Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 87

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sở Khâm cúp điện thoại, trầm mặc trong chốc lát, cậu chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc gọi Mã Dược tiến vào. 

Mã Dược là một người trẻ tuổi, trước đây làm việc dưới trướng của Trần Phong, làm việc rất lưu loát. Lúc Trần Phong đi còn trọng điểm đề cử người này. Là người nào thì cũng như nhau, đều là nhân viên của Thịnh Thế cả thôi, dụng tâm làm việc là được, nhưng không thể chọc thêm phiền phức cho cậu.

"Sở tổng, ngài gọi tôi." Mã Dược cười khiêm tốn.

"Tôi vừa nhận được một phần khiếu nại của công ty quản lý nghệ sĩ, nói cậu truyền đạt tin tức không đúng sự thật, khiến cho bọn họ bị tổn thất nghiêm trọng, yêu cầu Thịnh Thế bồi thường." Sở Khâm thong thả nói.

Sắc mặt của Mã Dược đổi đổi, trong đầu thoáng hiện lên mấy tiểu động tác mình làm gần đây, hắn thông báo tin tức không đúng sự thật cho không chỉ một ngôi sao, rốt cuộc là ai khiếu nại nhất thời cũng sờ không trúng, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Tôi thật sự không biết, tôi chỉ nói theo lí do thoái thác của công ty thôi."

Sở Khâm nhìn chằm chằm vào mắt của Mã Dược nói: "Mã Dược, cậu là một người có lòng cầu tiến, tôi cũng rất thưởng thức hiệu suất làm việc của cậu, nhưng cậu nên nói thật cho tôi biết, không thôi việc này mà làm ầm ĩ lên, tôi cũng không bảo vệ cho cậu nổi đâu."

"Đương nhiên lời tôi nói là thật rồi, tôi đảm bảo." Mã Dược nói một cách chắc chắn, trong mắt lại lộ ra vài phần chột dạ.

"Tốt lắm, ngày mai công ty bên kia sẽ phái người đến đàm phán, đến lúc đó chúng ta sẽ mở cuộc họp bàn về chuyện này, cậu hãy đối chất với bọn họ đi." Sở Khâm bày ra bộ dáng rất tín nhiệm cấp dưới chuẩn bị đi cãi nhau, khiến cho Mã Dược càng sợ hơn.

Rời khỏi phòng làm việc của Sở Khâm, Mã Dược vừa đi ra liền đổ mồ hôi lạnh, hắn vội đi tìm Trần Phong, kéo Trần Phong vào trong góc phòng nói.

"Trần tổng, làm sao bây giờ, có người kiện lên tới chỗ Sở Khâm rồi." Mã Dược đầu đầy mồ hôi nói.

"Sợ cái gì, bọn họ lại không có bằng chứng, miệng Sở Khâm lợi hại như vậy, để cho bọn họ đấu nhau là được." Trần Phong bình tĩnh nói.

"Nhưng ngày mai sẽ tìm người đối chất, nếu như thực sự bại lộ, công việc của tôi sẽ mất luôn đó." Mã Dược lại sốt ruột không thôi.

"Không đến mức bị đuổi đâu, nhiều lắm chỉ phạt chút tiền, xong rồi tôi sẽ điều cậu qua bên tin tức, không sao đâu." Trần Phong an ủi, nói xong liền đi.

Mã Dược được Trần Phong hứa hẹn, trong lòng yên tâm một chút. Nào ngờ đến hôm sau, Sở Khâm lại kêu tất cả ngành bên chương trình giải trí đến họp. Mã Dược thấy cảnh tượng này, nhất thời có chút nhũn tay nhũn chân.

"Hôm qua tôi nghe người đại diện của Tôn Tường khiếu nại, nói lúc đó Mã Dược nói cho bọn họ biết, chương trình này bị ngưng đầu tư, không biết ngày nào sẽ khởi quay, trực tiếp dẫn đến Tôn Tường từ bỏ show truyền hình thực tế. Hiện tại tin tức không đúng sự thật này tạo thành tổn thất cho bọn họ, bên kia hi vọng được bồi thường." Sở Khâm đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức.

