làm mẹ còn phải suy nghĩ nhiều cho đứa con của mình như vậy… Mẹ đã nghĩ có phải mình cũng nên quan tâm đến con mình nhiều hơn không, thế nhưng hôm ấy bọn họ nói sức khỏe con mẹ yếu đuối, căn bản sống không được bao lâu. Mẹ không cam lòng, làm sao mẹ cam tâm được đây? Mẹ vẫn còn chưa nghĩ ra sau này nên dành cho nó những điều gì…”

“Có lẽ chính sự không cam lòng này khiến hôm đó người nhà của con đến Đào Khê Loan đón mẹ và con về, mẹ đã trao con trai mình cho bọn họ. Khi đó mẹ đã nghĩ, đây là điều duy nhất mẹ làm được cho nó, còn có cả sợi dây đỏ mẹ tự tết cho nó…”

“Đó là thứ thuộc về bà sao?” Đào Khê cắt đứt màn bộc bạch, cảm thấy không cần thiết phải nghe nữa, cũng không còn là bí mật gì mà cậu nên biết. Tất cả chỉ là sự tư lợi cá nhân dùng danh nghĩ tình thương của người mẹ để lấp liếm, đùa cợt số phận của người khác rồi gọi đó là quà tặng dành cho con mình.

Cậu đứng lên khỏi ghế, xoay người định rời đi, thấy Quách Bình cố gắng chìa tay ra tiếp cận cậu, giọng nói đã hoàn toàn yếu ớt:

“Đào Khê, xin lỗi, là mẹ trộm đồ của mẹ con. Mẹ biết con hận mẹ, sẽ không tha thứ cho mẹ, mẹ cũng sắp xuống dưới địa ngục rồi, chết cũng không gặp được mẹ con. Nếu sau này con đi thăm cô ấy, có thể chuyển lời một câu tới cô ấy thay mẹ được không? Thật sự xin lỗi…”

Đào Khê hờ hững nhìn bàn tay cắm đầy kim đang cố với về phía cậu. Cậu đã từng khát khao quá nhiều lần bàn tay ấy có thể dắt tay cậu về nhà sau khi tan học giống như khi dắt Đào Lạc vậy.

Cậu không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng hỏi ngược lại: “Bà cũng biết tôi sẽ không tha thứ cho bà, tại sao còn hi vọng xa vời sự tha thứ của mẹ tôi chứ?”

Bàn tay Quách Bình dần dần rũ xuống, ánh mắt khép hờ, môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng trừ chính bản thân bà ta ra thì không ai có thể nghe rõ.

Đào Khê cụp mắt nhìn người đàn bà trên giường bệnh, đó đã từng là người “mẹ” mà cậu luôn mong mỏi được yêu thương, sau đó lại căm hận chán ghét. Cuối cùng cậu không nói ra lời nào gay gắt nữa, chỉ để lại một câu: “Bà dưỡng bệnh cho tốt, Đào Lạc vẫn còn ở nhà chờ bà.” Sau đó cậu siết chặt sợi dây bình an kia, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Vốn dĩ cậu còn muốn hỏi Quách Bình, tại sao những năm qua không thể vì sự áy náy mà đối xử với cậu tốt hơn dù chỉ một chút, nhưng giờ có hỏi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cậu đến thăm Quách Bình một lát, chỉ là muốn kết thúc “duyên phận mẹ con” mười mấy năm qua. Kể từ bây giờ, dù còn sống hay đã chết, bọn họ cũng không còn liên quan đến nhau nữa.

Lúc Đào Khê ra khỏi cao ốc khu nội trú là khoảng hơn mười giờ sáng. Hôm nay là ngày nắng ấm cuối cùng trước đợt không khí lạnh mới, mặt trời rọi xuống từ phía Đông Nam. Đào Khê giơ tay lên che mắt, đèn giao thông ở con đường bên ngoài bệnh viện đã chuyển xanh, cậu đi theo dòng người sang bên kia đường.

Đợt không khí lạnh lần này mang theo khí thế rất dữ dội đến thành phố Văn Hoa, dự báo thời tiết nói ngày mai tuyết rơi nhiều. Đúng là nửa đêm bông tuyết đã rơi xuống lả tả, chỉ trong một đêm cả thành phố bị trận tuyết bao phủ, đến khi mọi người tỉnh giấc mới phát hiện ra, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ lại xen lẫn sự than thở.

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Đào Khê nghe Lâm Khâm Hòa nói mới biết chuyện Quách Bình nhảy lầu.

