Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 67

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



...

Đại mạc nổi lên bão cát, trời cao đất xa vô âm tín; 

Giang Nam mùa hoa hạnh, ngàn dặm tiếp ngàn dặm.

...

Bài hát này được soạn lại từ《 Tế từ 》 của Cảnh Nguyên đế viết, truy điệu muội muội bị ép đi hòa thân rồi chết tha hương ở sa mạc phía bắc của người. Bởi vì có người nói, nửa đoạn sau của ‘Tế từ’ chính là do Đoan Tuệ hoàng hậu làm tiếp, cho nên mới để Kiều Tô đóng vai hoàng hậu tới hát, vô cùng thích hợp.

Trong phim chỉ có một mình Kiều Tô hát, nhưng để tăng hiệu quả của tiệc tối, lần này có sắp xếp Mộ Thần đến hợp ca. Kiều Tô hát một đoạn trước, đợi đến đoạn thứ 2, Mộ Thần sẽ lên tiếp lời.

Thanh âm của Kiều Tô vốn thuộc loại lạnh lùng xa cách, kết hợp với tiếng đàn sáo nhẹ nhàng, đặc biệt êm tai. Mộ Thần ngồi dưới khán đài, chờ ánh sáng chiếu tới lẳng lặng nhìn người trên sân khấu. Sân khấu được làm từ thủy tinh, lúc hát đến "mùa hoa hạnh", một màn nước rơi từ trên xuống, ngăn cách người nọ giữa mưa bụi mông lung.

"Hiệu quả cũng không tệ lắm nha." Sở Khâm nằm sấp ở trên giường, nhìn Kiều Tô trên sân khấu lấp lánh hào quang, chân mày hơi nhăn lại. Cái sân khấu này vừa mới sửa lại hồi năm ngoái, tuy rằng tiên tiến nhưng lại có một vấn đề, chính là thủy tinh ở chung quanh màn mưa không có thiết bị chống trơn, không thể tới gần.

Thông thường lúc Sở Khâm dùng cái sân khấu này, cậu sẽ dặn diễn viên đừng dựa vào màn mưa quá gần. Bây giờ nhìn chỗ Kiều Tô đứng, chỉ biết thầy Lương đã quên mất cái vụ này rồi.

...

Em của ta, em của ta, yên giấc đi;

Em của ta, em của ta, hãy yên giấc.

...

Hát đến phần điệp khúc, Kiều Tô dựa theo vị trí đã sắp xếp sẵn, đi về phía trước một bước. Lớp thủy tinh dưới chân lênh láng nước, giày da vừa giẫm lên nước, nhất thời mất đi lực ma sát.

"Hmm..." Sau khi Kiều Tô xoay người một cách đầy ưu nhã, liền té ngã xuống đất một cái bịch.

"Á ——" Dưới khán đài phát ra một tràng tiếng la hết hồn, Mộ Thần đứng phắc dậy, nhấc chân định bước lên sân khấu.

"Ca ơi, bây giờ anh không thể đi lên được!" Nhân viên bên cạnh Mộ Thần vội kéo anh xuống, hiện tại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, nhân viên sẽ nhanh chóng đi xử lý, Mộ Thần đi lên để làm gì chứ.

Rõ ràng Kiều Tô bị té có hơi nặng, quỳ ở dưới đất nửa ngày không thể nhúc nhích.

Trần Kỷ Minh đang đứng ở chỗ dẫn chương trình có chút há hốc mồm, ánh sáng chiếu tới người hắn, trong tai nghe truyền đến giọng của đạo diễn: "Nhanh lên, nói vài câu làm ấm không khí, bên này nhân viên sẽ nhanh chóng xử lý."

"A, xảy ra chút tình huống, mọi người đừng nóng vội." Trần Kỷ Minh khô cằn nói một câu như vậy, bầu không khí đã không chuyển biến tốt đẹp thì thôi, trái lại còn tệ hơn nữa. Bởi vì micro số 1 cất tiếng nên âm nhạc cũng dừng lại, toàn bộ hiện trường đều lạnh xuống.

Đây là chương trình trực tiếp, xuất hiện tình huống nhạt nhẽo là sai lầm vô cùng nghiêm trọng, đạo diễn tức giận đến mức giơ chân trong phòng điều khiển sản xuất: "Tên ngu ngốc này, bộ định ném chết người hay sao vậy hả? Âm nhạc không được dừng, chen quảng cáo, nhanh lên!"

Lúc này, có điện thoại gọi tới, vốn đạo diễn nhịn không nghe, thấy bên trên hiện tên "Sở Khâm", ông lập tức nhận cuộc gọi.

"Lão Vương, hiện tại nhanh kêu Tiếu Tiếu đưa Mộ Thần lên sân khấu, đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu như Kiều Tô bị thương không nặng, cứ để hai người bọn họ đứng trên sân khấu hát cho xong." Thanh âm bình tĩnh của Sở Khâm thành công trấn an đạo diễn đang vô cùng bức xúc, căn bản là không cần suy nghĩ cẩn thận, ông liền trực tiếp chuyển sang kênh của Lâm Tiếu Tiếu ra chỉ thị.

Lâm Tiếu Tiếu xách váy chạy lên, thấy Kiều Tô chỉ bị trặc chân, té đến có chút mơ hồ, ngược lại cũng không có vấn đề gì quá lớn, cô xoay người hướng về một phía nào đó dưới khán đài nói, "Hoàng Thượng, vợ của ngài bị trượt té, nhanh lên đây xem thử đi!"

Vừa nói xong lời này, nhất thời khán giả đều sôi trào, tuy rằng mọi người đều biết chuyện Mộ Thần tới đây, nhưng lại không biết anh sẽ lên sân khấu ở khúc nào. Một chùm sáng lập tức chiếu xuống chỗ của Mộ Thần, Mộ Thần vẫn duy trì tư thái ưu nhã của ảnh đế, bước nhanh xuống bậc thang, dùng tay chống sân khấu nhảy lên.

Âm nhạc lại vang lên, từ sau khi gặp chuyện không may đến lúc Mộ Thần lên sân khấu kỳ thực chỉ mới có nửa phút, ở giữa chen một quảng cáo chương trình xong liền quay trở về hiện trường.

Người trước màn ảnh thấy Mộ Thần xông lên sân khấu, chân sau quỳ xuống đất, ôm lấy Kiều Tô ôm vào lòng.

"Á á á á!" Khán giả điên cuồng hét rầm lên.

Âm nhạc vừa mới đến điệp khúc, Mộ Thần tiếp lời, dùng thanh âm trầm thấp du dương hát: "Em của ta, em của ta, yên nghỉ đi; em của ta, em của ta, hãy yên nghỉ..." Nói rồi, anh dùng tay che hai mắt của Kiều Tô lại.

Kiều Tô liền phối hợp xụi lơ trong ngực anh, làm ra dáng vẻ chết trận sa trường.

Mọi thứ tiếp nối vừa khớp, diễn một trường hợp ngoài ý muốn thành một vũ điệu cảm động.

"Mộ Thần thật không hổ là ảnh đế." Sở Khâm cười híp mắt xem một màn này trên TV, cắn trái cây Chung Nghi Bân đưa tới.

"Hừ, anh cũng biết!" Chung Nghi Bân đặt trái cây trong tay xuống, dùng một tay ôm chặt Sở Khâm vào lòng, thấp giọng hát, " Em của ta, em của ta, bồi ca ca ngủ..."

"Tới địa ngục đi." Sở Khâm nhấc chân đạp anh.

Cuối cùng hai người trên sân khấu đã hát xong ca khúc, ánh đèn tối xuống, Mộ Thần ẵm ngang Kiều Tô lên, bước đi trầm ổn xuống dưới sân khấu.

"Thần ca, em không sao, vẫn có thể đi được." Kiều Tô đỏ từ lỗ tai xuống cổ, giãy dụa đòi xuống dưới.

"Đừng nhúc nhích." Mộ Thần nhỏ giọng nói, không hề có ý định buông tay, anh ẵm Kiều Tô trực tiếp vào phòng nghỉ trong hậu trường. Trợ lý của hai bên đều chạy tới. Nhân viên Thịnh Thế lập tức cầm hộp cứu thương đến, Mộ Thần thả Kiều Tô xuống ghế sô pha, còn mình thì ngồi chồm hổm xắn ống quần của cậu lên.

"Thần ca, cứ để trợ lý của em làm là được rồi." Nhiệt độ trên mặt Kiều Tô còn chưa giảm bớt, cậu vội chặn tay của Mộ Thần lại.

Mộ Thần nhìn người chung quanh một chút, không nói một lời tiếp tục xắn ống quần lên. Cổ chân có chút sưng đỏ, bởi vì ngã ngang qua một bên, từ bắp chân đến đầu gối trở lên, mặt bên đều đỏ bầm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến ngày mai mấy chỗ này đều sẽ biến thành màu xanh.

"Chỗ ngã xuống cũng phải bôi lên, không thôi ngày mai em sẽ không đi nổi." Mộ Thần thường diễn vai đánh đấm, anh quen thuộc loại vết thương này nhất, nhìn vết đỏ đã lan ra ngoài bắp đùi, bị quần che lấp mất, anh khẽ nhíu mày, "Mọi người ra ngoài đi."

Mộ Thần đã lên tiếng, mọi người cũng không dám không nghe, thấy tình huống Mộ Thần không bôi thuốc được, cần phải cởi quần áo của Kiều Tô ra. Toàn bộ nhân viên đều đi ra ngoài. Vị người đại diện kim bài của Kiều Tô đứng ở một bên khoanh tay, mắt lạnh nhìn Mộ Thần chăm sóc Kiều Tô, bọn họ đi ra, vươn tay đóng cửa lại, dặn dò trợ lý xem trọng Kiều Tô, đừng để bất kỳ ai chụp được hình, còn anh thì xoay người đi tìm người phụ trách của Thịnh Thế lý luận.

"Cởi quần ra." Sau khi thấy mọi người đều đi ra ngoài, Mộ Thần liền nói với Kiều Tô một câu như vậy.

"... Hả?" Kiều Tô ngốc lăng nhìn anh, có chút sững sờ.

Tuy rằng Mộ Thần biểu hiện hoàn mỹ, vượt qua cái khúc kia trót lọt, hơn nữa hiệu quả lại tốt ngoài dự đoán. Nhưng cũng không thể che giấu được vấn đề Trần Kỷ Minh phản ứng cứng nhắc ngay hiện trường, trừ cái đó ra cả buổi tiệc tối cũng không có quá nhiều tì vết. Rất nhiều lần Lâm Tiếu Tiếu nói đùa, Trần Kỷ Minh cũng không tiếp được, có hơi khó xử.

"Chị Tiếu Tiếu, mấy lời chị nói ban nãy không có nằm trong kịch bản mà!" Trần Kỷ Minh xuống sân khấu, có chút tức giận nói với Lâm Tiếu Tiếu.

"Đây là truyền hình trực tiếp, hiện trường xuất hiện tình huống gì phải phát huy ngay lập tức, chỉ đọc theo kịch bản căn bản là không thích hợp." Lâm Tiếu Tiếu bĩu môi, cô chính là khi dễ người mới đó, sao nào, làm một người mới thì phải có tự giác của người mới chứ, muốn cướp danh tiếng, cũng phải xem xem mình có nhận nổi không.

Bên này hai người không được tự nhiên, bên kia chủ nhiệm tiệc tối sứt đầu mẻ trán. Bởi vì người đại diện của Kiều Tô thừa dịp lúc chuyển cảnh, nhìn qua nơi Kiều Tô bị ngã, trực tiếp tìm đến ông ta yêu cầu bồi thường.

Người đại diện kim bài không chỉ có hư danh, ở trong giới cũng là hàng hiếm. Bọn họ không chỉ có tài nguyên tốt nhất, nhân mạch rộng khắp, đã vậy còn có tay nghề đào tiền siêu đỉnh. Qua hôm sau, lúc Chung Nghi Bân đi làm liền nhận được công văn yêu cầu bồi thường của công ty Kiều Tô.

Sân khấu bố trí không thích hợp, xử lý sự cố chậm trễ là trách nhiệm của Thịnh Thế. Bởi vì Kiều Tô bị thương, phải nằm trên giường ba ngày, đúng là đã ảnh hưởng đến công việc. Cũng may Thịnh Thế có mua bảo hiểm, có thể bồi thường đầy đủ cho Kiều Tô.

Bên công ty hữu hảo thương lượng, những người hâm mộ lại không như vậy.

【 Tô Tô nhà tôi bị té nghiêm trọng như vậy, người của Thịnh Thế cũng không để ý, quẳng một người bị thương ở trên sân khấu lâu đến vậy! 】

【 Cái sân khấu kia cũng dám cho người lên đứng, sàn thủy tinh còn xả nước, không có khinh công căn bản là sẽ đứng không vững có được hay không? 】

【 Cái tên Trần Kỷ Minh kia thật đủ ngốc, làm ấm không khí ấm thành như vậy, xấu hổ quá đi à! 】

Trong lúc nhất thời, chủ đề "Tiệc tối bết bát nhất trong lịch sử của Thịnh Thế" bị đưa lên top. Mọi người đều chụp lại mấy đoạn nhạt nhẽo của Trần Kỷ Minh, còn có cảnh Lâm Tiếu Tiếu nói đùa mà không ai tiếp, cùng với vấn đề giữa các tiết mục không được liền mạch.