Trong nháy mắt cả phòng họp đều yên tĩnh, mọi người đưa ánh mắt về phía Mã Dược, thấp giọng nghị luận.

Chuyện khi đó mọi người đều biết, Sở Khâm đã cường điệu nhiều lần là phải trấn an nghệ sĩ, nói với bọn họ sẽ khởi quay đúng hạn, cho dù đối phương có ý kiến cũng phải cố gắng kéo lại, người này khen ngược, trực tiếp nói cho người ta biết không thể khởi quay đúng hạn được luôn! Đây rõ ràng là không nghe lời Sở Khâm chỉ huy, khiến cho tổ chương trình thêm phiền.

"Tôi... tôi chưa từng nói mấy lời này." Mã Dược cứng cổ sống chết không thừa nhận. Hiện tại hắn chủ yếu phụ trách công tác liên lạc nghệ sĩ của chương trình《 Bánh bao chạy mau 》và chương trình vận động ngoài trời của Chu Sướng, hôm qua lúc Sở Khâm hỏi hắn, hắn không dám chắc là ai khiếu nại, hiện tại đã biết, trong lòng liền yên tâm hơn một chút. Chuyện của Tôn Tường không có để lại bất kỳ chứng cứ nào, hắn chỉ cần sống chết không thừa nhận là được.

"À, bên tôi cũng bị nghệ sĩ khiếu nại, bất quá đều là mấy chuyện râu ria, nên cũng không định nói ra làm gì." Vào đúng lúc này, Chu Sướng ngồi ở một bên đột nhiên mở miệng, đưa một xấp tài liệu đến trước mặt Sở Khâm.

Chu Sướng vừa được làm một chương trình riêng biệt, vô cùng cố gắng muốn làm cho thật tốt, nhưng lần nào cũng phát sinh mấy chuyện không thuận lợi. Làm một người mới có nhu cầu chứng minh bản thân cấp bách, nếu như là người khác làm tổng giám, cậu chỉ có thể chống má giả làm người mập, im lặng nhẫn nhịn. Nhưng Sở Khâm lại có quan hệ thân thiết với cậu, cậu có nghi vấn liền đi hỏi trực tiếp, giữa hai người không có bất kỳ hiểu lầm gì, ngược lại lại tìm được con chuột nhắt Mã Dược này.

Một xấp tài liệu thật dày, là Chu Sướng mặt dày mày dạn đi đối chất với nghệ sĩ, tất cả đều được ký tên, bằng chứng như núi.

Nhất thời Mã Dược đổ cả thân mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nói không ra lời.

Sở Khâm nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt của mấy người đang ngồi ở đây, chậm rãi mở miệng: "Tôi vừa tiếp nhận chức vị này, cũng không yêu cầu mọi người bán mạng cho tôi, chỉ cần mỗi người làm tốt công việc của bản thân mình là được. Bất kỳ giới nào cũng vậy, người chuyên nghiệp vĩnh viễn đáng giá được tôn trọng. Dùng công việc của mình đi đùa giỡn thủ đoạn, tạo thành tổn thất cho bên hợp tác và bản công ty, đây là hành vi mà không có bất kỳ công ty nào có thể dễ dàng tha thứ được cả."

Trên cơ bản là toàn bộ nhân viên bên chương trình giải trí đều có mặt ở đây, nhìn Sở Khâm thu thập Mã Dược mạnh mẽ vang dội như vậy, người vốn đứng bên phe Sở Khâm reo hò hoan hô, người đang dao động bất định thì hạ quyết tâm, mấy người còn lại thì lặng lẽ thu hồi tính toán nhỏ nhặt.

