Vốn là cậu ấm trong gia đình giàu có, được nuông chiều như ông vua con nên từ nhỏ tới lớn chưa ai dám chọc giận Ngô Chí Kiên.Ấy vậy mà hôm nay hắn lại bị người vợ hắn luôn coi thường phản bội.
Đã thế người tình của cô ta còn mỉa mai, chế giễu hẳn.
.
ngôn tình sủng
Nỗi nhục này làm sao Ngô Chí Kiên chịu nổi đây?
"Thằng chó! Mày chán sống rồi đúng không?"- Ngô Chí Kiên vung nắm đấm về phía Chúng Thanh Phong, nhưng anh đã ngã người ra sau để né.
"Cuộc sống đang phơi phới thể này có điên mới thấy chán"- Chúng Thanh Phong bồi thêm một câu khiến Ngô Chí Kiên càng tức tối hơn.
Ngô Chí Kiên lại nhào vào đánh Chúng Thanh Phong.
Võ Quế Sơn thấy thế thì hoảng hốt.
Anh lên tiếng can ngăn.
"Có gì từ từ nói.Đừng động chân động tay.Đây là bệnh viện đấy".
Bỏ ngoài tai lời nói của Võ Quế Sơn, Ngô Chí Kiên tiếp tục lao tới tấn công Chúng Thanh Phong nhưng bị anh túm được tay bẻ oặt ra sau lưng khiến hắn đau đớn mặt méo xệch đi.
Một số y tá và người nhà bệnh nhân thấy có đánh nhau thì chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Võ Quế Sơn vội giải tán đám đông "Chỉ là hiểu lầm thôi.Không có gì đáng xem đâu.Mọi người ai làm việc của người đấy đi"
Chúng Thanh Phong ghì Ngô Chí Kiên vào tường, cảnh cáo "Đã yếu thì đừng nên ra gió"
"Buông tao ra” - Ngô Chí Kiên nghiến răng kèn kẹt, tức giận muốn hất Chúng Thanh Phong ra nhưng thất bại.
"Tao không muốn mất thời gian với mày, nên biết điều thì li hôn với Khả Hân ngay đi"- Chúng Thanh Phong nói với giọng đều đều không cảm xúc.
"Tao li hôn để chúng mày danh chính ngôn thuận ở bên nhau à? Mơ đi"
"Trước sau gì mày cũng sẽ phải li hôn thôi"
"Tao đéo li hôn đấy.Mày làm gì được tao nào?"- Ngô Chí Kiên giở giọng cùn.
"Mày cứ chờ rồi biết tao sẽ xử lý mày ra sao."- Chúng Thanh Phong hứa hẹn.
Võ Quế Sơn đưa hai tay ôm mặt.
Vụ này trước sau gì cũng lại tới lượt anh phải đụng tay vào dọn dẹp thôi.
"Tao nói: Cho dù một tiếng sau tao đâm đơn li dị con đĩ ấy thì giờ phút này nó vẫn là vợ tao.Hiểu chưa thằng chó?"- Ngô Chí Kiên nhắc lại từng từ từng chữ, luyến láy một cách có chủ ý làm nhục Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân.
Bụp! Một quả đấm mạnh như búa giáng nện thẳng vào quai hàm của Ngô Chí Kiên khiến hắn ngã lăn quay ra sàn.
Dù không tán thành hành vi ngoại tình của Phạm Khả Hân và Chúng Thanh Phong, nhưng Võ Quế Sơn cũng không ủng hộ cách nói chuyện thiếu tôn trọng đối phương của hắn ta.
Chúng Thanh Phong chỉ tay vào thắng mặt Ngô Chí Kiên cảnh cáo.
"Mày còn mở mồm ra gọi cô ấy như thế một lần nữa, thì tao sẽ tự tay cắt lưỡi mày ném cho chó ăn đấy"
Ngô Chí Kiên đưa tay quệt máu ở khóe môi, cười nhạt "Có vẻ mày yêu con đĩ đấy thật lòng"
Mặt đằng đằng sát khí, Chúng Thanh Phong lao tới chồm lên bụng Ngô Chí Kiên, túm cổ áo hắn đấm tới tấp.
"Mày gọi Khả Hân là gì? Có giỏi thì nhắc lại lần nữa xem…”
Ngô Chí Kiên vênh mặt lên nhìn Chúng Thanh Phong, nhếch môi khinh bỉ.
"Sao? Tao gọi nó là con đĩ nên mày đau lòng à?"
Bụp! Chúng Thanh Phong đấm mạnh vào mặt Ngô Chí Kiên khiến răng hắn bập vào môi dưới chảy cả máu.
"Mày không xứng đáng làm chồng của Khả Hân"- Chúng Thanh Phong nghiến răng kèn kẹt "Một vạn lần không xứng đáng.."
Ngô Chí Kiên nhếch môi cười đểu giả "Tao không xứng làm chồng nó thì ai xứng? Mày sao?"
Chúng Thanh Phong siết chặt cổ áo Ngô Chí Kiên.
"Điều xui xẻo nhất trong cuộc đời cô ấy chính là gặp phải một thằng đàn ông tồi tệ như mày"
Ngô Chí Kiên bật cười..