Trong lòng Kiều Nguyệt Nga bỗng dậy sóng.
Cô hối hận vì đã không giữ mồm giữ miệng cẩn thận.
"Không! Không có gì đâu ạ"
"Nói đi!"
Giọng Ngô Chí Kiên nhẹ như gió thoảng, nhưng Kiều Nguyệt Nga lại cảm thấy như có lưỡi dao đang kề sát cổ mình.
Kiều Nguyệt Nga đắn đo một lúc rồi cũng quyết định nói ra suy nghĩ đang cất giấu trong lòng mình.
"Sáng nay có một người phụ nữ thần kinh bất ổn lao ra đường chặn xe em lại, trông cô ta có nét hơi giống! vợ anh! "
Vừa nói Kiều Nguyệt Nga vừa chú ý quan sát biểu cảm trên gương mặt Ngô Chí Kiên.
Ngô Chí Kiên ngước lên nhìn Kiều Nguyệt Nga không chớp mắt.
Vợ hắn mà phải đi cướp ô tô của cô ta sao? Không phải Phạm Khả Hân đang ở chỗ Chúng Thanh Phong sao? Trong trường hợp này có ba khả năng có thể xảy ra: một là Kiều Nguyệt Nga nhận lầm người, hai là cô ta cố tình tìm cách gây ấn tượng với hắn, và cuối cùng là người giống người.
ai biết Phạm Khả Hân đang ở trong bệnh viện tâm thần.
Vậy nên xác suất để Kiều Nguyệt Nga biết chuyện Phạm Khả Hân bị Chúng Thanh Phong đưa đi gân như là bằng không.
Ánh mắt của Ngô Chí Kiên khiến Kiều Nguyệt Nga run rẩy.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy đó.
Kiều Nguyệt Nga bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nói ra việc bị người phụ nữ điên có ngoại hình giống với vợ của Ngô Chí Kiên cướp ô tô.
Lễ ra cô phải giữ mồm giữ miệng hơn mới phải.
Thôi, lần sau rút kinh nghiệm, Kiều Nguyệt Nga tự nhủ.
Sau một lúc im lặng, Ngô Chí Kiên lên tiếng phủ nhận: "Em nhận nhầm người rồi!"
"Em! em cũng nghĩ vậy.
Có lẽ lúc đó trời tối quá cho nên em nhìn gà hóa quốc! "
Kiều Nguyệt Nga vội vàng tát nước theo mưa.
Ngô Chí Kiên gật gù.
Nhưng bỗng dưng trong lòng hẳn dấy lên sự nghi ngờ.
Ngô Chí Kiên lật lại cuộc nói chuyện lúc trước với Chúng Thanh Phong.
Phân tích, đánh giá một cách kỹ lưỡng.
Hắn phát hiện ra đường như Chúng Thanh Phong đang che giấu điều gì đó.
L£ nào Chúng Thanh Phong đã để lạc mất Phạm Khả Hân? Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Bởi vì Phạm Khả Hân đang trong tình trạng thần trí không ổn định, nhớ nhớ quên quên, lúc mơ lúc tỉnh, điên loạn bất thường.
Bông một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ngô Chí Kiên.
Hắn chưa từng nghĩ tới trường hợp này, nhưng không gì là không thể.
Ngô Chí Kiên đặt giả thiết, nếu Phạm Khả Hân không bị bệnh tâm thần thật, mà chỉ giả tâm thần thôi thì sao? Nếu như đó lại là một kế hoạch nữa của Phạm Khả Hân và Chúng Thanh Phong thì sao? Bằng cách nào đó hai người họ đã liên lạc được với nhau, bàn mưu tính kế để đưa Phạm Khả Hân trốn thoát khỏi Ngô Chí Kiên một lần nữa.
Đến chuyện khó khăn như giả chết Phạm Khả Hân còn dám làm nữa thì giả vờ bị tâm thần có xi nhê gì.
Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Ngô Chí Kiên vừa suy đoán thì đó chính là một cú đấm giáng thẳng vào mặt hắn.
Quá nhục nhã.
Để bị lừa một vố là quá đủ rồi, đằng này còn tới tận hai lân.
Có lẽ Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân đang ngồi đâu đó uống rượu ăn mừng vì đã dắt mũi được Ngô Chí Kiên.
Nhưng hẳn không cho phép điều đó xảy ra.
Một khi đã làm sai thì cân "điều chỉnh"lại cho đúng.
Đó là nguyên tắc sống của Ngô Chí Kiên từ trước tới nay.
Ngô Chí Kiên đứng dậy, lừ lừ rời khỏi phòng làm việc.
Kiều Nguyệt Nga chỉ lặng lẽ nhìn theo mà không dám ý kiến gì.
Dường như Ngô Chí Kiên đang mải mê suy nghĩ điều gì đó nên đã quên mất sự tồn tại của Kiều Nguyệt Nga trong căn phòng này.
Hắn ra ngoài, và sập cửa lại.