Rạng sáng Quách Bình đã nhảy xuống từ trên tầng cao của khu nội trú. Có lẽ bà ta đã dùng cạn sức lực để rút hết ống và kim trên người, Đào Kiên ngủ say như chết ở giường bên cạnh, không hề phát hiện ra.

Mặt dù trên nền đất đã phủ một tầng tuyết nhưng nhảy xuống ở độ cao như vậy sẽ không thể may mắn sống sót được.

Hàng năm bệnh viện không thể tránh khỏi việc luôn có bệnh nhân tử vong vì nhảy lầu, dù sao không phải ai cũng chịu được sự hành hạ của bệnh tật, vì vậy có người chọn cách giải thoát nhanh nhất.

Đào Khê biết Quách Bình chọn cái chết không phải vì bị sự đau đớn của bệnh tật hành hạ. Bà ta tới thành phố Văn Hoa cũng không phải vì chữa bệnh mà chỉ muốn trước khi chết có thể gặp mặt đứa con trai của mình.

Nhưng từ đầu đến cuối, Dương Đa Lạc vẫn không đi gặp Quách Bình dù chỉ một lần.

Quách Bình cho Dương Đa Lạc sự sống, thay đổi số phận của cậu ta bằng cách tráo đổi với người khác. Mà bây giờ bà ta dành cho Dương Đa Lạc thứ duy nhất mình còn, đó là cái chết của bà ta.

Lâm Khâm Hòa cúi đầu quan sát vẻ mặt Đào Khê, thật ra trừ lúc Đào Khê vừa mới biết tin có thoáng kinh ngạc, sau đó biểu cảm vẫn luôn rất bình tĩnh, dường như không nằm ngoài suy đoán, cũng không có bi thương.

Cậu không nói gì, một mình đi tới ngồi xuống thảm lông dê trải gần cửa sổ, lẳng lặng nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa.

Mười bảy năm trước, hai đứa trẻ ra đời trong đêm tuyết bị người ta tráo đổi, từ đó cuộc đời bị xoay chuyển, số phận bị đảo ngược. Mười bảy năm sau, mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo ban đầu của nó, kẻ đánh cắp tráo đổi vận mệnh con người đã kết liễu cuộc đời mình cũng trong một trận tuyết.

Từ góc nhìn của người ngoài, cùng lắm họ chỉ than thở một câu, đây là báo ứng của luật nhân quả. Nhưng những sự yêu thương, tiếc nuối, thống khổ, hối hận, không cam lòng… trong mười bảy năm số phận bị tráo đổi, không phải chỉ một câu báo ứng là có thể nói xong.

Mà những người còn sống vẫn phải tiếp tục khâu vá lại những vết rách sau khi trò đùa số phận này kết thúc.

Có lẽ Đào Khê đã suy nghĩ rất nhiều, mà hình như cậu cũng không nghĩ gì cả. Ký ức mười bảy năm của cậu phần lớn vẫn còn sự tồn tại của Quách Bình, dù sao đó cũng là người cậu gọi là mẹ trong mười lăm năm, nhưng đến cùng khi nhớ lại cũng chẳng còn bao nhiêu. Những điều ấy đã từng là khát vọng, về sau lại trở thành sự chán ghét, tất cả mọi thứ đã dần tan biến trong màn tuyết rơi dày đặc trước mắt.

Hình ảnh cuối cùng trong đầu không phải Quách Bình, cũng không phải bản thân cậu.

Lâm Khâm Hòa đi tới ngồi xuống bên cạnh Đào Khê, anh nắm tay cậu, nhận ra bàn tay này đang lạnh như băng.

Qua rất lâu, Đào Khê mới quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói:

“Em gái em cũng không còn mẹ nữa.”

Lâm Khâm Hòa dùng ngón cái lau khóe mắt Đào Khê, ôm cậu vào trong ngực mình, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm đôi tay cậu, nói: “Cô bé vẫn còn hai người anh chúng ta.”

Đào Khê không tham dự việc hậu sự của Quách Bình, sau khi hỏa táng ở thành phố Văn Hoa, Đào Kiên mang theo hộp tro cốt đi. Sau đó Đào Khê nghe nói Đào Kiên không biết tìm ra Dương Đa Lạc ở đâu, hai cha con xảy ra mâu thuẫn lớn, có lẽ Dương Đa Lạc bị Đào Kiên đánh rất mạnh tay nên cậu ta mới theo gã trở về Đào Khê Loan.

Sau khi Phương Tổ Thanh và Diệp Ngọc Vinh biết chuyện của Quách Bình, hai người chỉ thở dài một câu nghiệp chướng. Ban đầu hai người lớn tuổi muốn truy tố Quách Bình, nhưng biết được bệnh trạng của bà ta nên tạm thời bỏ qua. Hôm nay người chết như đèn tắt, cho dù hận hơn nữa cũng không thể truy cứu.

