~*~
. . .
Tô Lạc: “Tốt. . .”
Hạ Vũ: “Chúng ta hôn môi đi.”
Sặc. . .
Tô Lạc: “Không tốt!”
Vừa dứt lời đã thấy người con trai trước mặt cúi người, Tô Lạc xấu hổ hận không thể đào một cái động từ trong bánh xe cao chọc trời nhảy xuống, hơi nghiêng mặt tránh đi, nhưng cũng không giãy dụa, được rồi, cô đây là đang xấu hổ, mặc dù hai má đỏ bừng nhưng mà trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh lưỡi hôn triền miên rồi, kết quả tai càng lúc càng đỏ hơn, được rồi, thật ra cô nương này toàn thân đều rơi vào trạng thái nhộn nhạo rồi a. . . .
Kết quả, cũng là chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng lướt qua, Tô Lạc thẹn thùng ưm một tiếng, trong lòng lại điên cuồng gào thét, anh còn dám so xấu hổ với tôi là sao? Chắc chắn là cố ý! Kết quả cô hơi giương mắt, thì phát hiện, hạ lưu vô sỉ Linh Dực đang đỏ mặt. Chẳng lẽ tên lưu manh này vẫn còn là ngây thơ nam? Được rồi, Tô Lạc cảm thấy cô chắc chắn là bởi vì sợ độ cao nên mới hoa mắt.
Tiếp xúc qua đi, hai người vừa mới xác định quan hệ nam nữ yên lặng đối mặt, sau đó phát hiện, không khí thật tẻ nhạt a! &.&
“Này, lưu manh, vừa rồi em nói không tốt!”
“Ừ, anh không nghe nhầm!” Linh Dực ngồi vào bên cạnh người Tô Lạc, một tay rất tự nhiên khoát lên vai Tô Lạc, như vậy thành thạo làm cho Tô Lạc càng chắc chắn hình ảnh ai đó đỏ mặt là ảo giác.
“Vậy anh còn. . .”
“Vấn đề là anh chỉ thông báo một câu thôi a, anh lại không trưng cầu ý kiến của em!” Linh Dực ôm ôm bả vai Tô Lạc, “Lão bà!”
“Đừng phá hư sự trong sạch của tôi!” Tô Lạc mắt trợn trắng.
“Em có?”
“Hừ, em chắc chắn có, anh có sao?”
“Anh sống là người của em, chết là quỷ của em. . .”
“Ít nói nhảm!”
Một đám người giơ bong bóng chờ ở phía dưới, kết quả nhìn thấy hai người từ trong bánh xe cao chọc trời đi xuống cư nhiên đang đấu võ mồm, thế là mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không một người đặt câu hỏi.
Thẳng đến khi Linh Dực ôm cổ Tô Lạc đi tới, cười tít mắt nói: “Long trọng giới thiệu với mọi người, lão bà của tôi, Tô Lạc!”
Ngay lập tức, đám người kia bắt đầu hoan hô trêu ghẹo, đương nhiên, khẳng định có bóng dáng không hài hòa, chẳng qua bị Tô Lạc triệt để không nhìn. Lại cùng nhau chơi rất nhiều trò sau, Tô Lạc chạy đi WC, kết quả bạch lộ cô nương vừa vặn cùng cô cùng nhau, khi đang rửa tay, cô nương kia mỉm cười, “Tô học tỷ, đôi mắt của chị rất đẹp.”
Tô Lạc cái trán tức thì toát ra ba đường hắc tuyến cô nương, cô muốn làm gì nha? Nhưng mà cô bất động thanh sắc hơi hí mắt, cười gượng hai tiếng bày tỏ khách khí.
“Ai nah, hai người làm sao nhanh như vậy!” Noel từ bên trong đi ra, rửa sạch tay xong liền kéo Tô Lạc đi, “Đi a, đứng ở đây làm gì.”
Khi ba người đi ra, chủ đề nói chuyện lúc nãy tự nhiên cũng kết thúc, Tô Lạc trong lòng suy nghĩ bạch lộ cô nương một câu khen tặng này là có ý gì, chẳng lẽ là muốn làm tốt quan hệ? Quên đi, đối với loại này tiềm tàng kẻ địch, vẫn là cách xa tốt nhất.
Buổi tối mọi người cùng nhau đi ăn, bởi vì Tô Lạc cùng Linh Dực là nhân vật chính hôm nay nên bị đámngười quán không ít rượu, mặc dù Tô Lạc tửu lượng không kém, hơn nữa Linh Dực cũng thay nó cản không ít, nhưng hảo nữ chống không lại nhiều người, bị mọi người một tiếng chị dâu chị dâu gọi đến mức choáng váng, kết quả là mỗi người kính cô không dưới một ly.
Quan trọng nhất là ăn xong rồi đoàn người còn chạy đi hát KTV, lúc nãy uống bia, đến KTV lại điểm rượu đỏ, vì vậy, Tô cô nương hoa mắt chóng mặt, cả buổi tối chủ yếu là nằm sô pha.
Đến khi đầu đau như muốn nứt ra mới tỉnh lại, Tô Lạc phát hiện, lúc này cô đangnằm trên sô pha phòng, hơn 10 người giờ chỉ còn một nửa, liếc mắt nhìn lại, trong phòng chỉ còn lại có 2 nam 2 nữ, 2 nam chính là Tịch Tĩnh Vô Thanh cùng phụ trách quản lý đạo cụ học đệ, trong trò chơi hình như kêu Truy Phong, mà 2 nữ, chính là cô cùng cái kia bạch lộ em gái.
