Nói thì hùng hồn nhưng thực hiện lại không đơn giản như vậy. Muốn phỏng vấn một người thì chắc chắn phải đến gặp người đó trước, dù sao giữa người với người cũng không có tâm linh tương thông, sẽ không tự động đi đến trước mặt cho mình phỏng vấn.
Tranh thủ thời gian nghỉ trưa, Lăng Hảo Hảo đạp xe quanh trường, tìm bóng dáng Thanh Thủy Ngự Thần trong phòng học, phòng ăn, thư viện....... Tóm lại, chỗ có thể tìm được cô đều tìm hết, chỗ không thể tìm được cô cũng tìm, chỉ thiếu không tìm trong nhà vệ sinh nam. Kết quả, tìm nửa ngày, nhưng ngay cả một cái bóng cũng không tìm thấy.
Mệt quá! Không ngờ tìm một người trong trường lại mệt như thế. Lăng Hảo Hảo để xe đạp trên bãi cỏ, tay chống vào thân cây ngô đồng mà thở dốc. Trường học quá lớn, còn tìm nữa thì chắc chưa tìm thấy anh ta thì cô đã mệt chết rồi.
Ai, xem ra hôm nay không tìm được anh ta rồi, thà trở về câu lạc bộ truyền thông nghỉ ngơi lấy sức còn hơn. Thở dài một hơi, vừa mới ngẩng đầu, bỗng nhiên tầm mắt cô bị hấp dẫn bởi một bóng dáng đứng trên bãi cỏ cách đó không xa đang khoanh tay nhìn về phương xa.
Thân thể cao lớn thon dài mặc bộ đồng phục trắng kiểu Trung Quốc, tóc dài đen nhánh mượt mà đến eo được buộc hờ bằng dây chun, theo gió bay bay, phóng khoáng đến xuất trần.
Tóc dài quá! Lăng Hảo Hảo hơi kinh ngạc, ở trường, đây là lần đầu cô thấy có người để tóc dài đến eo....
Tóc dài đến eo?! Đúng rồi, cô biết, toàn trường chỉ có một người có tóc dài đến eo, chẳng lẽ là anh ta...... Lăng Hảo Hảo chợt dừng bước, yên lặng nhìn bóng dáng màu trắng kia..... Không thể nào, cô tìm gần hai tiếng mà không thấy, bây giờ tự nhiên lại xuất hiện?
Bước nhanh đến trước mặt bóng dáng màu trắng kia, khi nhìn rõ mặt mũi đối phương, Lăng Hảo Hảo không khỏi huýt sáo như một kẻ háo sắc.
Oa! Thật là đẹp. Làn da trắng nõn mịn màng cùng với làn môi mỏng phớt hồng và đôi mắt lẳng lơ mê người quả là vẻ đẹp tinh xảo. Dù tà khí làm cho người ta hơi sợ, nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp của anh ta, ngược lại càng tăng thêm khí chất tôn quý. Không hổ là hoàng tử Satan, đúng là khiến cho một người phụ nữ như cô cũng thấy xấu hổ. Đứng bên cạnh anh ta, cô giống như đàn ông vậy.
Ai, đây chính là làm tổn thương phụ nữ mà, một người phụ nữ nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp hơn cả mình còn bị đả kích nặng nề hơn đàn ông nhìn thấy một người phụ nữ đẹp trai hơn mình.
"Thanh Thủy Ngự Thần." Lăng Hảo Hảo mở miệng chào hỏi. Hiện tại cô dám khẳng định người trước mắt chính là người cô muốn tìm, có vẻ ngoài xinh đẹp cùng tà khí như thế, nếu nói anh ta không phải Thanh Thủy Ngự Thần, đánh chết cô cũng không tin.
Bóng dáng màu trắng nghe thấy tên mình thì ngơ ngác một chút, Thanh Thủy Ngự Thần tùy ý liếc người con gái đứng trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo hiện lên vẻ không vui. Anh luôn luôn không thích có người đến quấy rầy lúc anh ở một mình. Dù là nam hay nữ thì cũng vậy.
"Tôi là Lăng Hảo Hảo sinh viên năm ba lớp nghệ thuật hai." Lăng Hảo Hảo bỏ qua sự lạnh lùng của đối phương, cô bắt đầu tự giới thiệu mình: "Kiêm chủ tịch câu lạc bộ truyền thông, lần này......" Chưa giới thiệu xong, đối phương đã lướt qua cô, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của cô, đi về phía tòa nhà giảng đường.
