Cao Cung Mỹ Huệ đi rồi, trở về Nhật Bản, lúc sắp đi còn để lại một bức thư cho Lăng Hảo Hảo, nói là hoàn toàn hết hi vọng với Ngự Thần rồi. Mà chủ nhân nhà Thanh Thủy, chủ tịch tập đoàn Thanh Thủy Long Giới lại dẫn vợ từ Nhật Bản sang Trung Quốc, nguyên nhân là, vì con trai của mình đã yêu con gái của người khác.
Bên trong phòng khách sạn Shangri-La.
Lăng Hảo Hảo lại không tự nhiên kéo váy trên người, nói với cha mình là Lăng Húc Nghiệp: "Cha, con có thể thay bộ quần áo khác không?!"
Lúc còn ở nhà trẻ cô đã khinh thường chuyện mặc váy rồi, nhưng hôm nay cô lại bị bắt mặc vào thứ đồ chơi này, mẹ còn khoa trương hơn, chê tóc cô ngắn giống con trai, kẹp cái nơ hình con bướm lên đầu cô. Thật là, hôm nay họ đi gặp Tổng thống sao?
"Thay cái gì mà thay, ngồi xuống!" Cha Lăng liếc con gái một cái, lạnh lùng nói. Hôm đó, con trai trở về báo nguyên nhân con gái cả đêm không về, khiến ông giận đến mức suýt nữa bệnh tim tái phát. Còn chưa tốt nghiệp đại học, còn ra thể thống gì nữa!
"Ông xã!" Mẹ Lăng ở một bên hơi lo lắng nói, "Liệu người nhà Thanh Thủy có từ chối chấp nhận nó không?"
Tập đoàn tài chính Thanh Thủy, tập đoàn lớn nhất nhì Nhật Bản, giậm chân một cái cũng có thể làm rung chuyển nền kinh tế Nhật Bản, thậm chí cả nền kinh tế Châu Á. Mặc dù tập đoàn Lăng Thị ở Trung Quốc cũng là một tập đoàn lớn, nhưng so với tập đoàn Thanh Thủy vẫn kém hơn một nửa. Con gái tự nhiên thất thân, nếu nhà Thanh Thủy không chấp nhận, bằng tiền tài và quyền thế, nhà họ Lăng cũng không thể đè ngã nhà Thanh Thủy.
"Chắc sẽ không đâu." Cha Lăng nghĩ rồi nói ra. Ông và Thanh Thủy Long Giới cũng đã hợp tác mất lần, theo ông thấy, ông ấy không phải người sẽ trốn tránh trách nhiệm.
"Ai, mẹ, chuyện này có gì phải lo lắng chứ, không chấp nhận thì không chấp nhận chứ sao." Lăng Hảo Hảo nửa gục xuống bàn, nửa mò lên trên bàn gặm đùi gà.
"Em đó, không hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ." Lăng Tử Nhai cốc đầu em gái mình một cái, "Chỉ biết ăn thôi, khách còn chưa tới đấy."
"Này, anh trai, em với anh không thù không oán, sao đánh mạnh như vậy." Xoa đầu, Lăng Hảo Hảo oán giận nói. Bình thường chỉ có cô đánh anh trai, bây giờ "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh", ai cũng có quyền đánh cô.
"Em còn nói nữa, gây ra chuyện lớn như vậy, hại cha mẹ tóc bạc đi bao nhiêu rồi."
"Đâu có?" Lăng Hảo Hảo nhỏ giọng lầm bầm, cô cũng không cố ý, muốn trách thì trách thời điểm không tốt, không những bị người ta ăn hết, lúc nói chuyện còn bị phát sóng trực tiếp, huyên náo cả trường đều biết.
Cạch!
Cửa phòng mở ra, hai nam một nữ theo sự hướng dẫn của bồi bàn tiến vào phòng.
"Cha, người nhận nợ tới." Lăng Hảo Hảo để đùi gà trong tay xuống, bĩu môi nhìn người tiến vào.
"Im lặng, lát nữa cấm con gây chuyện." Cha Lăng thấp giọng cảnh cáo, ngay sau đó đứng dậy, nghênh đón người tới, "Anh Thanh Thủy."
"Anh Lăng." Thanh Thủy Long Giới cũng lên tiếng chào hỏi, lần đầu tiên gặp mặt là ở Tokyo Nhật Bản nói chuyện làm ăn, ai có thể nghĩ rằng, lần gặp mặt này lại trong hoàn cảnh nói chuyện về con gái.
"Hai vị này là..." Lăng Húc Nghiệp nhìn hai người phía sau ông, trong lòng mơ hồ đoán ra thân phận của họ.
"Là vợ tôi Du Quý và con trai Ngự Thần."
