Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cũng may Sở Khâm ở trong lều riêng nên không có làm mấy người khác thức giấc. Nhưng đêm khuya vắng người, âm thanh gì cũng sẽ bị phóng đại, cậu triệt để tỉnh táo lại, sau khi nhận rõ cái tên đánh lén ban đêm kia, Sở Khâm chậm rãi thả lỏng thân thể, kiềm chế mình đừng phát ra tiếng. 

Chung Nghi Bân ý thức được cậu đang khắc chế, càng thêm không kiêng nể gì, tay đã vói vào cái áo rộng thùng thình, sờ lên da thịt lán mịn trơn mềm. Tự nhiên bị ăn một đấm của Sở Khâm, nhưng mà cú đấm không có khí lực này chỉ khiến anh càng thêm kích động hơn mà thôi.

Trao đổi một nụ hôn thật dài, Sở Khâm thở hổn hển đẩy cái người ở trên người mình xuống, khẽ nói: "Hơn nửa đêm không chịu ngủ, chạy tới đây làm gì?"

"Chuyện ban ngày, vẫn chưa có tính sổ đâu nha." Chung Nghi Bân không chịu buông tha, dán sát lại kéo Sở Khâm vào lòng, bóp mông cậu một cái.

Thoáng cái mặt Sở Khâm liền đỏ lên, cũng may hiện tại rất tối, người đối diện không thể nhìn ra được, cậu chỉ đành chột dạ khẽ lầm bầm: "Đừng quậy, chung quanh đều có người..."

"Em đã đoán được anh muốn phạt em thế nào rồi à?" Chung Nghi Bân chen chân vào, quấn lấy người cứ như bạch tuộc.

Mặt của Sở Khâm đã sắp bốc hơi tới nơi, đúng đó, tên kia còn chưa nói sẽ phạt cậu thế nào mà, sao cậu đã tự liên tưởng ra mấy hình ảnh không hài hòa mất rồi, Sở Khâm ho nhẹ một tiếng: "Sao mà em biết anh định làm gì chứ? Chỉ cảnh cáo anh đừng làm ra tiếng thôi, bị nghe thấy sẽ không tốt đâu."

Tuy rằng người của Thịnh Thế đã biết quan hệ nhà cậu, nhưng nếu để người khác phát hiện Chung Nghi Bân chui vào lều cậu lúc nửa đêm, khẳng định sẽ chọc cho người ta bàn tán đó. Công việc bận rộn như vậy, màn trời chiếu đất... Nếu mà làm ra chuyện gì sau này cậu khỏi gặp ai được luôn...

"Anh đảm bảo sẽ không ra tiếng." Chung Nghi Bân chớp mắt mấy cái, bắt đầu lột quần ngủ của Sở Khâm, "Chỉ cần em nhịn xuống là được."

Sở Khâm mở to hai mắt nhìn, người này định làm thiệt đó hả! Cậu vội duỗi tay ra ngăn cản. Bởi vì thời tiết ở đây nóng bức, buổi tối Sở Khâm ngủ không có mặc quần ngủ bình thường mà là một cái quần cộc mỏng rộng thùng thình, bị lột xuống một cách rất dễ dàng.

"Huynh đệ văn có gì hay chứ, để anh diễn cho em coi một bộ "Chung Khâm thịt văn"." Chung Nghi Bân nói rồi liền bắt lấy chỗ yếu hại của Sở Khâm.

"Hmm..." Sở Khâm mím môi nhịn xuống, nuốt tiếng kinh hồn ở bên mép xuống, cắn răng trừng mắt với Chung Nghi Bân, cầm ngược lấy cái của anh để trả thù.

Nụ hôn triền miên đã ngăn chặn toàn bộ tiếng rên rỉ, trong hoàn cảnh kích thích này, thân thể trở nên vô cùng mẫn cảm, không bao lâu liền kết thúc. Hai người đều ra mồ hôi đầy cả người, trán tựa trán thở dốc.

"Chúng ta đi tắm đi." Chung Nghi Bân đề nghị. Ra đầy người mồ hôi, không khí lại nóng bức, cả người dính dấp đến khó chịu.

