Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngu Đường nghe nói như vậy, cũng bị Chung Nghi Bân làm cho buồn nôn chịu không nổi, liếc mắt nhìn anh đầy khinh bỉ. Hai người này đã sắp 30 rồi mà còn buồn nôn như thế nữa. Giơ tay lên gắp cho Tống Tiêu một đũa cá: "Ăn xong chúng ta đi chơi ngựa gỗ xoay tròn." 

Tống Tiêu sặc một cái, ngựa gỗ xoay tròn là trò hai người chơi lần đầu tiên lúc đến công viên giải trí hồi cấp 3, người này...

Chung Nghi Bân cũng không hiểu bọn họ đang nói cái gì sâu xa, không thèm để ý tới ánh mắt của Ngu Đường đang nhìn qua, anh gắp cho Sở Khâm một miếng cá nướng vàng rụm: "Anh nhớ em thích ăn đồ được nướng giòn hơn một chút."

Thịt cá màu vàng nhiễu xuống vài giọt sốt và dầu ớt, sáng bóng đặc biệt mê người. Sở Khâm nhận lấy cho vào miệng, vị tươi ngon cay cay đọng lại trên đầu lưỡi, vô cùng mỹ vị. Vốn dĩ cậu đã hơi đói bụng, ăn một miếng xong nhất thời liền cực kỳ thèm ăn, gắp một miếng thịt lớn ăn kèm với cơm trắng, ăn một ngụm lớn, ăn vài miếng mới đột nhiên sửng sốt, người này lại nhớ tới cái gì nữa rồi hả? Ngẩng đầu nhìn Chung Nghi Bân, dùng ánh mắt hỏi anh.

"Chút xíu." Chung Nghi Bân chớp chớp mắt với cậu, giục cậu ăn nhanh lên một chút, "Một lát chúng ta đi chơi thuyền gỗ phiêu lưu để tiêu cơm một chút, sau đó sẽ đi chơi "Thần tích", chơi nhiều vài lần." Đang ăn mà còn không quên lên kế hoạch chiều nay sẽ chơi cái gì nữa.

Thần tích là một tàu lượn siêu tốc cỡ lớn, bất quá cái tàu lượn siêu tốc này lại không giống mấy cái khác, cái này không phải ngồi lên mà là dùng khóa an toàn cố định người lại, treo lơ lửng trên không trung. Sau đó bắt đầu kéo lên cao, tạo thành ảo giác con người đang bay trên không trung.

Sở Khâm ngồi trên thuyền gỗ chuyển động chầm chậm phơi nắng, thiếu chút nữa đã ngủ mất, lúc bị Chung Nghi Bân kéo đến xếp hàng chờ tàu lượn siêu tốc, cậu vẫn còn có chút mơ hồ, vùi mặt vào lưng của Chung Nghi Bân, tiếp tục ngủ khò khò.

Chung Nghi Bân đang hăng hái bừng bừng xếp hàng, cảm giác trên lưng trầm xuống, vội quay đầu lại nhìn Sở Khâm, thấy chỉ là do cậu mệt nhọc, anh liền vươn tay kéo người qua, ôm vào lòng, để cậu ngủ được an ổn hơn một chút.

Bởi vì hàng được chia riêng ra, lại xếp khá là dài, người ở đằng xa sẽ không chú ý tới người khác đang làm cái gì, cũng có rất ít người phát hiện hành động mờ ám của hai cậu nhóc này, nhưng ngược lại đã chọc cho mấy cô gái đứng sau lưng hai người kích động không ngớt.

"Chời ôi chời ôi..." Mấy cô gái nhỏ giọng hoan hô, lấy di động ra len lén chụp ảnh.

Chung Nghi Bân không thèm để ý, nhưng cũng sẽ không để cho mấy cô chụp ngay mặt của Sở Khâm. Anh giơ tay lên che lấy mặt của cậu, để Sở Khâm vùi vào ngực mình, mặt không thay đổi lấy di động ra lướt lướt.

Đại chiến trên mạng vẫn còn tiếp tục, đám thuỷ quân bôi xấu vẫn cố gắng tìm ra chứng cứ hữu lực đánh trả, nhưng từ trước đến nay Sở Khâm vẫn giữ mình trong sạch, không có bất kỳ sở thích bất lương nào cả, quan hệ với truyền thông lại tốt, dù cho có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cái gì để bôi xấu ngoại trừ vết nhơ mờ ám với Chung Nghi Bân. Thế là chúng bắt đầu bới móc Chung Nghi Bân.