Bạch lộ em gái cùng Tịch Tĩnh Vô Thanh hát đang H, Truy Phong ngồi trong góc sô pha ước chừng là đang ngủ gật, Tô Lạc trong lòng hoảng hốt, lúc nào rồi, Linh Dực đâu? Vì thế cô hơi khẽ động, chợt nghe đến giọng nói hơi khàn từtrên đỉnh đầu vang lên, “Tỉnh?”
Cô hơi nhấc đầu, lập tức 囧 muốn chết.
Không nhầm chứ, cô cư nhiên gối đầu trên đùi Linh Dực! Bà nó, Tô Lạc cảm thấy cái cổ cô lập tức cứng đờ như khúc gỗ.
Cô nhắm mắt lại, dứt khoát giả chết, ai ngờ người nào đó vỗ vỗ má của cô, “Tỉnh liền dậy đi, 1 giờ rồi!”
“Đừng giả chết, nếu không anh hôn em đấy.”
T T. . .
“Anh biết em rất muốn làm cho anh hôn, nhưng mà hiện tại có người ngoài!”
Tô Lạc: “. . .”
Cô vù một cái xoay người ngồi xuống, vừa mới ngồi thẳng, phát hiện hai người đang đứng hát giữa phòng đang nhìn chằm chằm cô.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Tô Lạc: “╮(╯▽╰)╭ Đi đâu?”
Nếu đã hơn 1 giờ rồi thì ký túc xá chắc chắn đóng cửa, hơn nữa nó hiện tại cả người mùi rượu, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Nếu không ngồi trong KTV đến sáng sớm ngày mai lại đi?
“Bọn họ nam trèo tường quay về ký túc xá không sao, Y Y là thuê phòng ở bên ngoài, Vô Thanh cùng Truy Phong hai người trước tiễn cô ấy về đi!” Linh Dực nói.
“Em thì sao?” Tô Lạc đầu cháng váng, vốn là mờ mịt, kết quả còn phát hiện ngày hôm nay mình nhặt bạn trai chuyện thứ nhất dĩ nhiên không phải an bài cho cô, còn Y Y kêu như thế thân thiết, muốn chết đi!
Nghĩ đến đây, cô thuận thế ở trên lưng Linh Dực dùng sức nhéo một cái. Linh Dực không chút sứt mẻ, Tô Lạc tăng thêm sức lực, kết quả cũng chỉ đổi lấy đối phương quay đầu qua đây, mỉm cười.
Tịch Tĩnh Vô Thanh lập tức cảm thán: “Thật là có vợ chồng già cảm giác a!” Sau đó, anh chàng cũng bị bạch lộ cô nương nhéo một cái. Vì vậy cậu chàng nhảy dựng lên kêu rên, hai bên so sánh, Tô Lạc cảm thấy Linh Dực vẫn là rất ổn trọng nha.
T T. . .
“Em đương nhiên phải đi chỗ anh!”
“Cái gì!” Tô Lạc rượu lập tức tỉnh hơn nửa, nhầm không nha, cô vừa mới đáp ứng làm bạn gái anh ta nha!
“Đừng kinh ngạc như vậy! Như vậy cao hứng làm gì!” Linh Dực đưa tay xoa đầu Tô Lạc, giọng điệu giống như dỗ con nít, làm cho Tô Lạc lập tức xù lông, “Ai cao hứng, em muốn về ký túc xá!”
Cô cực lực muốn tỏ rõ lập trường bản thân, nhưng lại phát hiện Tịch Tĩnh Vô Thanh cười đến vẻ mặt dâm loạn, làm cô không khỏi choáng váng.
“1 giờ hơn, em lại cả người mùi rượu, năm bốn rồi còn muốn một tờ thông báo phê bình? Phòng anh lớn, ba phòng lớn hai phòng nhỏ, chính em vào phòng đóng cửa, hiểu chưa?”
“Đúng vậy, Vũ ca phòng ở lớn như vậy, tụi này trèo tường. . .” Tịch Tĩnh Vô Thanh nói một nửa, lại thay đổi thành, “Ha ha, tụi này trước đưa trở về.”
Đến lúc này mỗi người đi một ngả, Tô Lạc như một con cừu nhỏ nửa tỉnh nửa say, bị Linh Dực dắt về nhà. Chắc là vì sau khi ra ngoài trên đường thổi gió lạnh, Tô cô nương ói ra hai lần, cuối cùng bị Linh Dực cõng trên lưng.
Đến khi đến mục tiêu, cô đã mơ mơ màng màng, hai mắt đều mở không ra. Chỉ muốn nằm trên sô pha bất động, ai ngờ Linh Dực một mực rống bên tai cô, “Đi tắm rửa trước rồi ngủ tiếp.” Tô Lạc không để ý tới, đưa tay muốn đem con ruồi đáng ghét đuổi đi, kết quả Linh Dực lại nói, “Muốn anh giúp em tắm sao?”
Sức mạnh của những lời này rất lớn, làm cho Tô Lạc mạnh mẽ xốc lại tinh thần đứng lên, di chuyển về phía phòng vệ sinh. Cô sau khi đi vào đầu tiên là rửa mặt hơi tỉnh táo một chút liền cảm thấy khẩn trương, ai nha mẹ ơi, cô nam quả nữ sống chung một phòng, cô thật sự là điên rồi!
“Này, nhớ đóng cửa đấy!”
Phốc. . .
Là cô suy nghĩ nhiều quá, đúng không.