*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Tử Mông trừng to hai mắt nhìn: "Chung Nghi Bân, cậu có ý gì?"
"Chu tiểu thư, tổng tài của chúng tôi đang nói chuyện công việc, mời cô đi ra ngoài chờ một lát." Thư ký Kim làm một tư thế mời, Lý phó tổng im lặng đứng ở một bên.
Chu Tử Mông hầm hừ theo sát thư ký Kim ra ngoài phòng khách ngồi, vốn ả đã định xoay người rời đi, nhưng do dự một chút rồi lại không đi nữa. Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô gái trong phòng thư ký pha cho ả một ly cà phê, là loại hòa tan.
"Không có cà phê xay sao?" Chu Tử Mông uống một ngụm liền nhíu mày.
"Chỉ có cà phê hòa tan và trà túi lọc thôi ạ." Cô gái mang theo vẻ mặt áy náy nói, trên thực tế, phòng làm việc của tổng tài còn có một hộp bích loa xuân hảo hạng nữa, bất quá tổng tài nói chỉ để cho Sở Khâm uống, những người khác chỉ có thể uống trà túi lọc thôi.
"Aiz, thôi vậy." Kỳ thực Chu Tử Mông cũng không thường đến đây, thỉnh thoảng đi dạo phố quẹt sạch thẻ mới đến tìm Chung Nghi Bân vay tiền.
Chung Nghi Bân nói với Lý phó tổng xong xuôi lại đọc đến một phần kế hoạch khác. Đây là bản kế hoạch được làm dựa theo tình huống tài chính đầy đủ, dàn cảnh, dụng cụ nghiên cứu, nhóm chế tác hậu kỳ và vân vân, hoàn toàn không thuộc cùng một cái cấp bậc với bản trước kia. Suy nghĩ một chút, anh gọi điện thoại cho Sở Khâm.
"Xin chào, tôi là Sở Khâm." Thanh âm trong sáng dễ nghe truyền đến từ ống nghe, Chung Nghi Bân lập tức lên tinh thần.
"Là anh, đang bận sao?" Chung Nghi Bân ho nhẹ một tiếng, cười hỏi.
"Hmm, đang sửa kịch bản." Trong tay Sở Khâm cầm một cây bút lông đỏ, để đến lúc cậu thấy chỗ nào không thích hợp thì sẽ ghi lời bình vào, "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhớ em thôi." Vốn Chung Nghi Bân định hỏi, muốn xin tiền ca ca thì nên mở miệng như thế nào, nhưng anh lại nghĩ tới, hình như Sở Khâm cũng không quá thân thiết với anh của mình.
Sở Khâm nghe được lời bày tỏ thẳng thắn như vậy, thoáng cái mặt liền đỏ lên, rồi lại nhịn không được nhếch khóe môi. Kỳ thực người này vẫn luôn có tật xấu dính người, lúc chưa mất trí nhớ cũng thường nhịn không được một lát lại gọi điện thoại cho cậu, đến chừng gọi qua thì lại không biết nên nói gì.
"Em đang làm gì?"
"Tối nay ăn bít tết được không?"
"Đến tối tan tầm sẽ đi đón em."
...
Toàn là mấy câu không có ý nghĩa như vậy đó, thế nhưng từ trước đến nay Sở Khâm đều nghe đến say sưa. Đây cũng là nguyên nhân Chung Nghi Bân phát hiện Sở Khâm mất tích đầu tiên, nghe nói lúc đó Chung Nghi Bân đứng tại cửa nhà gọi vào số của Sở Khâm không được, còn chưa kịp vào cửa đã vội đi tìm cậu. Đó là một thói quen tốt, cần được khích lệ.
"Lúc làm việc có quên gì không?" Sở Khâm cắm tai nghe vào, vừa trò chuyện vừa làm việc.
"Cũng được." Chung Nghi Bân nhìn đồng hồ, "Hôm nay tan tầm, anh không thể đi đón em được rồi, phải đi ra ngoài xã giao với đại ca."