Mã Dược bị sa thải trước mặt mọi người, căn bản là Trần tổng của hắn không có cơ hội kéo hắn sang những ngành khác được. Cấp dưới cũ của Trần tổng bị dọa sợ, tỉnh táo lại. Làm cho ai đều là kiếm tiền, tìm không thoải mái cho Sở Khâm, mình liền đánh mất chén cơm, bên nhẹ bên nặng vừa xem liền biết. Bầu không khí trong đài trở nên trong lành hơn, một khoảng thời gian kế tiếp, Sở Khâm rõ ràng cảm nhận được mình làm việc thuận lợi hơn không ít.

Đến lúc quay Món thập cẩm, khán giả hiện trường đã đợi không kịp, có không ít nhân viên của Thịnh Thế TV cũng chạy tới xem náo nhiệt. Show truyền hình thực tế này quá hot, có không ít nhân viên của đài truyền hình đã trở thành fan.

Để tham gia chương trình, anh em Triệu Hú còn tập riêng một bài thể dục tự do. Kèm theo tiếng nhạc hân hoan, Triệu Yến xinh xắn mặc đồ nhảy màu hồng nhạt, lộn mèo ra ngoài. Triệu Yến cầm một dải lụa thật dài, nhảy dây múa lụa, ca ca Triệu Hú mặc quần áo luyện công cùng kiểu, cũng cầm dải lụa vung vẫy.

Vốn chỉ có vận động viên nữ mới múa lụa, người cơ bắp như Triệu Hú múa nhìn rất buồn cười, nhưng anh lại nhảy với vẻ mặt thành thật, chọc cho khán giả ngửa tới ngửa lui.

Chị em Ôn Tình mặc sườn xám cách tân thùy mị, đi ra hành lễ với mọi người.

Mấy cặp khác còn chưa có tới, nhưng cũng không làm khó được Sở Khâm. Mấy ngôi sao từ chối lời mời của chương trình Bánh Bao lúc trước đang tiếc đứt ruột, hiện tại nhận được lời mời tới tham gia Món thập cẩm của Sở Khâm, vội đồng ý không kịp.

Lần này lại mời một cặp anh em, một cặp chị em, là nam số 2 sẽ xuất hiện trong bộ phim tiếp theo của Thịnh Thế và một nữ diễn viên đang nổi tiếng bên Giải trí Tinh Hải. Hai cặp này sẽ lên ở khúc sau, lúc mở màn chỉ có Triệu Hú và Ôn Tình thôi.

"Chào mừng mọi người đến với Món thập cẩm yêu dấu, tôi là Sở Khâm." Sở Khâm mặc bộ quần áo kỳ đầu tiên ở Thất Tinh thôn, cười nói lời dạo đầu, "Mọi người đều biết, kỳ này chúng ta mời được khách mời là các thành viên trong tổ chương trình《 Bánh bao chạy mau 》, chào hỏi mọi người nào."

"Bậy nha." Sau khi giới thiệu qua một lượt, Lâm Tiếu Tiếu đột nhiên nói, "Có phải là thiếu thiếu chút gì rồi không."

"Hai vị tổng tài Ngu Đường và Chung Gia Bân vốn cũng không phải là nghệ sĩ, công việc bận rộn; ảnh đế và ảnh hậu của chúng ta phải đi tham dự lễ trao giải quốc tế, đều không có thời gian đến quay chương trình, vô cùng tiếc nuối." Sở Khâm nhún nhún vai.

Khán giả phát ra tiếng than thất vọng, Sở Khâm lại nói tiếp: "Không có ca ca tỷ tỷ dẫn theo, tiểu bánh bao sẽ không thể tự đến được, cho nên bạn nhỏ Ngu Lân của chúng ta cũng không có tới, bất quá..."

Một tiếng kéo dài này, gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.

"Em biết nè!" Lâm Tiếu Tiếu giành đáp, "Có một bánh bao đã tự chạy tới!"

Vừa dứt lời, cửa mở ra, Chung Nghi Bân mặc tây trang thoải mái đi ra từ bên trong.