"Đây là có chuyện gì?" Chung Nghi Bân đập tài liệu xuống bàn, mắt lạnh nhìn mấy người cấp cao của Thịnh Thế TV, "Thịnh Thế lên đài truyền hình lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải nhiều lời phê phán đến thế."

Cả người Trương trưởng đài toát mồ hôi lạnh: "Chuyện này, nhất định tôi sẽ tra rõ, nghiêm túc xử lý."

Bị tổng tài mắng một trận, Trương trưởng đài trở về đài liền họp, mắng mấy thành viên trong tổ chế tác tiệc tối đến máu chó đầy đầu: "Mấy người làm ăn thế nào vậy hả! Trước đây làm tốt lắm, lần này lại không ra làm sao, đó chính là không dụng tâm!"

Đạo diễn xấu hổ cúi đầu, đối diện với thầy Lương. Thầy Lương bĩu môi, thầm nghĩ còn không phải là bởi vì nhóc con Sở Khâm hay bận tâm không có mặt ở đây, đám người kia liền lười biếng. Mấy người khác trong tổ chế tác cũng âm thầm rầu rĩ, trước đây luôn cảm thấy Sở Khâm nhiều chuyện, hiện tại mới phát hiện, lời Sở Khâm nói đều đúng.

Làm một đứa hay bận tâm, mỗi lần Sở Khâm chuẩn bị cho tiệc tối trực tiếp đều sẽ xác nhận với các bộ ngành một lần, cũng xác nhận một vài chi tiết nhỏ sẽ ảnh hưởng đến hiện trường vài lần, chẳng hạn như cái sân khấu trơn trượt kia.

"Có sắp xếp chuyên gia nhắc nhở diễn viên chưa?"

"Vẽ một vòng vàng ở chỗ bức tranh đó đi."

Có bất kỳ chỗ nào khiến cậu không hài lòng, Sở Khâm cũng yêu cầu chỉnh sửa, dù có phiền phức tới cỡ nào cũng phải sửa. Cho nên, chương trình trực tiếp do cậu dẫn chương trình chưa từng xuất hiện vấn đề lớn, bất kỳ tình huống nhỏ nào đều có thể bình tĩnh xử lý được.

"Sở Khâm là một MC, bộ môn của mấy người đều dựa vào cậu ta, còn cần mấy người làm gì nữa?" Lần đầu Trương trưởng đài nghe thấy loại cách nói này, ông có chút giật mình, không nghĩ tới Sở Khâm đã quan trọng đến mức độ này. Vừa nghĩ như thế, ông lại thấy có chút tức giận, Sở Khâm biết rõ sẽ có vấn đề như vậy, tại sao không chịu nói ra mà lại bỏ mặc đi du lịch, rõ ràng cho thấy muốn khiến Trần Kỷ Minh xấu hổ mà.

Họp xong, Trương trưởng đài kêu Sở Khâm vào phòng làm việc nói chuyện riêng.

Sở Khâm nghe trưởng đài nói cậu không thể ích kỷ như vậy, cười lạnh một tiếng: "Trưởng đài, tôi không thích nghe lời này. Tôi chỉ là một MC, nhắc nhở các bộ môn đều là vì hiệu quả trong chương trình của tôi, về phần chương trình của người khác, tôi không có nghĩa vụ cũng không có quyền khoa tay múa chân."

=================================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Đen tối do tâm sinh 》

Thần Thần: Cởi quần ra

Tô Tô: Cởi, cởi quần, như vậy không tốt lắm đâu

Thần Thần: Nói nhảm gì đó

Tô Tô: QAQ Vậy anh nhẹ chút

Mọi người: Cảnh tượng bôi thuốc có bao nhiêu tốt đẹp nha

Nhị Bính: Cởi quần ra

Khâm Khâm: Cởi, cởi quần, ban ngày ban mặt

Nhị Bính: Nói nhảm gì đó

Khâm Khâm: Vậy, vậy anh nhẹ chút

Mọi người: Hể... Đen tối quá

-----------------------

Thế giới vốn không đen tối, con người hiểu biết quá nhiều, liền thành đen tối ——《 Điểu Thiện 》• Đại Ngu • Hoàng Dã Tán Nhân
Bình Luận (0)
Comment