Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 92

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không ai hiểu rõ Chung Nghi Bân hơn Sở Khâm, mặc dù tính tình của anh có hơi thiếu gia một chút, nhưng bản thân lại không xấu. Từ nhỏ anh đã tiếp nhận gia giáo nghiêm khắc, ngoại trừ tính cách hoan thoát xíu, bản chất cũng không khác đại ca Chung gia là bao, anh là một thân sĩ ôn hòa tự hạn chế. 

"Ý của em là, đây là có người đang hại anh?" Chung Nghi Bân đặt cằm lên đỉnh đầu Sở Khâm cọ cọ, tâm tình vốn đang nặng nề, bởi vì được người trong lòng tin tưởng mà thoáng cái đã tiêu tan thành mây khói, chỉ còn lại cảm giác sướng vẻ tràn ngập đáy lòng. Hiện tại trong thế giới tinh thần của anh, quan trọng nhất chính là Sở Khâm, chỉ cần Sở Khâm không tức giận, mấy thứ khác đều không quan trọng.

"Ừm." Sở Khâm rũ mắt, kể ra một loạt những người mình đang hoài nghi. Chuyện cậu lo lắng nhất đã xảy ra, Chung Nghi Bân chưa khôi phục ký ức mà tin tức mất trí nhớ lại bị người muốn hại anh biết được, hơn thế nữa anh ấy không có ký ức gần như sẽ không có sức đánh trả, chỉ có thể bị động chịu đòn thôi.

Nhưng cậu sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, Chung gà con mất trí nhớ, có gà trống bự Sở Khâm che chở, cậu tuyệt sẽ không để cho mấy thủ đoạn thấp kém này thành công được đâu.

Biết chuyện Chung Nghi Bân mất trí nhớ, chỉ có người của Chung gia và Sở Khâm, ba Chung từng dặn dò qua, không thể để cho người khác biết Chung Nghi Bân mất trí nhớ. Chuyên gia nghiên cứu tâm lý Dave kia ngây người ở Chung gia rất lâu cũng không trị được cho Chung Nghi Bân, đã bị ba Chung tiễn về Mỹ mất rồi. Lấy thủ đoạn của ba Chung, khẳng định sẽ có biện pháp khiến cho anh ta và tiểu phiên dịch ngậm miệng.

Như vậy, người biết chuyện này...

Sở Khâm dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới “vợ chưa cưới” của Chung Nghi Bân, hình như tên là Tô Thụy Oánh thì phải. "Nhị Bính, anh còn nhớ vợ chưa cưới giả kia không?"

Chung Nghi Bân sửng sốt, cúi đầu kéo khoảng cách của hai người ra xa một chút, nhìn vào mắt nhau, nhất thời hiểu ý của đối phương: "Để anh gọi điện cho mẹ."

Cầm điện thoại lên rồi anh lại do dự. Mẹ Chung có xuất thân tốt, cũng từng là du học sinh, nhưng ở chung với ba Chung nhiều năm như vậy, bà chưa bao giờ dính dáng đến chuyện bên ngoài, mỗi ngày đều bàn về chuyện ăn mặc với mấy phu nhân nhà giàu, đã sớm mất đi sự nhạy cảm với quan hệ nhân tế. Nói chuyện với bà cũng không nhất định có thể hỏi ra gì cả. Hơn nữa tính cách của bà mẫn cảm lại yếu đuối, con trai nói thẳng ra sẽ khiến bà thấy khó xử, nói không chừng lại nổi tính bướng bỉnh, cự tuyệt không chịu phối hợp thì nguy.

"Quên đi, để anh gọi hỏi ba vậy." Chung Nghi Bân thở dài, anh đã không ôm hy vọng gì đối với mẹ Chung hồ đồ nữa rồi.

Sở Khâm nghe Chung Nghi Bân nói sẽ gọi cho ba Chung, cậu chậm rãi nhíu mày. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với người của Chung gia nhiều lần, cậu mới chính thức biết được tình huống của Chung gia. Ba Chung yêu cầu anh em bọn họ vô cùng nghiêm ngặt, bởi vì con trai nhỏ không ưu tú bằng con trai lớn, cho nên ông luôn châm biếm Chung Nghi Bân, mấy năm trước đây phỏng chừng cũng là bởi vì loại so sánh không ngừng nghỉ này đã khiến cho Chung Nghi Bân nổi lên tâm lý phản nghịch, vậy nên mới có thể tự sa ngã.