Cái này.......... Cái này quả là không có phong độ. Xem cô như không khí sao? Lăng Hảo Hảo tắt thở tại chỗ. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai coi thường cô đến mức này. Hôm nay coi như cô được mở rộng tầm mắt.
"Anh đứng lại." Cô kéo ống tay áo, đi vòng qua trước mặt anh ta. Trợn mắt quát anh ta một tiếng. Nhật Bản quả nhiên là Nhật Bản, lễ phép cơ bản cũng không có. Nếu cha mẹ anh ta không dạy anh ta lễ phép là cái gì, cô không ngại dạy anh lễ nghi ngay tại đây đâu.
Thanh Thủy Ngự Thần khẽ nhíu mày, liếc ống tay áo đang bị kéo lên. Cô có thể đứng sát anh như thế, còn kéo quần áo anh, nằm ngoài dự đoán của anh.
Từ nhỏ đã là người thừa kế duy nhất của gia tộc Thanh Thủy, anh được dạy rất nhiều loại võ khác nhau, để bảo đảm có đầy đủ năng lực bảo vệ bản thân. Mà lúc anh mười ba tuổi, sau khi lấy được huy chương vàng giải đấu Judo và Taekwondo toàn quốc ở Nhật Bản, thì có thể nói là giữa những người bạn cùng tuổi ở đó, anh đã không còn bất kì đối thủ nào nữa rồi, thậm chí ngay cả thầy của anh cũng không phải đối thủ của anh, vậy mà hôm nay cô có thể kéo được ống tay áo anh, anh phải công nhận là cô rất giỏi.
Tao nhã thu chân về, đôi mắt phượng xinh đẹp lẳng lơ cuối cùng cũng nhìn thẳng đánh giá thân thể mềm mại trước mặt.
Nói về con gái phương Đông, rất ít người cao như vậy, dáng người thon dài cùng với tóc ngắn xinh đẹp tạo nên một vẻ đẹp trung tính.
Ánh mắt chậm rãi nhìn lên trên, ánh mắt âm u cuối cùng dừng lại ở đôi mắt sáng rực như ngọn lửa kia. Cô giống như mặt trời, sẽ tỏa ra ánh hào quang, mà anh, luôn luôn ghét những thứ chói mắt, nó thôi thúc anh có suy nghĩ muốn phá hủy nó.
"Cô bảo tôi đứng lại hả?" Môi mỏng khẽ mở, âm thanh trầm thấp, đầy từ tính chậm rãi vang lên từ trong miệng. Một câu tiếng Trung rất chuẩn, khó có thể tưởng tượng người đang nói là người Nhật Bản.
Oa, tiếng phổ thông thật chuẩn. Anh ta không phải người Nhật Bản à? Sao có thể nói tiếng Trung tốt như thế, cô còn tưởng rằng sẽ nghe được tiếng Nhật. Chỉ là -- hiện tại cũng không phải lúc nịnh anh ta nói tốt.
Lắc đầu, Lăng Hảo Hảo liếc mắt nói: "Nói nhảm, nếu không tôi kéo anh lại làm gì." Cô cũng không phải ăn no rảnh rỗi đi kéo áo anh ta.
Người con gái này rất can đảm, lâu lắm rồi không có ai dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, đứng lại, anh nói với cô: "Được rồi, cô nói đi, tôi sẽ nghe cô nói hết câu." Mặc dù anh luôn luôn ghét những thứ chói mắt, nhưng vì sự can đảm của cô mà anh sẽ cho cô cơ hội nói chuyện với anh.
Hả? Đồng ý nghe cô nói dễ dàng như vậy? Thắng lợi quá dễ dàng. Lăng Hảo Hảo buông lỏng tay, nói ra mục đích: "Tôi đại diện cho câu lạc bộ truyền thông của trường muốn phỏng vấn anh." Dĩ nhiên, nếu anh ta chịu cho chụp mấy tấm ảnh thì càng tốt.
Tròng mắt đen chợt lóe, đôi môi trái tim gợi lên một đường cong hoàn mỹ: "Cô muốn phỏng vấn tôi sao?"
"Đúng." Cặp mắt sáng ngời tràn đầy hi vọng, giống như thấy tương lai tươi sáng của câu lạc bộ truyền thông.
"Nhưng tôi không đồng ý." Anh hài lòng thưởng thức tia sáng vỡ vụn, không ngại đập tan hi vọng của người khác. Dù sao, từ trước đến nay anh đều thích thế.
Đáng chết! Một cơn tức giận xông lên, Lăng Hảo Hảo cảm giác mình sắp tức chết khi còn đang sống sờ sờ.
"Anh đang đùa tôi phải không?" Cô nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh vào khuôn mặt mê người kia.
Thanh Thủy Ngự Thần tùy ý nghiêng người một cái, nhẹ nhàng tránh được một đòn, cô có thể kéo được anh một lần, nhưng không có nghĩa cô sẽ có cơ hội thứ hai.
Tức chết cô, sao lại không đánh trúng? Lăng Hảo Hảo căm giận tăng tốc độ ra quyền. Động tác của anh nhanh hơn, làm cho quyền của cô không thể chạm vào anh, mất công cô đạt giải quán quân quyền anh nghiệp dư toàn quốc, thậm chí giặc Oa (*) tới từ đại dương cũng không đánh được.
(*): bọn hải tặc người Oa Nhật Bản thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc thế kỷ XIV-XVI
Nặng nề đánh ra một quyền, lại bị một đôi tay trắng nõn thon dài chặn giữa không trung. Âm thanh khàn khàn trầm thấp như lời tuyên bố kết thúc trận đánh: "Cô nên biết, cô không phải đối thủ của tôi."
Nhưng, nếu là con gái thì thân thủ của cô là rất tốt. Một người phụ nữ can đảm, đồng thời cũng rất thú vị, giống như con mèo hoang, đáng yêu, nhưng lại có móng vuốt bén nhọn, làm cho anh vui mừng nghĩ cách muốn kích động nó.
Nói như vậy đã hiểu chưa?
"Được rồi, tôi thua." Mắt đảo liên hồi, Lăng Hảo Hảo thu hồi nắm đấm, hào phóng thừa nhận thất bại. Tài nghệ không bằng người, không có gì để oán trách. Chỉ là --
"Anh thật sự không đồng ý phỏng vấn sao?" Cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi. Ai bảo mình đánh không lại người ta? Nếu không thể ép buộc người khác đi vào khuôn khổ, vậy thì mình đành phải ăn nói khép nép thôi.
Anh híp lại mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy mong đợi của cô, lập tức chậm rãi thu lại, lông mi thật dài bao phủ đôi mắt khó lường: "Không muốn." Anh nhàn nhạt mở miệng, ưu nhã xoay người, ung dung rời khỏi sân cỏ.
Đáng chết! Từ chối dứt khoát như vậy. Lăng Hảo Hảo mở to hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đang ung dung rời đi. Nếu buổi sáng không được, vậy thì cô chỉ có thể tới buổi tối rồi.
※ ※ ※
Ở bãi đỗ xe trường Đại học G, tiếng ngáp truyền ra từ chiếc xe Mercedes màu xanh ngọc.
"Chủ tịch, còn phải đợi bao lâu." Ngồi ở ghế lái là người anh Kinh Tung Thiên - một người trong cặp song sinh nhà họ Kinh, ngáp dài hỏi. Đêm qua đi Pub quá muộn, buổi sáng hôm nay cũng không dậy nổi, vốn định chiều không có lớp đến câu lạc bộ truyền thông ngủ bù, ai ngờ chân trước vừa bước vào văn phòng câu lạc bộ, chân sau đã bị chủ tịch kéo ra ngoài, bị ép phải làm lái xe miễn phí. Ai, xem ra em của anh thật thông minh, đã rời khỏi câu lạc bộ truyền thông từ sớm, không cần phải chịu tội như anh.
"Nhanh." Lăng Hảo Hảo khoát tay nói, cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm xe Rolls-Royce đen dừng phía trước. Nếu Thanh Thủy Ngự Thần có thể dứt khoát từ chối cô phỏng vấn, vậy thì không thể trách cô sử dụng thủ đoạn cuối cùng -- theo dõi.
Dù có thế nào, vì tương lai của câu lạc bộ truyền thông, vì học kì này không bị đánh giá là câu lạc bộ kém nhất Đại học G, cô nhất định phải đào được đời tư của anh ta.
Ai, chỉ là...... sao càng lúc cô càng cảm thấy mình giống một thành viên của đội chó săn nhỉ?