Chỗ dựng lều của bọn họ nằm ở ngay phần cuối của bãi cát, đi khỏi lều vài bước liền có thể đến cạnh biển. Sở Khâm có chút động tâm, dựa vào cổng lều nhìn chung quanh một chút, mọi người đều đang ngủ rất say, dù cho có người thức dậy đi vệ sinh phát hiện hai người bọn họ đi bơi cũng sẽ không sao cả.

Nói làm liền làm, Sở Khâm cầm đèn sạc và khăn lông, nắm tay Chung Nghi Bân đi đến cạnh biển. Ở đây không có đèn đường, buổi tối chỉ có ánh trăng, biển rộng ở xa ánh lên sắc đen, thoạt nhìn có hơi đáng sợ. Nước suối trên đảo chảy từ đằng xa đến, chảy ào ào dọc theo tảng đá rồi hội tụ lại ở trong biển.

Trong nước biển có rất nhiều muối, cũng không thể tẩy sạch thân thể được. Chơi trong biển một hồi, còn phải đến chỗ nước suối tắm lại lần nữa.

Sở Khâm dùng đèn sạc chiếu chiếu qua bãi biển trước, không nhìn thấy sinh vật gì, sau đó cậu chiếu chiếu đến khu nước cạn. Có nhiều chỗ cạnh biển, vào buổi tối sẽ có vài con sứa độc xuất hiện, vô cùng nguy hiểm. Cũng may bãi biển này không có, hai người đưa chân vào thử, nước biển mát lạnh mang đến cảm giác thật thoải mái.

Chung Nghi Bân thấy không có gì nguy hiểm, liền vô tư nhảy vào, lăn lộn trong nước biển mát mẻ.

Sở Khâm ngồi ở trên bờ cát, sóng biển không ngừng đánh vào làm ướt quần cộc của cậu. Dùng khăn lông thấm nước, lau mấy thứ dính dính ở trên người, gió biển thổi vào người, vô cùng mát mẻ.

Chung Nghi Bân chơi một hồi liền bò lên, gối lên trên đùi của Sở Khâm: "Hồi sáng, anh nhớ lại vài chuyện lúc bé."

"Hửm?" Sở Khâm sửng sốt, cúi đầu nhìn cái đầu lớn ở trên đùi, thì ra người này đến tìm mình lúc nửa đêm, cũng không chỉ để làm chút chuyện xấu kia thôi, cậu giơ tay lên sờ sờ đỉnh đầu của anh, khích lệ dẫn dắt, "Nhớ tới chuyện gì?"

"Nhớ tới lúc còn bé, ca ca từng chơi đùa với anh trên bờ cát, anh với ảnh cùng đi nhặt vỏ sò, ảnh nói anh ấu trĩ." Chung Nghi Bân nhớ tới hình ảnh trong trí nhớ, nhịn không được bật cười. Nhớ lại kỷ niệm ở chung với người nhà khiến cho trong lòng anh bình yên hơn không ít. Trước đây không nhớ rõ người nhà, còn phải nói chuyện qua lại với bọn họ, loại cảm giác này giống như là ăn đồ ăn mà có màng giữ tươi vậy, căn bản là không ăn ra mùi vị gì cả, đã vậy còn không dám nuốt xuống nữa.

Sở Khâm xoa xoa đầu của anh: "Đây là chuyện tốt, nói rõ trí nhớ của anh đang khôi phục, anh đã nói cho ca ca biết chưa?" Trước đây bọn họ đến trường cấp 3 tìm lại ký ức, đến đại học dự thính, còn đi đến cả nhà hàng mà bọn họ thường đến ăn, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ. Có thể là bởi vì Chung Nghi Bân đã nhớ kỹ cậu, cho nên dù có nhớ ra chuyện gì liên quan tới cậu cũng phân không rõ là mình vốn nhớ sẵn hay là vừa mới nhớ ra nữa.

Chung Nghi Bân lắc đầu. Anh còn chưa nói cho ca ca, tuy rằng mấy ngày nay ở chung với nhau, quan hệ giữa anh và ca ca đã thân mật hơn không ít, nhưng có chuyện gì anh vẫn lựa chọn không nói, để đó kể lại cho Sở Khâm sau.

Thấy loại tình huống này, Sở Khâm nhịn không được mím môi khẽ cười, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một chút phiền muộn. Hiện tại Chung Nghi Bân không có ký ức, cho rằng cậu là chỗ dựa duy nhất của anh, giữa bọn họ chưa từng thân mật như vầy bao giờ. Tin tưởng đầy tâm đầy mắt như vậy khiến cậu cảm thấy trách nhiệm vô cùng trọng đại, đồng thời cũng tràn đầy hạnh phúc.