"Dạ, con hoài nghi là do người nhà kia tiết lộ tin tức, có người đang lợi dụng chuyện này. Bên Giải trí Thịnh Thế, có thể kêu đại ca đến trông chừng một khoảng thời gian được không..." Tâm tình của Chung Nghi Bân đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, anh đã có thể tĩnh táo xử lý chuyện này. Hiện tại mình bị mất trí nhớ, một khi để lộ tin tức này ra, nhất định sẽ có vô số người muốn lợi dụng chuyện này để kiếm chỗ tốt, tuy rằng anh có tự tin có thể giải quyết chúng, nhưng tạm thời giao cho đại ca trông chừng có thể trực tiếp tránh được mấy thứ phức tạp đó. Anh còn cần chừa ra một tay để tìm người muốn hại mình nữa.

Ba Chung cảm thấy rất là ngoài ý muốn đối với chuyện con trai nhỏ có thể nhanh như vậy liền suy nghĩ thông suốt, đúng là con trai đã trưởng thành hơn trước đây nhiều lắm, điều này cũng khiến cho ông không khỏi nghĩ lại, có phải phương thức giáo dục trước đây của mình có chút vấn đề rồi không, ông trầm mặc một lát, sau đó đáp một tiếng "được".

Mẹ Chung nghe xong từ đầu đến đuôi, mặt lúc đỏ lúc trắng: "Để em đi hỏi người của Tô gia, nếu như là do hai mẹ con cô ta để lộ bí mật, nhất định phải khiến cho bọn họ đẹp mặt!"

Ba Chung không thèm để ý tới bà nữa, ông cho điều tra gần đây Tô gia đã qua lại với ai, nhưng ông cũng không nhúng tay quá nhiều vào những chuyện khác. Nếu như cả đời này con trai mình vô pháp khôi phục ký ức, có rất nhiều chuyện nó đều phải học cách tự xử lý.

Ngày hôm sau, tập đoàn Thịnh Thế mở cuộc họp nội bộ, tuyên bố do Chung Gia Bân tạm thời tiếp quản Giải trí Thịnh Thế và Thịnh Thế TV. Cao tầng của công ty không có dị nghị gì đối với quyết định này cả, năng lực của Chung Gia Bân không thể nghi ngờ, giao cho anh đó là một vạn phần yên tâm. Hành động tích cực như vậy đúng lúc cứu vãn cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế, không để xuất hiện xu thế hạ giá.

Chỉ là người nhà kia vẫn chắn ở trước cửa Giải trí Thịnh Thế, sau khi phát hiện Chung Nghi Bân không đến công ty, nhà đó liền chạy tới trước cửa Thịnh Thế TV làm ầm ĩ. Mỗi ngày trước cửa đài truyền hình đều có các loại truyền thông thường lui tới, tự nhiên sẽ bị nhiều người nhìn thấy hơn.

"Khâm ca, làm sao bây giờ?" Bảo vệ đài truyền hình cũng không dám đuổi bọn chúng, một đám côn đồ, vừa đụng chúng liền thét lớn "đánh người kìa", còn có thể lăn ra đất ăn vạ nữa. Cảnh sát cũng không có biện pháp với bọn họ, cửa lớn của chính phủ còn bị vây quanh mỗi ngày nữa là, vậy nên cũng chỉ có thể giải quyết bằng cách đàm phán thôi.

Sở Khâm đang định mở miệng, bên kia Trương trưởng đài đã đi tới, dùng vẻ mặt ôn hòa nói với con trai của bà cụ: "Tôi chính là trưởng đài của đài truyền hình, vị anh em này, tiến vào uống chén trà, chúng ta bàn bạc một chút được không."

Con trai bà cụ thấy hấp dẫn, mang theo vẻ mặt kiêu căng chuẩn bị mời Trương trưởng đài đi vào, lại bị Sở Khâm lớn tiếng quát bảo ngưng lại: "Không thể vào!"

Bởi vì Sở Khâm làm MC, bình thường phải luyện thanh, cho nên thanh âm đặc biệt lớn. Một tiếng này vừa thốt ra, gây rối, xem náo nhiệt, giữ gìn trật tự, hoàn bộ đều quay lại nhìn.

"Bọn họ muốn quậy cứ để cho bọn họ quậy, mở cửa sau ra, để đối tác đi vào từ cửa sau." Sở Khâm mặt không thay đổi nói, đoạt lấy loa lớn của cảnh sát, lớn tiếng nói, "Chuyện này đã có cơ quan tư pháp tham gia, tổng tài của chúng tôi có đâm người hay không, cũng không phải chỉ với cái băng gôn của mấy người là có thể chứng minh được, cũng không phải mấy người náo loạn chúng tôi liền phải trả tiền! Nếu như các người kiên trì ở lại chỗ này, tương lai pháp viện ra phán quyết tổng tài của chúng tôi không có đụng người, như vậy tổn thất mấy ngày này của Thịnh Thế, các người phải gánh chịu toàn bộ."

Con trai bà cụ khẽ run lên một cái.

"Đúng đó, náo loạn mấy ngày đến cả một bằng chứng cũng không có." Người xem náo nhiệt nghị luận ầm ĩ.

"Đảm bảo là có thật, không thôi làm sao dám quậy tới đây? Chung gia chính là nhà giàu có đó."

"Nhà giàu có thể thiếu bọn họ chút tiền bồi thường đó sao? Từ trước đến nay đều là dùng một số tiền lớn giải quyết, ai sẽ ngốc đến mức chuyển tiền mỗi tháng chứ?"

Vừa nghe Sở Khâm nói như vậy, mấy người vốn đồng tình với bọn gây chuyện dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu phát hiện ra điểm không hợp lý.

Trương trưởng đài có chút nóng nảy, thầm mắng Sở Khâm vẫn còn quá non, không có kinh nghiệm xã hội, loại tiểu lưu manh này làm gì biết nói đạo lý. Nhất định là bọn họ đã nắm nhược điểm của tổng tài, không thôi cũng không đến quậy công khai như vậy, vừa định mở miệng khuyên bảo, đột nhiên con trai của bà cụ mắng một câu thô tục, lập tức xông tới, giơ quả đấm lên định đánh Sở Khâm.

Đương nhiên là Sở Khâm sẽ không đứng yên cho gã đánh rồi, cậu vội chạy đến núp sau mấy cảnh sát giữ gìn trật tự. Nhất thời cảnh sát ngăn cản người nọ, lớn tiếng cảnh cáo gã: "Nếu như anh đánh người, chúng tôi sẽ lập tức tạm giam anh."

Giơ băng gôn thị uy, việc này ai cũng không quản được, nhưng nếu như đánh người vô tội, vậy liền có lý do bắt gã.

Chung Nghi Bân kiểm tra lịch sử giao dịch trong tài khoản của mình, đồng thời cũng tra xét khoản chi theo định kỳ mấy năm nay trong tài khoản của thư ký Kim,. Lại tra thử ghi chép sửa xe của hai chiếc xe, thời gian mà đám côn đồ kia nói, xe của anh chưa từng có ghi chép sửa chữa, như vầy đã nói lên, chuyện đâm người là vu oan hãm hại.

Vậy liền dễ xử lý rồi. Chung Nghi Bân cười lạnh, chờ cơ quan tư pháp điều tra rõ ràng, anh xoay người đi hẹn Vũ Vạn, Bạch Thành và Quý Dao ra gặp mặt.

Đã có một khoảng thời gian rất lâu bốn phát tiểu không gặp nhau, ngồi trong phòng riêng trong quán trà yên tĩnh, đã không có bầu không khí náo nhiệt của ngày xưa, ít nhiều đều cảm thấy có hơi xấu hổ.

"Hôm nay mời các cậu đến đây là muốn hỏi rõ một việc." Chung Nghi Bân nhìn qua Vũ Vạn đang cúi đầu, "Hoa khôi trường Nam Sơn, rốt cuộc là ai?"

"Thấy bát quái tôi còn đang muốn hỏi cậu này!" Bạch Thành nhớ tới hoa khôi trường Nam Sơn kia, liền nhịn không được muốn cười, "Ầm ĩ nửa ngày, vậy mà cậu lại không hề nhớ rõ người ta sao."

Chung Nghi Bân lắc đầu, biểu thị mình đã quên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Vũ Vạn.

"Phụt, cậu thế mà lại quên cái chuyện kinh điển như vậy!" Bạch Thành nhớ tới liền muốn cười, liếc nhìn Quý Dao, Quý Dao cũng nhịn không được cười.

Hoa khôi trường Nam Sơn năm xưa đúng là một nữ sinh lớn lên cũng không tệ lắm, lúc đó bọn họ có trận đấu bóng rổ với trường Nam Sơn, cô gái kia liền coi trọng Chung Nghi Bân, thổ lộ với anh ở trước mặt mọi người. Kết quả Chung Nghi Bân nói, mình còn phải hoàn thành sứ mệnh gia tộc, hiện tại không thể yêu đương được.

"Sứ mệnh gia tộc ha ha ha ha! Không phải là nhiệm vụ lọt vào top 10 của trường trong đợt thi cuối kỳ sao! Ha ha ha ha!" Bạch Thành cười đến chảy cả nước mắt. Bọn họ đã lấy chuyện này ra cười nhạo Chung Nghi Bân suốt 3 năm cấp ba, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy buồn cười.

Quý Dao giương mắt nhìn về phía Chung Nghi Bân đang mang theo vẻ mặt bình tĩnh: "Nhị Bính, rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy?" Cho dù đã quên chuyện này, nhưng chuyện có làm con gái người ta lớn bụng hay không mà cũng quên được luôn à? Bát quái kia đến giờ vẫn chưa xử lý, hiển nhiên điểm này không phù hợp với phong cách hành sự của Chung Nghi Bân.

Chung Nghi Bân lạnh lùng nhếch môi: "Tôi mất trí nhớ."

"Hả?" Bạch Thành và Quý Dao cùng phát ra tiếng kinh hô.

"Vũ Vạn, chắc cậu đã đoán được rồi hả, cho nên lần trước mới nhắc tới kem đỏ với tôi?" Chung Nghi Bân nhìn Vũ Vạn.

"Kem đỏ? Đó là món Vũ Vạn thích ăn nhất, hồi cấp 3 cậu ta cứ hay chạy lại chỗ cậu mượn tiền mua..." Bạch Thành nhìn hai người, ngập ngừng nói.

Bạch Thành cũng không phải ngu ngốc, chỉ với mấy câu đó, rất nhanh đã nghĩ thông chân tướng mọi chuyện. Bát quái hoa khôi trường Nam Sơn, loại hãm hại không có chút ý nghĩa nào này, chỉ có người biết Chung Nghi Bân bị mất trí nhớ mới dám làm như thế.

"Đây là do cậu làm?" Quý Dao túm lấy cổ áo của Vũ Vạn.

"Tôi... Tôi không có..." Vũ Vạn đỏ bừng mặt, hắn là nghe ba của Chu Tử Mông nói, sở dĩ Nhị Bính không chơi với bọn họ là bởi vì mất trí nhớ, không tin có thể tự đi kiểm chứng. Hắn không ngừng nghĩ về chuyện này, ngày đó ngẫu nhiên gặp được Chung Nghi Bân, liền nhịn không được thử một chút.

"Cho nên, cậu đã nói với ba của Chu Tử Mông?" Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, nếu như là ba Chu, như vậy ông ta làm ra loại chuyện này liền không kỳ quái. Anh đưa Chu Tử Mông vào tù, người hận anh nhất chắc phải là chú Chu này rồi.

"Tôi không có nói." Vũ Vạn phủ nhận chắc như đinh đóng cột.

Quý Dao thở dài, lắc đầu, với kiểu người từng trải như ba Chu, đâu cần trực tiếp hỏi, chỉ cần nói hai ba câu liền có thể biết được kết quả thăm dò của Vũ Vạn rồi.

=============================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Luôn có điêu dân muốn hại trẫm 》

Nhị Bính: Ngũ Vạn để lộ bí mật, cậu ta muốn hại anh

Khâm Khâm: Em không chơi chung

Nhị Bính: Ba Chu gài bẫy, ông ta muốn hại anh

Khâm Khâm: Em nghĩ biện pháp hãm hại ngược lại

Nhị Bính: Khâm Khâm đi tắm, em ấy muốn hại anh

Khâm Khâm: = = Sao mà đi tắm lại là hại anh?

Nhị Bính: Muốn hại anh tinh tẫn nhân vong

Khâm Khâm: ...
Bình Luận (0)
Comment