Quả nhiên đúng là Thanh Thủy Ngự Thần, Lăng Húc Nghiệp cẩn thận đánh giá người đàn ông đã làm con gái mình thất thân, dáng dấp không tệ, chiều cao cũng tương xứng với Hảo Hảo. Nhưng, cả người cậu ta lại tỏa ra tà khí khiến người khác kinh sợ. Hảo Hảo đến gần được cậu ta sao?
"Tới đây, ngồi đi." Ông lên tiếng nói, "Đây là vợ tôi Hội Giai, đây là con trai Tử Nhai, đây là -- con gái Hảo Hảo. Hảo Hảo, chào chú Thanh Thủy đi."
"Vâng ạ." Lăng Hảo Hảo đáp một tiếng, "Chú Thanh Thủy." Ông là cha của Ngự Thần, dáng dấp cũng có năm phần giống Ngự Thần, tiếng Trung cũng rất giống Ngự Thần -- hoàn toàn không nghe được ngữ điệu Nhật Bản.
Thanh Thủy Long Giới gật đầu một cái, thực sự không thấy cô bé trước mặt ông có điểm nào hấp dẫn con trai mình, nếu như là thiên kim tiểu thư, ở Nhật Bản có rất nhiều, ánh mắt của Thần luôn rất cao, lại coi trọng cô gái như thế, khiến ông không ngờ được.
"Anh Lăng, tôi nghĩ, mục đích hôm nay tới đây mọi người đều biết rõ, là vì chuyện của bọn nhỏ, tôi muốn hỏi ý kiến của anh Lăng trước."
"Tôi muốn để cho hai đứa kết hôn, chắc anh Thanh Thủy cũng đã nghe chuyện con trai anh và con gái tôi hẹn hò, hai đứa đều yêu thương lẫn nhau, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, để hai đứa kết hôn là chuyện tốt nhất." Tóm lại, tiện nghi của con gái không thể cho người ta chiếm, chỉ có kết hôn mới bảo vệ được danh dự của Hảo Hảo.
"Kết hôn......" Thanh Thủy Long Giới cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc, "Thần, con nghĩ sao?" Ông muốn nghe ý kiến của con trai mình.
"Kết hôn, con không có ý kiến." Thanh Thủy Ngự Thần nhìn bàn Lăng Hảo Hảo ngồi ở phía đối diện, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhẹ đến mức khiến người khác không phát hiện ra.
"Cũng tốt." Thanh Thủy Long Giới đã quyết định trong lòng, tuy ông không hài lòng với nàng dâu này lắm, nhưng nếu Thần đã thích, thì tùy Thần thôi.
"Anh Lăng, vậy quyết định thời gian để hai đứa cử hành hôn lễ đi, về phía trường học, tôi sẽ đi thương lượng."
"Vậy quyết định như vậy, anh Thanh Thủy." Đến lúc này Lăng Húc Nghiệp mới thả lỏng. Nhà Thanh Thủy, quả nhiên vẫn có trách nhiệm.
Quyết định rồi hả?! Cô còn chưa nói được lời nào. "Con không đồng ý!" Lăng Hảo Hảo lớn tiếng phát biểu ý kiến của mình. Dù sao cô cũng là người trong cuộc, tại sao không ai hỏi ý kiến của cô liền tùy tiện quyết định chuyện cả đời cô.
"Hảo Hảo, đừng nói lung tung!" Lăng Húc Nghiệp nhìn chằm chằm con gái quát lớn. Người ta chịu lấy nó, mà không hề phủi mông quỵt nợ, nó nên cười thầm, còn có gì không tốt mà không đồng ý.
"Đúng vậy, Hảo Hảo, con nghe cha nói, đừng đùa giỡn nữa." Mẹ Lăng ở một bên khuyên. Sợ con gái từ chối khiến đoạn hôn sự này biến mất.
"Đúng vậy, đã huyên náo khiến cả trường đều biết rồi, em không gả cho cậu ấy, còn muốn gả cho ai?" Lăng Tử Nhai nói xen vào.
Ban đầu chỉ nói là muốn nhà Thanh Thủy nhà chấp nhận cô, không hề nói muốn cô lập gia đình. Nếu như biết hôm nay tới để bàn hôn sự, đánh chết cô cũng không đến.
"Cha, người sẽ không nhẫn tâm nhìn con gái nhảy vào hố lửa sớm như vậy chứ." Cô mới 21 tuổi, vẫn còn sớm để lập gia đình, đặc biệt là phải gả tới Nhật Bản xa gia đình cả vạn dặm. Muốn kết thông gia với người nước ngoài cũng không cần nhất thời nóng lòng như vậy chứ.