"Nhanh? Chủ tịch, ba giờ trước cậu cũng nói với tôi như thế, nhưng kết quả thế nào?" Kinh Tung Thiên trợn mắt nói. Vì Thanh Thủy Ngự Thần mà để anh phải ngồi trong xe hơn ba tiếng, chờ thêm nữa, anh sẽ biến thành hóa thạch luôn.
"Cậu không muốn đợi có thể đi, dù sao tôi chỉ muốn xe của cậu, cũng không muốn người của cậu." Cô cũng không ép anh ta ở lại, nếu không phải xe của cô đang ở cửa hàng sửa xe thì cô cũng không cần lấy xe của anh ta.
Đi? Nếu anh để xe lại, chỉ sợ anh sẽ vĩnh viễn không thể thấy được chiếc xe bảo bối của mình lần nữa.
"Tôi cảm thấy mình vẫn tiếp tục chờ được." Kinh Tung Thiên miễn cường vừa cười vừa nói. Kỹ thuật lái xe của chủ tịch thật sự "tốt" nổi tiếng. Đụng vào vỉa hè là chuyện thường xuyên, xe của cô đụng vào đuôi xe người ta là chuyện thường như cơm bữa, lúc đi còn nguyên vẹn không sứt mẻ, lúc trở lại, chỉ có thể dùng từ "vô cùng thê thảm" để hình dung, kết quả thường là phải đưa đến trạm sửa xe, xe của mọi người trong câu lạc bộ truyền thông đều phải chịu số mệnh như vậy, anh đã có ba chiếc xe bị hủy trong tay chủ tịch rồi.
"Chủ tịch......"
"Xuỵt, đừng quấy rầy." Lăng Hảo Hảo hạ thấp giọng, tay chỉ phía trước nói.
Một bóng dáng cao lớn ra khỏi cổng trường, cùng với tài xế vào trong chiếc xe Roll-Royce màu đen rồi rời khỏi bãi đỗ xe.
Ngay sau đó, chiếc xe màu xanh ngọc cũng rời khỏi bãi đậu xe, đi theo phía sau xe Rolls-Royce.
"Này, Kinh Tung Thiên, cậu không thể theo sát sao?" Lăng Hảo Hảo thấy xe Rolls-Royce đã biến thành một chấm nhỏ màu đen, phàn nàn với Kinh Tung Thiên. Quá chậm rồi, cứ đi với tốc độ này, còn chưa theo dõi được đến nhà người ta, đã bị bỏ lại trên đường.
"Chủ tịch, tôi cũng đã theo sát lắm rồi, gần hơn nữa sẽ bị phát hiện."
"Mặc kệ, cậu lái xe gần hơn nữa đi." Tay cô nắm thành quyền, quơ quơ trước mặt anh ta. Nếu mất dấu, cô sẽ đánh cho anh ta một tháng cũng không mở được cửa xe.
Kinh Tung Thiên bất đắt dĩ gật đầu, cam chịu số phận mà tăng tốc. Ai, chủ tịch nói thế nào, anh liền làm như thế, dù sao cũng tốt hơn chọc giận rồi phải chịu quả đấm của cô.
Bên trong xe Rolls-Royce
"Thiếu gia, phía sau giống như có xe đang theo dõi chúng ta." Tài xế cầm tay lái, xin chỉ thị của người ngồi phía sau.
Bàn tay thon dài trắng nõn khép hồ sơ lại, đôi mắt phượng đẹp nhẹ liếc: “Cắt đuôi nó đi."
"Vâng, thiếu gia." Tài xế lên tiếng, đạp chân ga, trong nháy mắt, bụi đất tung bay......
"A!" Một tiếng kêu lớn vang lên từ bên trong xe Mercedes, Lăng Hảo Hảo giật mình nhìn chiếc xe đã chỉ còn là chấm đen nhỏ, một quyền đánh vào gáy của Kinh Tung Thiên: "Cậu chạy nhanh lên cho tôi." Đáng chết, đi chậm như vậy, chỉ cần 1 phút nữa, xe Rolls-Royce có thể chạy ra khỏi tầm mắt của cô rồi.
"Tôi......" Tốc độ anh đang lái đã là nhanh nhất rồi.
"Tôi cái gì mà tôi, mau lái nhanh hơn đi!" Tiếp tục như vậy, sẽ mất dấu.
Lăng Hảo Hảo kéo Kinh Tung Thiên ra, nhanh chóng đổi vị trí, cầm tay lái, hung hăng đạp chân ga một cái.