"Được, vậy em sẽ đi ăn tối với đồng nghiệp." Sở Khâm thuận miệng đáp lời, chớp chớp mắt với Lâm Tiếu Tiếu ở bên cạnh.
Nhất thời Lâm Tiếu Tiếu kích động không thôi, dùng khẩu hình khoa tay múa chân nói "Tôm hùm nhỏ". Bởi vì cái hôm nằm viện, Lâm Tiếu Tiếu đã trông chừng cậu suốt cả đêm, lúc đó từng hứa sẽ dẫn cô ấy đi ăn tôm hùm nhỏ cay nóng, vậy mà cứ kéo dài tới bây giờ còn chưa thực hiện được.
Cúp điện thoại, Chung Nghi Bân mất hứng bĩu môi, còn tưởng rằng không có mình đi đón, Sở Khâm sẽ thất vọng chứ, kết quả em ấy còn rất vui vẻ nữa là đằng khác. Nhịn không được lại gọi qua một cuộc.
"Sao vậy?" Thanh âm của Sở Khâm vẫn ôn hòa và kiên nhẫn như cũ.
"Hmm... Anh có một hạng mục, muốn để anh của anh cấp thêm nhiều tiền một chút, làm sao xin ảnh đây?" Vốn định nói mấy lời nhỏ mọn nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống, sửa thành hỏi một vấn đề nghiêm túc khác, anh không nhớ rõ trước đây mình ở chung với ca ca thế nào, bất quá thông qua quan sát mấy ngày này, hình như ca ca cũng không tệ lắm thì phải?
Sở Khâm cũng không biết trước đây hai anh em ở chung với nhau ra sao, Chung Nghi Bân rất ít nhắc tới ca ca của mình, chỉ có thể đưa ra ý kiến đúng trọng tâm: "Em cũng không biết trước đây anh xin tiền anh ấy bằng cách nào, bất quá theo quan sát của em, ca ca rất là thương anh, làm nũng và vân vân chắc là... cũng được đó?"
Trước khi mất trí nhớ, thỉnh thoảng Chung Nghi Bân cũng sẽ làm nũng với Sở Khâm, sau khi mất trí nhớ lại càng trắng trợn hơn. Cho nên trong mắt Sở Khâm, chắc hẳn đây không phải là nhiệm vụ khó có thể hoàn thành.
Làm nũng... ư? Chung Nghi Bân vò đầu.
"Tổng tài, Chu tiểu thư đã chờ ngài rất lâu rồi." Thư ký Kim bị Chu Tử Mông thúc giục nhiều lần, thực sự không kéo được nữa mới tiến lên nhắc nhở.
Chung Nghi Bân đã quên mất Chu Tử Mông, anh nhíu mày một cái, xoay người đi đến phòng khách, thấy Chu Tử Mông vẫn còn ngồi đó, cảm thấy có chút kỳ quái: "Sao cô chưa đi nữa?"
"Bộ tôi nên đi à?" Chu Tử Mông bị tức nở nụ cười, mình đã chờ ở chỗ này gần nửa tiếng, thế mà người này lại tới đây nói một câu như vậy.
"Không phải tới uống trà sao?" Chung Nghi Bân nhìn hai cái ly không trên bàn, ý tứ rất rõ ràng, cô đã uống hết sạch hai ly cà phê hòa tan của tôi rồi, còn định uống tiếp nữa hả?
Chu Tử Mông đứng dậy, nổi nóng trừng anh: "Tôi phải uống hai ly cà phê hòa tan khó uống muốn chết, chỉ để nói với cậu vài câu, vậy mà cậu lại làm như vậy với tôi sao?"
"Cô muốn nói gì?" Chung Nghi Bân ngồi xuống chỗ đối diện ả, bắt chéo chân, vẻ mặt lạnh lùng. Đến nay sản nghiệp của Chu gia vẫn do ba Chu xử lý, còn chưa có giao cho Chu Tử Mông, hiện tại ả hoàn toàn là một nhị thế tổ chơi bời lêu lổng, cũng không có chính sự gì có thể nói với Chung Nghi Bân cả.