"Hố lửa! Con còn không biết xấu hổ mà nói, bây giờ con không lấy chồng, chẳng lẽ muốn cái bụng to ra rồi mới tái hôn sao?" Cha Lăng bực bội nói.
"Cháu -- không muốn gả cho Thần sao?" Cuối cùng Thanh Thủy Long Giới bắt đầu chú ý đến cô bé trước mắt. Cô không hoàn hảo có lẽ là ấn tượng đầu tiên của ông.
"Không muốn." Cô giương mắt nhìn Thanh Thủy Ngự Thần một cái, ngửa đầu trả lời. Không liên quan đến thể diện, chỉ là cô không muốn bị trói buộc sớm như vậy.
"Ồ." Thanh Thủy Long Giới nhíu mày, "Cháu không biết Thần là đối tượng thích hợp nhất để làm chồng sao? Các cô gái thường thích vẻ bề ngoài, hơn nữa nhà Thanh Thủy lại có một người thừa kế duy nhất, ở Nhật Bản có rất nhiều cô gái thích nó."
"Vậy thì sao, ở Trung Quốc, cũng có rất nhiều cô gái thích cháu." Lúc học cấp 3, cô còn nhận được không ít thư tình của nữ sinh đấy.
Đúng là một cô gái đặc biệt! Hoàn toàn không bị rung động bởi bề ngoài và gia thế của Thần, khó trách Thần lại chung tình với con bé. "Tại sao cháu lại không muốn gả cho Thần, không thích nó sao?"
"Đương nhiên -- thích." Nếu như không thích, sẽ không trao thân cho anh.
"Vậy tại sao?"
"Quá sớm, cháu mới học năm ba đại học, nói chuyện hôn nhân, hơi xa quá. Nếu như hôn lễ năm năm sau cử hành, thì cháu cũng không phản đối."
"Hảo Hảo, đủ rồi đó." Cha Lăng kéo con gái, ra hiệu cho cô im lặng, "Anh Thanh Thủy, con trẻ nói lung tung, đừng trách nó. Tôi thấy hôn lễ này nên cử hành vào ngày 20 tháng sau."
"Đương nhiên được, theo ý của anh Lăng là được rồi." Có lẽ nàng dâu này sẽ mang đến không khí mới cho nhà Thanh Thủy.
"Con không..." Chẳng lẽ cô từ chối cả buổi đều không được sao?
"Cha." Cuối cùng Thanh Thủy Ngự Thần đúng lúc đứng lên, "Con muốn ra ngoài nói chuyện với Hảo Hảo."
"Được." Thanh Thủy Long Giới gật đầu đồng ý, nói: "Không biết ý anh Lăng...."
"Đương nhiên là được, để hai người trẻ chúng nó ra ngoài nói chuyện cũng tốt." Lăng Húc Nghiệp đẩy Lăng Hảo Hảo đang ngồi không lịch sự lắm. Để bọn chúng ra ngoài nói chuyện, có lẽ có thể bỏ ý định từ chối hôn sự của Hảo Hảo.
Miễn cưỡng đứng dậy, cô đi theo anh ra khỏi phòng.
※ ※ ※
"Này, tại sao anh lại đồng ý chuyện kết hôn." Ở góc hành lang, Lăng Hảo Hảo hỏi Thanh Thủy Ngự Thần.
Anh và cô cùng tuổi, nhưng có thể chấp nhận bị vận mệnh trói chặt. Theo cô nghĩ, anh thích tự do hơn cô, phải phản đối mạnh mẽ chuyện kết hôn mới đúng chứ.
"Anh nghĩ em muốn tờ giấy kết hôn kia." Hai tay anh ôm ngực nói. Hôn lễ -- hình thức phiền phức, cử hành thì sao, thật sự có thể chứng minh hai người hoàn toàn thuộc về nhau sao? Anh không quan tâm hai người có nên tổ chức hôn lễ hay không, chỉ là lo lắng cho cô, cho nên mới đồng ý hôn sự này rồi.
Cái gì? Giấy kết hôn, chẳng nhẽ anh đang nói là giấy chứng nhận kết hôn.
"Em muốn tờ giấy kia, nhưng không phải bây giờ!" Cô còn rất trẻ, vẫn chưa muốn kiềm chế tính phóng đãng lại, cô muốn đi khắp nơi trên thế giới xem những nền văn hóa khác, muốn đặt chân lên mỗi quốc gia, muốn thanh xuân của mình tràn đầy màu sắc. Gả cho người khác, phạm vi sinh hoạt của cô chỉ có ở trong nhà, buổi sáng mỗi ngày chỉ có thể nhìn anh rời đi, buổi tối chờ anh trở về, thói quen đã hình thành sẽ khó thay đổi mà làm một người vợ tốt. Thay vì như vậy, bây giờ cô thà phản đối còn hơn.