Đào Khê nhờ thầy cô ở trường cấp hai huyện Thanh Thủy giúp đỡ, gọi cho Đào Lạc một cú điện thoại. Cô nhóc ở bên kia điện thoại khóc không thở được, trong một đêm phải tiếp nhận tin mẹ mình tự sát, anh trai của mình không phải anh ruột, với độ tuổi của cô bé mà nói thật sự quá tàn khốc.

“Anh hai, sau này anh cũng sẽ không về sao?” Đào Lạc khóc, hỏi trong bất lực, hơi dừng lại rồi nói: “Em thấy anh kia ghét em lắm, mà em cũng rất ghét ảnh, em không muốn nhận anh kia làm anh trai đâu.”

Đào Khê không thể tưởng tượng nổi Dương Đa Lạc sẽ sống chung với Đào Lạc thế nào. Cậu nói với Đào Lạc: “Không về nữa, nhưng anh vẫn là anh trai của em, em vẫn là em gái của anh.”

Đào Lạc nghe xong lại khóc thút thít mãi không nín.

Đào Khê dỗ dành Đào Lạc hồi lâu, nói rõ với cô nhóc học kỳ sau sẽ chuyển trường, dặn dò thêm chuyện uống thuốc nữa mới cúp điện thoại.

Sau khi xử lý xong những chuyện này, Đào Khê đi cùng Lâm Khâm Hòa đến thăm mộ Phương Tuệ một lần. Cậu đeo sợi dây bình an mà mười bảy năm trước Phương Tuệ đã đích thân bện nó cho cậu, ngay sát bên cạnh là chuỗi dây ngọc lam mà Lâm Khâm Hòa tặng cậu.

Đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, là những người đã chúc phúc cho cậu.

Hai người quét tước mộ xong xuôi thì xuống núi. Đào Khê nghiêng đầu trước mặt Lâm Khâm Hòa, nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi: “Lúc này anh lẳng lặng nói gì với mẹ em thế?”

Khi nãy cậu đang quét dọn vụn tuyết bên cạnh bia mộ có thấy Lâm Khâm Hòa vẻ mặt nghiêm túc nhìn bia mộ của Phương Tuệ thật lâu.

Lâm Khâm Hòa giơ tay kéo cái mũ lông vũ trắng trên áo khoác của Đào Khê lên đầu cậu, nói: “Em nói nhiều về anh với mẹ em như vậy, dĩ nhiên anh cũng phải bày tỏ lại rồi.”

Cả đầu Đào Khê đều bị mũ trùm lên, cậu ngẩn người, nhớ đến những lời mình nói cứ như đang dẫn bạn trai về ra mắt, nhất thời hơi ngượng ngùng. Vì vậy cậu túm lấy cánh tay Lâm Khâm Hòa, gặng hỏi: “Anh đã nói gì? Không nói xấu em chứ?”

Lâm Khâm Hòa nhìn gương mặt Đào Khê bị cái mũ lông trắng muốt trùm lên, nhướng mày hỏi: “Anh có thể nói xấu gì em chứ?”

Đào Khê cảm thấy lông vũ cứ cọ lên mặt khiến cậu ngứa ngáy, tiện tay kéo mũ ra đằng sau, gật đầu nói: “Cũng đúng ha? Em cũng không biết mình có khuyết điểm gì luôn.”

Cậu nói xong thấy Lâm Khâm Hòa mỉm cười, nhận ra anh đã thành công tổ lái sang chuyện khác, vì vậy vội vàng quay lại chủ đề ban đầu: “Thế rốt cuộc anh nói gì?”

Lâm Khâm Hòa lại kéo mũ đội lên đầu cậu, nói: “Không có gì, chỉ là cảm ơn mẹ em đã sinh ra em.”

“Ừm, đúng là phải cảm ơn mẹ.” Đào Khê đi theo Lâm Khâm Hòa tiếp tục xuống núi, gió thổi qua khiến lông vũ cọ lên mặt cậu, cậu mới nhận ra cái mũ kia lại đang trùm lên đầu mình.

“Anh thích cái mũ này thế à?”

“Trông rất đáng yêu.”

“Ừm.” Đào Khê ngượng ngùng nhảy về trước mấy bước nhưng không kéo mũ xuống nữa.

Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn, những bậc thềm nghĩa trang yên tĩnh trên ngọn núi còn tuyết đọng chưa tan. Ngôi mộ của Phương Tuệ đã không còn thấy rõ nhưng dường như cô vẫn đang ở yên chỗ ấy, dịu dàng dõi theo bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment