Ngày đó, khi nhìn Thượng Điền Luân chết trong phim "Anh Thư Lăng sống lại", tôi đã khóc rất lâu vì nam thứ Duy Thịnh. Duy Thịnh dịu dàng toàn tâm toàn ý yêu Lăng, lúc nào cũng nhớ cô, thậm chí anh làm gì cũng đều vì cô. Nhưng, anh vẫn bị Lăng từ chối, cho đến cuối cùng, khi tính mạng của anh sắp kết thúc, anh vẫn một lòng bảo vệ cô gái mà mình yêu, lúc anh chết là lúc cánh hoa anh đào rơi, tôi thật sự đã khóc rất to. Trời mới biết bình thường tôi rất ít khi khóc. Khóc vì tình yêu không có kết quả của anh. (Như hiện tại, tôi vừa đánh chữ vừa kích động muốn khóc.) Mà điều đáng buồn nhất chính là sau khi Duy Thịnh chết, Lăng mới phát hiện ra mình thực sự yêu Duy Thịnh -- (Duy Thịnh không đáng chết!)
Tình yêu này đáng thương mà cũng đáng buồn, khi còn sống Duy Thịnh giống như cây hoa anh đào, tươi đẹp rực rỡ nhưng cũng chóng tàn, anh toàn tâm toàn ý đến bên Lăng, đối với tình yêu không có lời hồi đáp, anh chưa bao giờ từ bỏ, nhưng cũng không ép buộc Lăng. Tình yêu của anh thật vĩ đại, lúc ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết, anh còn gọi tên Lăng.
Tình yêu, là cho đi vô tư, hay là chiếm đoạt mạnh mẽ? Tôi không rõ lắm, có lẽ Duy Thịnh yêu đã cho đi quá nhiều, nếu anh biết cách mạnh mẽ chiếm lấy, kiên cường thêm một chút nữa, thì có lẽ Lăng đã sớm biết mình yêu anh, mà không phải sau khi anh chết mới biết.
Yêu quá vô tư, tôi nghĩ, có lúc cũng là một loại sai lầm...