"Tôi vừa mới mua cà vạt định tặng cho cậu." Trước đây lúc ả nổi giận, mấy tên bạn trai này đều sẽ dỗ ả, hình như hôm nay Chung Nghi Bân không có ý định dỗ ả, Chu Tử Mông liền bỏ cái bộ dáng kiêu căng đi, ngồi trở lại ghế sô pha, lấy một cái cà vạt được gói đẹp đẽ từ trong túi ra.
Chung Nghi Bân không thèm nhìn đến cà vạt một cái, cũng không có ý vươn tay ra nhận: "Tôi hỏi cô, paparazi đêm hôm đó, có phải là do cô gọi đến không."
"Cậu... cậu nói cái gì vậy chứ..." Trong nháy mắt vẻ mặt của Chu Tử Mông có hơi hoảng hốt, sau đó ả cấp tốc bình tĩnh lại, mang theo biểu tình ủy khuất nhìn anh, "Tối nay, tôi phải đi xem mắt, cậu có thể đi theo, đóng giả bạn trai của tôi được không."
Chung Nghi Bân đứng dậy, nhìn ả từ trên cao xuống, trong nháy mắt tựa như không khí chung quanh cũng bị lắng đọng lại, yên tĩnh đến đáng sợ, thanh âm băng lãnh trầm thấp, mang theo hàm ý cảnh cáo nồng đậm: "Chu Tử Mông, cô vượt ranh giới."
Quà tặng và yêu cầu không hợp lý của ả đã vượt qua giới hạn mà bạn bè khác phái nên tuân thủ; cái tính tùy ý làm bậy của ả đã gây hại cho Sở Khâm, vượt qua điểm mấu chốt mà Chung Nghi Bân dễ dàng tha thứ cho bạn bè được rồi.
Tay chân Chu Tử Mông rét run, trong mắt có nước mắt rưng rưng, cắn răng ngẩng đầu đối diện với anh: "Quỷ hẹp hòi, không muốn thì thôi." Sau đó, ả cúi đầu không nhìn anh nữa, xách túi của mình lên, xoay người chạy ra ngoài.
Buổi tối, Chung Nghi Bân lái xe đến dưới lầu tập đoàn Thịnh Thế chờ ca ca đúng như giờ đã hẹn. Chung Gia Bân đi tới, nhìn thoáng qua xe thể thao lòe loẹt của đệ đệ, ý bảo Chung Nghi Bân đưa chìa khóa cho nhân viên bãi đậu xe.
Tài xế lái một chiếc Bentley vừa lộng lẫy vừa điệu thấp tới, Chung Nghi Bân sờ mũi một cái, ngồi vào trong xe của ca ca.
Văn phòng làm việc của Sóng Cũ nằm trong khu viên sản nghiệp khoa học kỹ thuật Cao Tân Tứ Hoàn, từ Nhị Hoàn đến Tứ Hoàn còn cách một đoạn, hai anh em ngồi trong xe mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đêm nay dẫn em đến gặp người có tên Trác Viễn, là bạn học thời anh ở bên Mỹ, bây giờ là tổng giám vận doanh của Sóng Cũ, quyền hạn cũng tàm tạm." Chung Gia Bân cúi đầu nhìn thoáng qua lịch trình trong di động "Sáng mai em đến tập đoàn một chuyến, 10h sáng có một cuộc họp, cùng tham gia, tới chừng đó dẫn em đi làm quen với chú Trữ."
Người được đại ca Chung gia gọi là chú Trữ có tên Ninh Trạch, là một trong những cổ đông của Thịnh Thế, đang nắm giữ 2% cổ phần. Đồng thời, ông cũng là cổ đông của Sóng Cũ, đang nắm giữ 4% cổ phần, là một nhân vật vô cùng quan trọng của Sóng Cũ. Có thể nói, đây mới là điểm gắn kết lớn nhất giữa Thịnh Thế và Sóng Cũ.