Kiều Nguyệt Nga võ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi lúc Ngô Chí Kiên vẫn còn ở đây, tới thở cô cũng không dám thở mạnh vì sợ làm kinh động tới hắn thì sẽ tự chuốc lấy rắc rối cho bản thân.
Ngô Chí Kiên đút hai tay vào túi quần, đi tới căn phòng đang giam giữ Trương Mỹ Vân.
Vừa đặt chân tới trước cửa phòng, hản đã nghe thấy tiếng hát của cô.
Mặc dù không đặc biệt yêu thích một thể loại nhạc gì nhưng hắn cũng có sự hiểu biết nhất định về âm nhạc.
Thế nhưng đứng dỏng tai nghe nãy giờ, Ngô Chí Kiên không biết Trương Mỹ Vân đang hát hay đọc.
Thật ra ngồi trong căn phòng trống này, Trương Mỹ Vân buộc phải nghĩ ra việc để làm nếu không cô sẽ chết vì buồn chán mất.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hát là phương án khả thi nhất.
Vì vậy dù không thuộc giai điệu bài hát nhưng Mỹ Vân vẫn gào lên ông ống: "Con phố đã lên đèn mà lên đèn phải xuống phố.
Xuống phố để giải ngố chứ không cái đầu bể hộp số.
Vì công việc hằng ngày chất chứa quá nhiều toàn những là vết ố.
Nên vì thế tao dùng cỏ khô để tẩy rửa đi hết những điều thống khổ! "
Phải kiên nhẫn lắm Ngô Chí Kiên mới có thể đứng im nghe Trương Mỹ Vân chẳng biết là hát hay đọc tới đoạn này.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn lấy chìa khóa mở cửa.
Trương Mỹ Vân đang vừa rap vừa vung vẩy tay minh họa thì bất ngờ thấy Ngô Chí Kiên đẩy cửa bước vào.
Cô coi hắn như không khí, tiếp tục nhảy nhót, bắn rap tóe lóe.
Ngô Chí Kiên đút hai tay vào túi quần, đứng dựa lưng vào tường, quan sát Trương Mỹ Vân.
Hắn thấy cô thật thú vị.
Trương Mỹ Vân khác hoàn toàn so với Phạm Khả Hân.
Vợ hắn thuộc tuýp phụ nữ dịu dàng, sống nội tâm, cam chịu.
Còn Trương Mỹ Vân có phần hướng ngoại, sôi nổi hơn.
Hát xong Trương Mỹ Vân thở hổn hển vì mệt.
Cô quay sang nhìn Ngô Chí Kiên hỏi: "Hay không?"
"Anh có được phép trả lời thật không?"
"Nếu sự thật khiến tôi đau lòng thì làm ơn giấu nó đi"
Ngô Chí Kiên gật đầu ra chiều thấu hiếu: "Ok! Vậy next sang chuyện khác đi"
"Tôi hát tệ đến vậy sao?"
"Dù sao em cũng không muốn nghe sự thật nên tốt nhất anh không nên nói, tránh mất hòa khí.
"
Quay ngoät 1080 độ, Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào mắt Ngô Chí Kiên hỏi: "Tới thả tôi về à?"
"Tới để tâm sự với em!"
Trương Mỹ Vân nhếch môi khinh khinh: "Tao nhã quá"
Khoanh hai tay trước ngực, Ngô Chí Kiên nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Em có biết lúc này Chúng Thanh Phong đang làm gì không?"
"Đương nhiên là làm việc kiếm tiền rồi, đâu phải ai cũng rảnh rỗi như anh"
Trương Mỹ Vân mỉa mai.
"Anh lại nghĩ Chúng Thanh Phong của em đang hú hí với vợ anh"
Trương Mỹ Vân nheo mắt nhìn Ngô Chí Kiên.
Cô nghĩ hắn ta điên thật rồi.
Không phải Phạm Khả Hân đã chết rồi sao? Dường như đọc được suy nghĩ của Trương Mỹ Vân, Ngô Chí Kiên giải thích: "Vợ anh vẫn còn sống! Người chôn trong phần mộ của Ngô gia là một người vô gia cư chứ không phải Phạm Khả Hân"
Cứ nghĩ tới chuyện bị Phạm Khả Hân và Chúng Thanh Phong kết hợp lừa cho một võ là Ngô Chí Kiên lại cay cú.
Nỗi nhục nhã này nhất định hắn sẽ trả đủ cho hai người đó.
Vân chưa tiêu hoá nổi điều Ngô Chí Kiên vừa nói, Trương Mỹ Vân hỏi: "Anh đang nói cái quái gì thế?"
"Người bạn trai tuyệt vời trong suy nghĩ của em đã giúp vợ anh giả chết, sau đó giấu cô ấy tới nước Pháp xa xôi"
Ngô Chí Kiên kiên trì giải thích thêm.
Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn Ngô Chí Kiên, sau đó bật cười: "Trí tưởng tượng của anh cũng phong phú thật đấy.
Tôi nghĩ anh nên chuyển nghề đi.
Làm biên kịch hoặc nhà văn, cũng được.
Biết đâu lại trở nên nổi tiếng ".