Nếu có một ngày, Chung Nghi Bân khôi phục lại tất cả ký ức, bọn họ còn có thể thân mật giống như bây giờ được không?

Nói thật đi, trước đây Sở Khâm cũng thật lòng thích Chung Nghi Bân, mặc dù trên người người này có không ít tật xấu, cũng không có tốt được như bây giờ. Nhưng khi Chung Nghi Bân mất trí nhớ, hai người cứ như là yêu lại lần nữa, Chung Nghi Bân học được cách chú ý đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, nhớ rõ món cậu thích, mà cậu cũng phát hiện ra một mặt mà trước đây Chung Nghi Bân không muốn để cho người khác biết. Đó là một mặt vừa ấu trĩ vừa đáng yêu...

"Sao vậy?" Sắc trời rất tối, thấy không rõ biểu tình của đôi bên, nhưng Chung Nghi Bân có thể cảm nhận được tâm tình của Sở Khâm có hơi trùng xuống, anh ngồi dậy bóp mặt cậu hỏi.

"Chỉ là đột nhiên... không muốn để cho anh khôi phục trí nhớ." Sở Khâm mím môi, ăn ngay nói thật, chậm rãi dúi đầu vào trong hõm vai của Chung Nghi Bân. Cậu biết suy nghĩ này của mình rất ích kỷ, nhưng có đôi khi cậu sẽ không khống chế được nghĩ, cứ như vậy qua cả đời cũng rất tốt, Chung Nghi Bân không có ai khác, chỉ có mình cậu thôi.

Nghe Sở Khâm nói vậy, đột nhiên tim của Chung Nghi Bân nhói đau, giơ tay ôm chặt lấy người vào trong lòng: "Vậy anh sẽ không nhớ lại, dù sao ký ức này cũng không quan trọng."

Sở Khâm không nói chuyện, chỉ cọ cọ mặt vào cổ anh.

"Có phải là em đã làm chuyện gì đó thẹn với lòng, nên mới sợ anh nhớ ra như vậy, hửm?" Chung Nghi Bân quay đầu hôn một cái vào mặt cậu, đổi thành một loại ngữ điệu thoải mái, muốn khiến cho Sở Khâm vui vẻ.

Nghe nói như thế, Sở Khâm có hơi chột dạ. Cũng không tính là thẹn với lòng gì, nhưng mà trước đây hai người thật sự có chút vấn đề, thường xuyên cãi nhau, cũng đã từng chia tay nữa.

"Chia tay?" Chung Nghi Bân vô cùng kinh ngạc, nắm lấy cái cằm đang cúi xuống của Sở Khâm nhìn kỹ. Anh thật sự không nhớ rõ chuyện này, anh chỉ nhớ rõ mình rất thích Sở Khâm, Sở Khâm cũng rất thích anh...

Sở Khâm thở dài, chung quy đều sẽ nhớ tới, không bằng nói cho anh ấy biết sớm một chút, đỡ phải phát sinh hiểu lầm gì nữa. Khi đó hai người vừa mới xác định quan hệ được một năm, không biết tại sao Chung Nghi Bân lại có chút chán chường, không có lòng cầu tiến gì, cả ngày chỉ lo ăn chơi với cái đám bạn xấu kia, không thèm quản cả công ty luôn. Sở Khâm nhắc anh, anh không thèm nghe, đã vậy còn nổi nóng với Sở Khâm nữa.

Có một lần, Chung Nghi Bân muốn dẫn Sở Khâm đi tham gia tiệc sinh nhật của Chu Tử Mông, Sở Khâm không chịu đi, hai người liền cãi nhau. Một lần kia cãi đến vô cùng quyết liệt, Sở Khâm đặc biệt giận dữ, trực tiếp đề nghị chia tay luôn.

Chung Nghi Bân nghe, nhíu chặt mày. Bảo bối tốt như vậy, làm sao nỡ miễn cưỡng em ấy nửa phần, mình của trước đây đã nghĩ gì vậy chứ? "Sau đó thì sao?"