"Ngự Thần, em còn có rất nhiều việc còn chưa làm, thực sự không muốn cứ như vậy lập gia đình." Cô nghiêm túc nói với anh, "Em hi vọng anh có thể đợi em, chờ em hoàn thành những việc muốn làm, em nhất định sẽ gả cho anh."
"Nếu vẫn gả, tại sao không phải hiện tại? Sau khi cưới anh cũng không phản đối em làm những chuyện em muốn làm." Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đáng giá đến mức cô phải để ý như thế sao?
"Chuyện đó không giống nhau, đã trở thành vợ của anh, phải lo lắng nhiều thứ hơn." Cô gả cho anh, đồng thời cũng là chủ nhân tương lai của nhà Thanh Thủy, mỗi lời nói hành động đều bị chú ý.
Cô kiên quyết từ chối, khiến lòng anh có cảm giác hơi thất bại, bây giờ gả cho anh, sẽ hỏng hết sao?
"Gả cho anh, anh đảm bảo em sẽ hoàn thành những việc em muốn làm, anh sẽ cùng em hoàn thành chúng." Anh nắm tay cô đưa đến bên môi, nhỏ giọng nói. Mặt trời của anh, mỗi giờ mỗi phút anh đều sẽ ở cùng cô.
Lời nói của anh khiến cô cảm động, cô biết, lời hứa của anh là bảo đảm tuyệt đối, đã nói sẽ không hối hận. Nhưng lo lắng...... "Em..."
"Em biết không?" Anh cắt đứt lời cô, hôn mu bàn tay cô, "Anh hơi lo lắng về lời chú nói."
"Lời cha em nói? Câu nào?"
"Em có từng nghĩ? Ở nơi này, rất có thể đã có con của chúng ta." Anh cầm tay cô, đặt lên bụng bằng phẳng của cô. Con của họ, sẽ là cháu đích tôn nhà Thanh Thủy.
"Anh nói có -- đứa bé?!" Ánh mắt của cô bỗng nhiên mở to,
"Ngày đó anh có dùng..."
"Nhưng lần thứ hai không dùng."
Vậy...... Đứa bé, có khả năng sao? Thật khéo như vậy, chỉ một lần, liền hình thành trong cơ thể cô?
"Sẽ không trùng hợp như vậy." Lăng Hảo Hảo không chắc chắn nói.
"Gả cho anh khó thế sao?" Anh vuốt mái tóc ngắn của cô, anh là người để cô dựa vào suốt đời, anh không thích nhìn thấy cô do dự.
Cô cúi đầu, yên lặng nhìn bụng mình, con của cô và anh, sẽ trông như thế nào? Có mắt của anh, lông mày của anh và tính tình nóng nảy của cô sao? Hay vẫn là mũi của cô, môi của cô và khí chất tà mị của anh? Thật kì lạ, cô lại bắt đầu mong chờ con của họ, thậm chí cảm thấy -- kết hôn là một chủ ý tốt.
Chẳng nhẽ đúng như lời người ta nói, mỗi người phụ nữ đều có tình thương của mẹ, không thể dứt bỏ tình cảm đối với con mình. Dù cô còn không chắc chắn đứa bé có tồn tại hay không.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Có lẽ, gả cho anh cũng là một chủ ý tốt." Cùng cô thực hiện giấc mộng của cô.
"Không hối hận chứ?"
"Không hối hận. Nhưng -- ngày kết hôn em không mặc váy cưới." Cô đưa ra thêm điều kiện. Hôm nay mặc váy, trói buộc tay chân, cả người cực kì không tự nhiên.
"Có thể." Anh cũng thấy dáng vẻ cô mặc váy hơi buồn cười, anh vẫn thích nhìn thấy bộ dạng tự do thoải mái của cô hơn.
"Còn nữa, em không muốn tạm nghỉ học." Kì thi tiếng Anh, chỉ trong hơn mười ngày nhồi nhét, cô đã đạt được 61 điểm, thuận lợi vượt qua kì kiểm tra, cô, chắc chắn vẫn còn có khả năng học tập chưa phát hiện ra.
"Anh cũng không muốn để em tạm nghỉ học." Anh gật đầu đồng ý yêu cầu của cô.
"Sau khi cưới, lúc em muốn trở về anh phải đồng ý cho em trở về."
"Được."
"Không được đổi ý." Cô chạm vào đá huyết ngọc trên tai trái của anh.
"Tuyệt đối không hối hận." Anh hôn đá huyết ngọc trên tai phải của cô, "Anh dùng đá huyết ngọc thề, lời nói ngày hôm nay, vĩnh viễn không lấy lại."
Cho dù đến lúc tóc trắng xóa, anh vẫn sẽ yêu cô, mặt trời của anh.........