"Á á á á!" Nhất thời hiện trường sôi trào, khán giả bắt đầu hú hét. Hiện tại nhân khí của Chung Nghi Bân đã vượt qua cả địa vị “thị hậu” của Ôn Tình, thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nhất thời Lâm Tiếu Tiếu cứng đờ ra, cung cung kính kính chạy tới cúi chào: "Tổng tài!"

"Ban nãy cô mới nói gì vậy?" Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày nhìn cô.

Lâm Tiếu Tiếu vội phất tay: "Không có gì không có gì, tụi em đang nói, trong chương trình này, người có giá trị dung mạo cao nhất chính là tổng tài của chúng ta."

"Ha ha ha ha ha..." Vuốt mông ngựa khoa trương chọc cho khán giả lại cười to một trận.

"Tổng tài của người khác đều bận trăm công nghìn việc, sao ngài lại có thời gian rảnh rỗi vậy hả!" Sở Khâm kéo Chung Nghi Bân đến giữa sân khấu, mang theo vẻ mặt lo âu phỏng vấn anh.

"Việc làm ăn của nhà mình, phải chiếu cố một chút chứ." Chung Nghi Bân rũ mắt nhìn cậu, khẽ cười. Thanh âm trầm thấp dễ nghe, nghe vào vô cùng êm tai, lúc nói chuyện vẫn cứ nhìn Sở Khâm, bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu.

【 Trời ôi trời ôi, có thấy cái ánh mắt kia không? Tui sắp nghẹt thở tới nơi rồi nè! 】

【 Chung ba tuổi tách khỏi ca ca, trong nháy mắt đã khôi phục lại họa phong của tổng tài bá đạo! 】

【 Ship Chung Khâm cả đời, ấu ấu ấu! 】

Sau khi kỳ này được phát sóng, lần thứ hai dẫn tới war CP trên mạng, rõ ràng "Chung Khâm" lại chiếm ưu thế. Nam nhân lúc có người dựa vào sẽ biến thành trẻ con, lúc có người cần phải bảo vệ liền biến thành anh hùng vô địch, cá tính mâu thuẫn có thống nhất như vậy đã góp phần giúp Chung Nghi Bân nghênh đón càng nhiều fan hơn, có xu thế vượt lên trên cả Ngu Đường luôn rồi.

Quay Món thập cẩm xong, Sở Khâm lại dẫn mấy cặp anh chị em đến địa điểm kế tiếp để quay show truyền hình thực tế.

Địa điểm nằm ở một hòn đảo không người giữa biển, chỗ này không có tháp tín hiệu, toàn bộ thiết bị thông tin đều không hữu dụng, cho nên mấy vị tổng tài phải bàn giao công việc sẵn để phòng ngừa sai lầm.

Bên phía Đại Ngư, bởi vì ba của Ngu Đường mới trở về từ Mỹ, có thể canh giùm anh một khoảng thời gian. Ngu Đường lo lắng, lại dặn bà xã nhà mình trông chừng ba anh. Mà bên Thịnh Thế, người cầm quyền cuối cùng chính là ba Chung, cho nên hai đứa con trai có chạy mất thì một mình ông cũng có thể xử lý được, chỉ là bận rộn đến độ chân không chạm đất mà thôi.

Sở Khâm cười híp mắt dẫn mọi người lên máy bay, khi bọn họ sung sướng bay vào biển rộng, đã có một tin bát quái lặng lẽ xuất hiện.

========================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Nhị Bính ở trước mặt ca ca và Khâm Khâm là hai cái bánh khác nhau 》

Nhị Bính: Ca ca, em không có tiền

Đại ca: Thẻ nè em tự cầm lấy đi

Nhị Bính: Khâm Khâm, anh có tiền

Khâm Khâm: Nộp lên giữ giùm anh, sau này dùng

Nhị Bính: Ca ca, em muốn mua nhà

Đại ca: Anh đã nhìn trúng một căn cho em rồi, đã giao tiền đặt cọc, tự đi xem thử đi

Nhị Bính: Khâm Khâm, anh có nhà

Khâm Khâm: Nộp lên giữ giùm anh, sau này ở
Bình Luận (0)
Comment