Tuy miệng nói là lần này sẽ bỏ mặc Trương Bá Thái, để con trai tự sinh tự diệt nhưng Trương Bá Tùng cũng đôn đáo ngược xuôi chạy vạy khắp nơi.
Mặc dù hai vợ chồng ông ta đã mặt dày câu cạnh người thân, họ hàng hai bên nội ngoại nhưng không một ai cho vay dù chỉ là một cắc.
Ba ngày theo giao hẹn của Định Râu trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Sợ ngày hôm sau Định Râu sẽ tới tìm và lấy đi một quả thận của mình đúng như lời đe doạ nên Trương Bá Thái trốn chui trốn lủi khắp nơi.
Điện thoại cũng không dám mở.
Theo tình hình hiện tại thì từ bố mẹ tới Cẩm Đan, Trương Bá Thái không thể nhờ cậy được ai.
Người duy nhất có thể giúp được cậu ta lúc này chỉ có một mình Trương Mỹ Vân mà thôi.
Đầu giờ chiều Bá Thái đánh liều tới tập đoàn Tân Thế Giới một lần nữa để tìm Trương Mỹ Vân nhưng nhân viên lễ tân nói cô đã ra ngoài gặp khách hàng cùng phó chủ tịch.
"Khi nào thì Mỹ Vân vê công ty?"
Trương Bá Thái hỏi nhân viên lễ tân.
"Vấn đề này tôi cũng không rõ."
Trương Bá Thái ngôi ở sảnh chờ suốt hai tiếng đồng hồ, tới khi tan làm, công nhân viên trong tập đoàn lục tục kéo nhau ra vê mà vẫn chưa thấy Trương Mỹ Vân quay trở lại.
Cậu ta vẫn kiên nhẫn đợi thêm cho đến lúc bảo vệ tới mời ra ngoài.
Vừa bước chân ra khỏi cửa tập đoàn Tân Thế Giới lập tức Trương Bá Thái bị hai tên đàn em của Định Râu tóm gọn, tống lên chiếc ô tô 16 chỗ.
Chiếc ô tô chạy ra ngoại thành, tới một nhà kho bỏ hoang.
Trương Bá Thái bị đàn em của Định Râu đẩy ra khỏi xe một cách thô bạo.
Cậu ta vắt chân lên cổ bỏ chạy nhưng nhanh chóng bị tóm lại.
Sau đó bị đàn em của Định Râu đánh cho một trận thâm tím mặt mày.
"Chạy đi! Có ngon thì chạy nữa đi."
Một trong hai tên thách thức.
Vừa đưa tay lên che mặt, Trương Bá Thái vừa van xin.
"Xin các anh cho em thêm một chút thời gian nữa...Nhất định em sẽ gom đủ 200 triệu để trả cho anh Định..."
Trương Bá Thái đảo mắt, cố tìm cách sắp đặt ngôn từ sao cho có thể xoa dịu cơn giận dữ của Định Râu để giữ lại mạng sống.
"Em...em đang tới chỗ em gái em để mượn tiền nó thì bị các anh bắt vê đây.Thế nên..."
Bất thình lình Định Râu cầm đầu Trương Bá Thái đập mạnh vào chân ghế khiến răng cậu ta bập vào môi.
Môi Bá Thái sưng vều lên.
Cậu ta bắt đầu cảm nhận được vị tanh của máu trong khoang miệng mình.
"Mày định lừa ai hả?"
Mặc dù môi sưng lên đau đớn, rất khó khăn trong việc nói chuyện nhưng Bá Thái vẫn cố thanh minh.
"Em xin thề với anh là những điều em nói hoàn toàn là sự thật.Nếu em dám gian dối nửa câu sẽ bị sét đánh chết...xin anh hãy cho em thêm một cơ hội nữa...Em nhất định sẽ trả anh đủ 200 triệu, không thiếu một nghìn..."
"Cơ hội không phải là không khí mà có thể có được dễ dàng.Tao từng có lòng tốt giúp đỡ mày từ địa ngục lên thiên đường thì tao cũng có thể đẩy mày xuống địa ngục được."
Trương Bá Thái lắc đầu nguầy nguậy.
"Đừng mà...Em xin anh...Đừng giết em..."
"Tao đã bảo tao không giết người bao giờ.Tao chỉ xin mày một quả thận thôi..."
"Không...Em xin anh, đừng làm thế...em nhất định sẽ tìm cách trả tiền cho anh mà..."
"Thằng nào nợ tiền tao cũng từng nói với tao câu đó.Và mày biết kết quả là gì không?"
Định Râu nhìn thẳng vào mắt Trương Bá Thái, gằn giọng tự trả lời luôn câu hỏi của mình.
"Không một đứa nào trả tiền cho tao hết.Chúng mày nghĩ tao là gà để chúng mày lừa à?"
"Em...Em không có ý đó....