Chung Nghi Bân đi học sớm, mới 20 tuổi liền học xong khoa chính quy của nước ngoài rồi quay về nước, tiếp nhận Giải trí Thịnh Thế và Thịnh Thế TV. Lúc đó Giải trí Thịnh Thế làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng Thịnh Thế TV lại có chút ảm đạm. Vào lúc TV trả tiền vừa mới thông dụng lại mở một đài tư nhân, không phải mỗi tỉnh đều có thể phát sóng, các đài truyền hình lớn cố kéo dài hơi tàn.

Cho tới khi Chung Nghi Bân ký hợp đồng với Sở Khâm, Thịnh Thế TV mới được coi như là chân chính đi vào tầm mắt của công chúng, được hung hăng chú ý một phen. Khi đó danh tiếng của Sở Khâm đang lên, vậy mà lại bước chân vào một đài tư nhân, mọi người cảm thấy rất tò mò rốt cuộc đó là một nơi như thế nào, mấy người không bắt được đài này cũng đều chạy lên mạng tìm kiếm.

Bản thân Chung Nghi Bân cũng là một nhân vật thuộc loại hình thiên tài, mọi người càng đào càng kinh ngạc, lúc người này ở Mỹ từng nhận được giải vô địch thế giới trong cuộc thi thương nghiệp dành cho thanh thiếu niên, được huy chương đồng trong cuộc thi gofl chuyên nghiệp bên Mỹ, hơn nữa còn là một cao thủ cưỡi ngựa. Đào sâu thêm chút nữa, thời cấp 3 được giải nhì của Áo trong cuộc thi cưỡi ngựa toàn quốc của thiếu niên... Lý lịch thời cấp 1 cấp 2 không có giải thưởng nào, nhưng mấy thứ này đủ để nói rõ, người ta cũng không phải một cậu ấm ăn chơi đàn đúm.

Tuy rằng cũng bị chụp ảnh ra vào club giải trí sa hoa với cô gái trẻ tuổi, nhưng rất nhanh đã được chứng thực đó cũng là thiên kim nhà giàu. Mặc dù thực sự có dây dưa với mấy cô gái khác, nhưng cũng không thể chứng minh được cái gì, dù sao trong quần thể con nhà giàu này, căn bản cũng không được tính là vết nhơ.

Chung Nghi Bân đọc báo mạng, phì cười một tiếng, nhất định mấy thứ này là thành quả của bộ quan hệ xã hội Thịnh Thế, bằng không sao có thể chỉ đào ra chỗ tốt của anh, mà lại không hề moi ra được một điểm xấu nào chứ hả. Với cả tại truyền thông không dám đắc tội với anh, dù sao anh cũng là ông chủ của một công ty giải trí, không phải nghệ sĩ, không thể để mặc bọn họ nói bậy được.

Thấy lửa đã cháy không sai biệt lắm, Chung Nghi Bân giơ tay lên ôm lấy Sở Khâm vào lòng, hai tay cầm điện thoại, đăng một cái weibo.

Chung Nghi Bân V: Năm xưa ba từng kêu tôi chứng minh mình có năng lực tiếp nhận Thịnh Thế TV, nếu như không phải Sở Khâm nguyện ý tới giúp tôi, ba cũng sẽ không giao Thịnh Thế TV và Giải trí Thịnh Thế cho tôi đâu. Kỳ thực, phải là tôi dựa vào Sở Khâm để thăng tiến mới đúng...

Hình đính kèm, là ảnh chụp hai người bọn họ đứng dưới tòa nhà Thịnh Thế TV. Năm ấy Sở Khâm chỉ có 19 tuổi, ngây ngô non nớt, mặc một bộ đồ học sinh, cười tươi để lộ ra hai lúm đồng tiền. Chung Nghi Bân 21 tuổi, trong tay cầm hợp đồng vừa mới ký xong, cười đến vẻ mặt xán lạn.

Ảnh chụp là do bộ quan hệ xã hội kiếm ra được vào hồi hôm qua, cách màn hình, Chung Nghi Bân chậm rãi vuốt ve gương mặt trên đó, mình hăng hái của năm xưa, vừa được tiếp nhận công ty, nhất định là vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Xuyên qua ảnh chụp, anh có thể cảm nhận được chí khí và nhiệt huyết thời thanh xuân.