"Lúc đó anh có tính tình đại thiếu gia, em nói chia tay anh liền nói được, đóng sầm cửa rồi bỏ đi một nước." Sở Khâm bĩu môi, nhớ tới vẫn còn có chút tức giận.

"Vậy giải hòa như thế nào?" Chung Nghi Bân rất là ảo não.

Sở Khâm chớp mắt mấy cái, chuyển chuyển tròng mắt, khẽ hừ một tiếng: "Sau đó anh nhận ra lỗi của mình, quỳ trên bàn giặt đồ ở trước cửa phòng tụi mình cả đêm, em thấy anh tội nghiệp, miễn cưỡng tha thứ cho anh." Giọng điệu này, vừa nghe liền biết là nói bừa rồi.

Đương nhiên là Chung Nghi Bân không tin, anh duỗi tay chọt lét cậu. Sở Khâm cười đến mức không thở nổi, nhưng trước sau gì vẫn không chịu nói.

Ôm tâm tình tò mò, Chung Nghi Bân trở về lều ngủ với ca ca, anh nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại mơ thấy chuyện đã qua.

Trong mơ Sở Khâm trẻ hơn hiện tại một ít, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vài phần bướng bỉnh: "Chúng ta chia tay đi, em chịu đủ rồi."

"Chia tay thì chia tay." Chung Nghi Bân nổi điên nói, xoay người đập cửa bỏ đi. Anh thật sự không hiểu, chỉ là anh muốn để người yêu dung nhập vào đám bạn của mình, đối với mấy cặp người yêu khác đây là biểu hiện của bạn trai đúng chuẩn, sao tới lượt anh lại không thể thực hiện được vậy chứ. Sở Khâm không thích bạn bè của anh, đến cả một bữa tiệc sinh nhật cũng không thèm cho mặt mũi luôn sao.

Hai người không liên lạc suốt cả ngày, đến chạng vạng hôm sau, Chung Nghi Bân liền chịu không nổi, theo thói quen chạy tới trước cửa nhà trọ của Chung Nghi Bân, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng khách im ắng, Sở Khâm mặc áo thun trắng, ôm gối ngồi co ro trên ghế sa lon, vùi mặt vào trong cánh tay, nhìn không rõ biểu tình.

Nghe được tiếng cửa mở, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một cặp mắt đỏ bừng.

Các loại lí do thoái thác đã được nghĩ sẵn ở trong đầu trước khi tới bỗng nhiên biến mất hết cả. Chung Nghi Bân ném đồ trong tay xuống, vội bước tới, đè người xuống ghế sa lon, không thèm để ý tới Sở Khâm đang giãy dụa, trực tiếp làm người ta luôn.

Sau khi xong việc Chung Nghi Bân ôm lấy Sở Khâm đã mềm nhũn, anh chỉ biết không ngừng nhận sai: "Bảo bối đừng khóc, thấy em khóc tim anh đều nát. Anh sai rồi, chúng ta không đến tiệc sinh nhật nữa, em không thích bọn họ, anh liền bớt chơi với bọn họ lại, có được không?"

"Ai khóc chứ." Sở Khâm đẩy anh ra, xoa xoa mắt, đó là nước mắt sinh lý, ban nãy người này đã dùng không ít lực...

Một giấc mơ khiến cho Chung Nghi Bân làm dơ quần ngủ, anh dậy thật sớm hủy thi diệt tích, vừa quay đầu lại liền đối mặt với đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện, Chung Nghi Bân đang cầm quần cộc trong tay, nhất thời liền lúng túng hết cả lên.

=========================================

Tiểu kịch trường

Nhị Bính: Sau đó thì sao?

Khâm Khâm: Sau đó liền làm hòa nha

Nhị Bính: Cho nên, muốn dỗ em chỉ cần đến một phát?

Khâm Khâm: Cũng... cũng không phải

Nhị Bính: Kỹ năng mới get √

Khâm Khâm: Nhị Bính, ăn cơm trưa

Nhị Bính: Sao mắt của em lại đỏ vậy?

Khâm Khâm: A, tại vì xắt cà rốt...

Nhị Bính: Anh chỉ biết là em lại giận dỗi nữa rồi

Khâm Khâm: ???

Nhị Bính: Nào, để ông xã tới chữa hết cho em

Khâm Khâm: !!!
Bình Luận (0)
Comment