Sau đó Linh Dực vào đoàn, một cái Băng Tâm 75 cấp và một cái Pháp Sư 75 cấp. Tô Lạc cảm thấy hai cái tên này rất quen thuốc, hình như cũng là nhân vật lớn ở đất hoang thì phải, mắt thấy bọn họ đứng ở trong đoàn không ồn không nháo, Tô Lạc hớn hở lạy trời bái đất.
Đến khi đi vào bản sao, mới phát hiện năm người trong đoàn đội, cư nhiên có bốn cái đều là hồng.
Mà cái duy nhất không hồng, ngay cả trang bị cũng rất bình thường, một thân y phục rách nát vô cùng thê thảm, hoàn toàn là trên trời dưới đất khác nhau một trời một vực.
Cố tình là bạn Di Kiếm quần áo rách nát kia không có chút rụt rè nào, dẫm kiếm chạy đi kéo quái, ngay cả Linh Dực ngày thường dị thường phấn khích cũng không thể cướp được sự nổi trội của anh ta, vì sao? Bởi vì anh ta vừa kéo được hai quái thì hồn phách đã bay lên trời rồi . . . . .
Bên này Tô Lạc phóng ra một cái Nghịch Chuyển chưa được một nửa, mà Băng Tâm kia, có lẽ căn bản không ý thức được bạn Di Kiếm 76 kia lại yếu đuối đến mức này. . . T T.
Hệ thống: Dạ Chủ Tử đang nhìn lén bạn, bạn nhịn không được sợ run người.
Thật ra Tô Lạc rất ghét bị người khác nhìn trang bị, nếu nhìn của cô, chắc hẳn cũng nhìn của Di Kiếm, không hiểu vì sao lúc này Tô Lạc có cảm giác muốn che chở cho con cái, nếu bọn họ có dũng khí chế giễu trang bị của Di Kiếm, thì cô, thì cô sẽ đá ra khỏi T rồi bắn ra khỏi bản sao, sau đó sẽ vụng trộm giết chết! Tô Lạc nghĩ vậy, nhưng mọi chuyện lại phát triển trái với sự tưởng tượng của cô, nữ bác sĩ kia chạy vài bước đến trước thi thể của Di Kiếm, rất chuyên nghiệp đưa hắn kéo dậy, cũng nhanh chóng đưa Di Kiếm trở về trạng thái tốt nhất.
Sau đó lại đứng dậy tiếp tục kéo quái, máu Di Kiếm rớt rất nhanh nhưng Tô Lạc đau buồn nhận ra, chỉ số tinh thần của Băng Tâm kia rất cao, lượng máu tăng rất cao, tốc độ niệm chú cũng rất cao làm cho người ta nghẹn họng trân trối, mặc dù Di Kiếm liên tục mất máu Băng Tâm kia càng ra sức tăng máu, chỉ là lời tuy như thế nhưng Linh Dực và cái kia Pháp Sư trên đường liên tục kêu tăng máu, thanh máu luôn luôn ở trong tình trạng nguy cấp, nhưng là Băng Tâm kia hình như chỉ quan tâm tới Di Kiếm, đối với bên cạnh coi như không thấy, đây rốt cuộc là vì sao? Vì sao vì sao vì sao?
. . . . .
BOSS đầu tiên ngã xuống, đánh rơi một cái quần lót 〔 Trung Tâm Ngọc Bãi 〕. Nói ra thì thứ này tỉ lệ rơi ra là thấp nhất, cho nên Tô Lạc rất vui vẻ, là hét trong đoàn đội.
〔 Đoàn Đội 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Oa ha ha, xem ra ta trời sinh tay đỏ!
〔 Đoàn Đội 〕 Vũ Nhiên: Hừ!
Bình thường Ngồi Nghe Tiếng Gió nói rất nhiều nhưng hôm nay lại không rên một tiếng, chỉ một lòng đánh quái, nếu không phải có Linh Dực thường xuyên tranh cãi, Tô Lạc thật sự có cảm giác trong đoàn đội này chỉ có mình cô còn ngồi trước màn hình máy tính, mà hai người kia, Băng Tâm Dạ Chủ Tử và Pháp Sư Dạ Chủ Dạ một người chỉ tăng máu, một người chỉ đánh quái, năng suất rất cao nhưng lại đặc biệt im lặng, căn cứ vào trực giác của phụ nữ, Tô Lạc cảm thấy, giữa những người này có chuyện xưa.
Đến khi đánh xong BOSS thứ hai, bạn Băng Tâm Dạ Chủ Tử rốt cục nhịn không được ở trong Đoàn Đội bắt đầu nói chuyện.
〔 Đoàn Đội 〕 Dạ Chủ Tử: Mặc? Tô Lạc rất ngạc nhiên, thần mã xuát hiện?
〔 Đoàn Đội 〕 Dạ Chủ Tử: Ngồi Nghe Tiếng Gió, anh là Dạ Chủ Mặc đúng không?
. . . Tô Lạc ngẩn ra, cảm giác được tiếng xì xì của những dòng điện va chạm, hết sức căng thẳng!
〔 Đoàn Đội 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Không phải.
Phụ nữ luôn mang trong mình tính bát quái, Tô Lạc tự nhiên là không ngoại lệ. Chỉ là sau khi những lời này qua đi, đến khi bản sao kết thúc, trong kênh Đoàn Đội cũng không có ai lên tiếng, còn Linh Dực thì không ngừng M khiêu khích cô, cô muốn không nhìn nhưng là dòng chữ nhỏ màu hồng phấn kia thật sự là vô cùng chói mắt và xuất hiện với tần suất vô cùng nhanh như thế, làm cho cô muốn giả bộ nhìn không thấy cũng khó.