Vừa đăng weibo này lên, nhất thời cư dân mạng liền điên cuồng.

【 Ối chời ôi, Chung tổng nói mình dựa vào để Sở Khâm thăng tiến kìa! 】

【 Nếu ông chủ của tui có thể làm cho tui tới mức độ này, mỗi ngày tui đều sẽ quỳ xuống lau giàu cho ổng luôn á á á! 】

【 Tại sao, tại sao mị lại cảm thấy tình yêu bay đầy trời như vầy, *mặt doge* 】 không nghĩ tới phản ứng của mọi người lại thú vị như vậy, Chung Nghi Bân một bên ôm Sở Khâm nhích về phía trước y như gấu bự ôm gấu con, một bên lướt weibo, còn chưa lướt đủ, đã tới lượt bọn họ lên chơi rồi.



Chung Nghi Bân lập tức để điện thoại xuống, vỗ vỗ người trong lòng: "Tới lượt chúng ta rồi." Kỳ thực Sở Khâm cũng không ngủ, chỉ dựa vào anh lười biếng một chút, nghe vậy cậu liền đứng thẳng người, ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên nhớ tới mấy cô gái ở phía sau, Chung Nghi Bân vội giơ tay lên, xoay người qua chỗ khác, không để cho người phía sau thấy ngay mặt Sở Khâm.

"Ai nha, không thấy được chính diện, nhưng đảm bảo là một anh đẹp trai đó nhe." Cô gái phía sau tiếc nuối giậm chân một cái, bỏ điện thoại vào túi giao cho nhân viên kiểm soát, nhấc chân bước lên dốc.

"Tuần tự đứng trong khu màu xanh, đi từng bước từng bước một." Nhân viên chỉ huy mọi người đứng ngay ngắn.

Bốn người một nhóm, Sở Khâm và Chung Nghi Bân đứng chung một chỗ với 2 cô gái, khóa an toàn hạ xuống ken két, cố định người vào trong, chậm rãi kéo lên.

"Cảm giác y như vịt nướng vậy." Sở Khâm mở miệng cười, thanh âm dễ nghe khiến cho hai cô gái quên mất cảm giác khẩn trương, vội quay đầu lại nhìn cậu, vừa nhìn liền gấp gáp, lập tức mở to hai mắt ra nhìn cho rõ. Đây không phải là Sở Khâm sao?

"Khâm ca, á á á á!" Vừa nói lời này ra khỏi miệng, động cơ đã khởi động, trong nháy mắt mọi người đã bị kéo lên cao, thanh âm của hai cô gái bị bao phủ trong tiếng thét chói tai liên tiếp.

Cái tàu lượn siêu tốc như thần tích này vô cùng thú vị, sau khi nhấc người lên rồi kéo lên cao, tạo thành một loại ảo giác như đang bay. Lúc kéo lên rất nhanh, mang đến cảm giác mình là siêu nhân, đang bay thẳng lên trời cao.

Chung Nghi Bân hưng phấn không thôi giơ một tay lên cao, hô to: "Ultraman, bay đi!"

Khóe miệng Sở Khâm giật giật, cảm nhận được ánh mắt của hai cô gái ở kế bên, yên lặng che mặt, quá mất mặt rồi đó. Bất quá kế tiếp cậu liền không để ý tới chuyện mặt mũi nổi nữa, tàu lượn siêu tốc đưa lên đến chỗ cao nhất, sau đó trong nháy mắt liền rơi xuống. Không có ghế ngồi đỡ lấy, nhìn qua cứ như là đang bay thật vậy, mới nãy vừa rơi xuống vực sâu, sau đó trong nháy mắt đã bắn lên tận trời xanh, ở trên trời quẫy chân, lăn lộn, tự do thỏa thích không nói nên lời.

Tốc độ của trò này không quá nhanh, ít khiến người khác cảm thấy sợ hãi, càng nhiều hơn chính là thú vui hưởng thụ cảm giác bay lượn.

Sau khi kết thúc, Chung Nghi Bân hưng phấn không thôi, lôi kéo Sở Khâm đi chơi thêm một lần nữa. Sở Khâm còn chưa chơi đủ vui vẻ đáp ứng, lúc này cô gái đang nhận lại túi xách bước vội tới: "Anh, anh là Sở Khâm phải không ạ?"