Chung Nghi Bân chăm chú nghe ca ca nói, khẽ gật đầu: "Chỉ với chút chuyện nhỏ này, không cần phải làm phiền đến chú Trữ chứ hả?"
"Lo trước khỏi hoạ." Chung Gia Bân nhìn thoáng qua đệ đệ với vẻ mặt ngoan ngoãn, nhịn không được lại nói thêm một câu, "Để chắc chắn không có sơ suất gì, em phải bảo đảm có ít nhất hai người đang làm chuyện này cho em, đến khi cần thiết, bọn họ còn có thể kiềm chế lẫn nhau."
Những lời này là kinh nghiệm của đại ca Chung gia rút ra nhờ lặn ngụp trong thương trường. Sau khi Chung Nghi Bân nghe vậy, cảm thấy rất có đạo lý, "Em nhớ rồi."
Rất nhiều năm chưa được nhìn thấy đệ đệ ngoan ngoãn như vậy, nhất thời Chung Gia Bân có hơi khó thích ứng, nhưng cảm giác sung sướng trong lòng cũng chân chân thật thật, khóe môi lạnh lùng nhịn không được cong lên với một độ cong khó có thể nhận ra được.
Điểm hẹn với Trác Viễn nằm ở khách sạn Đế Quốc cách công ty Sóng Cũ không xa. Quán rượu này vô cùng có phong cách, bên ngoài là kiểu dáng của tòa thành Châu Âu, dùng đá cẩm thạch trắng làm tường, thủy tinh năm màu làm cửa sổ, cửa chính màu đỏ cao khoảng năm thước, được làm từ gỗ rất nặng. Phục cổ mà lại tráng lệ.
Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, nhân viên phục vụ mặc trang phục thời Trung cổ thân thiết chào hỏi, dẫn bọn họ đến phòng đã đặt trước.
Chung Nghi Bân đi theo sau ca ca, cảm thấy có một bóng lưng quen mắt vừa mới xẹt qua, anh liền lại quay đầu nhìn về phía cầu thang. Trên cầu thang rộng lớn có trải một hàng thảm đỏ, một người mặc tây trang đen đang chậm rãi bước lên, dáng đi vô cùng đặc biệt, vừa ngừng lại một cái, không khác gì đế vương đang đứng trong cung điện.
Thoáng dừng lại nơi ngã rẽ đã để Chung Nghi Bân thấy rõ mặt của người kia, chính là cái người lần trước gặp được ở tiệc tối, tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Đại Ngư —— Ngu Đường.
"Mọi người đến rồi à!" Trác Viễn vừa tan tầm liền chạy qua bên này, vừa mới vào đại sảnh liền gặp hai người bọn họ, thấy Chung Nghi Bân đang nhìn lên, anh ta cũng nhịn không được quay đầu nhìn theo, "Hả? Hoàng đổng?"
Đi theo bên cạnh Ngu Đường, còn có một nam tử trung niên, bởi vì khí thế của Ngu Đường quá mạnh mẽ, nhất thời bị Chung Nghi Bân bỏ quên.
"Là đổng sự của công ty cậu à?" Chung Gia Bân thuận miệng hỏi một câu, ý bảo Trác Viễn mời vào trong.
"Ừ, là một đại cổ đông." Trác Viễn lớn lên rất hoạt bát, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, trên mặt cứ luôn mỉm cười, rất có khí chất của một người chuyên marketing.
Dưới trướng của Đại Ngư cũng không có công ty giải trí nào đặc biệt tốt, chỉ có một truyền thông Đại Nhật, cực kỳ không được coi trọng, mà mấy sản nghiệp khác, cũng không cần Sóng Cũ tuyên truyền. Đại cổ đông của Sóng Cũ đi ăn cơm chung với tổng tài của tập đoàn Đại Ngư, chuyện này có điểm không bình thường. Chung Gia Bân nhíu mày trầm mặc một chút, giơ tay lên, trợ lý ở một bên lập tức cúi đầu tiến tới, dặn dò vài câu, trợ lý liền xoay người đi ra.