Sở Khâm nhìn cô một cái, vươn một ngón tay thon dài đặt ở trước môi: "Suỵt —— giữ bí mật nha!" Nói xong, cậu chớp chớp mắt với cô gái kia, kéo lấy Chung Nghi Bân chạy nhanh đi, trong nháy mắt đã biến mất trong đám người.

"Thấy rõ không?" Cô bạn đi lấy túi giùm cười hì hì chạy tới.

"Tui, tui... Á á á á! Chung Khâm á, á á á á!" Cô gái túm lấy cô bạn ra sức lắc lắc, nhảy dựng ngay tại chỗ nửa ngày mới thoáng bình tĩnh lại, tiến đến bên tai bạn thân thì thầm vài câu.

Bạn thân sửng sốt một chút, sau đó, "Á á á á..." Hai người nắm tay, nhảy loạn ngay tại chỗ.

Không có ảnh chụp, chỉ có hai cô nhìn thấy, nói ra cũng không có ai tin, nhưng như vậy vẫn khiến cho hai cô gái có một loại hưng phấn do đã nắm giữ một bí mật lớn.

Chơi Thần tích ba lần, Chung Nghi Bân mới lôi kéo Sở Khâm đi chơi trượt thác nước, trên đường đi lại bắt gặp ba người Ngu Đường.

"Hai người đi chơi gì vậy?" Tống Tiêu sờ sờ đầu nhỏ của Ngu Lân, thoạt nhìn bạn nhỏ vẫn không hăng hái lắm, cứ bĩu môi suốt.

"Đi chơi trò trượt thác nước đó." Sở Khâm cười đáp.

"Trò đó thì có gì mà vui chứ." Ngu Đường liếc nhìn "trượt thác nước" cách đó không xa, đây là một trò kinh điển phải có mặt trong công viên giải trí, trượt từ một nơi thật cao xuống, nhảy vào trong hồ nước. Bên Đại Ngư thì cao cấp hơn một tí, chỉ dùng một cái phao nhỏ làm thuyền, hơn nữa cũng không có quỹ đạo.

Chung Nghi Bân nhướng nhướng mày với Ngu Đường, tiến đến thì thầm vào tai anh ta vài câu.

Đối với ký ức về công viên giải trí, Chung Nghi Bân chỉ nhớ được vài đoạn đứt quãng, nhưng chỉ duy có trò này là anh nhớ rõ nhất. Năm đó, Sở Khâm mặc áo sơmi trắng cùng chơi trò này với anh, bị nước văng đầy cả người, làm ướt cả quần áo trên người Sở Khâm, áo sơmi mỏng manh dán sát vào da, mơ hồ có thể nhìn thấy hai điểm hồng nhạt.

Chung tổng lúc bấy giờ còn chưa quá thông suốt, sau khi nhìn thấy một màn này, hầu kết lặng lẽ chuyển động, không hiểu tại sao đột nhiên bản thân lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

...

Ngu Đường nghe nói chơi trò này có thể ngồi sau ôm lấy người trước mặt vào trong lòng, nghĩ đến Tống Tiêu sợ đến mức run rẩy cả người trốn vào trong ngực anh, nhất thời cao hứng, lôi kéo đệ đệ đòi đi xếp hàng, "Ngay từ đầu Ngu Lân đã muốn chơi trò này rồi." Vẻ mặt kiểu như vì đệ đệ nên mình đành cố chơi thử một chút.

Bạn nhỏ Ngu Lân nhìn ca ca nhà mình, nhịn không được trợn trắng mắt.

=================================================

Tiểu kịch trường

Nhị Bính: Chúng ta đi chơi trượt thác nước đi

Ngư Đường: A, đệ đệ muốn chơi, phải ráng chơi thử vậy

Nhị Bính: Chúng ta đi chơi ngựa gỗ xoay tròn đi

Ngư Đường: A, đệ đệ muốn chơi, phải ráng chơi thử vậy

Nhị Bính: Chúng ta đi chơi tháp rơi tự do đi

Ngư Đường: A, đệ đệ muốn chơi...

Ngư Lân: Trò này có ghi không thích hợp với thiếu nhi

Ngư Đường: A, đệ đệ không thể chơi, tôi chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện thay cho đệ đệ thôi

Ngư Lân: (¬_¬)
Bình Luận (0)
Comment