〔 Bạn Tốt 〕 Vũ Nhiên nói với bạn: Vợ.
〔 Bạn Tốt 〕 Vũ Nhiên nói với bạn: Lão bà.
〔 Bạn Tốt 〕 Vũ Nhiên nói với bạn: Gọi cô đấy!
〔 Bạn Tốt 〕 Vũ Nhiên nói với bạn: Lần trước giết cô là tôi không đúng, nhưng Vũ U chỉ hơi bốc đồng chút thôi, cô ức hiếp nó làm gì? Với lại tôi vốn đinh sau khi giết cô sẽ nằm yên cho cô xử lý, ai biết cô lại tính tình bướng bỉnh như vậy. . .
Bạn nói với Vũ Nhiên: Cút!
La hét với Linh Dực xong, Tô Lạc đột nhiên cảm thấy mất hứng thú, nó cũng không phải lão bà chính thức của Linh Dực, lại càng không lại bởi vì anh ta bảo vệ một cô gái khác mà đau lòng, lúc trước mang thù cũng không sáng suốt, có vẻ như là mình già mồm cãi láo, bây giờ còn cùng anh ta xé da mặt làm gì, việc khẩn cấp trước mắt là kiếm đủ tiền, trả hết nợ, sau đó ly hôn, rồi cả đời không qua lại, đương nhiên, nếu có thể ly hôn trước thì hay nhất.
Ra khỏi bản sao, Tô Lạc cưỡi ngựa chạy tới thần thạch truyền tống đến Phượng Ngô rừng rậm câu cá, kết quả vừa làm xong, thì phát hiện Ngồi Nghe Tiếng Gió đã đến trước một bước, chỉ là ngồi ở bên dòng suối, bóng lưng có vẻ như đang có tâm sự.
〔 Thế Giới 〕 Dạ Chủ Tử: Dạ Chủ Mặc, em biết đó là anh, anh biến mất nhiều ngày như vậy, em mỗi lần nhìn thấy người có cấp bậc tương tự đều YJ hỏi, đều đã đi thăm dò, anh vì sao vẫn liên tục tránh em?
〔 Thế Giới 〕 Dạ Chủ Tử: Sửa lại tên là có thể giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao
〔 Thế Giới 〕 Dạ Chủ Tử: anh bỏ bang bỏ huynh đệ bỏ em, là vì cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì người đàn bà trong đoàn kia sao?
Tô Lạc vốn đang hưng phấn xem bát quái, cảm thấy chuyện này có thể áp chế đi chuyện cô hồng hạnh xuất tường bán mình cầu hồng, chỉ là khi thấy dòng chữ đang nhảy ra trên Thế Giới, bụng thót một cái, dự cảm không tốt xuất hiện. . . .
Trong nháy mắt, ý nghĩ của Tô Lạc được chứng thực.
〔 Thế Giới 〕 Dạ Chủ Dạ: Hạ Lãnh Nguyệt cô là đồ đê tiện, Hạ Lãnh Nguyệt cô là đồ đê tiện!
Lập tức, Băng Tâm môn phái lại lần nữa sôi trào!
Tôi dựa vào, không cần xui xẻo vậy chứ, Tô Lạc rơi lệ đầy mặt, xui xẻo muốn chết đi được! Chẳng lẽ ông trời muốn ép khô cô sao!
〔 Trước Mặt 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Cái Chai. . . .
Di Kiếm không trả lời, hẳn là lại F11. Tô Lạc cảm thấy không thú vị, cũng không có tâm tình quấy đục dòng nước, tùy tiện đá một con quái ven đường, aiz, làm sao lại cứ liên tục bị quấn người vào trong dòng xoáy bát quái vậy a, người khác là hoàng đế hộ thân, Tô Lạc mơ hồ cảm thấy mình gần đây chuyện gì cũng không thể thành, chẳng lẽ là bị máu chó bám người?
Cô nghĩ cần phải cùng Cái Chai bảo trì khoảng cách, về phần dỗ dành thần mã tình yêu, thật sự là không nên xảy ra đang trên người cô. Quản anh ta gió táp mưa sa ngàn tầng sóng, giữ vững tinh thần, không thể vì người khác mà hành động mù quáng.
Khi Tô Lạc mở thần thạch ra, liếc nhìn kênh Trước Mặt nói một tiếng Cái Chai. Nhưng ai ngờ con trỏ lạc tay, điểm vào U Châu Nguyệt Ảnh Loan, chờ khi truyền tống đồ xuất hiện, mới nhìn đến Cái Chai trả lời.
〔 Trước Mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Tôi ở.
Thật ra anh có ở hay không cũng không quan hệ, phong cảnh ven đường, dù sao vẫn không dừng chân lại quá lâu. Ở đây đầu sóng ngọn gió, Tô Lạc tránh không kịp.
Xuất hiện ở Nguyệt Ảnh Loan không lâu, thì thấy Linh Dực như Tề Thiên đại thánh chân giẫm mây hồng bay tới, lập tức làm cho cô có cảm giác muốn đâm mù mắt mình, tự nhủ thầm cái gì cũng không thấy, nhưng phát hiện Linh Dực vẫn là ngữ ra kinh người.
〔 Trước Mặt 〕 Vũ Nhiên: Cô hôm nay cư nhiên không cùng người tư hội, vi phu rất là khiếp sợ a!
〔 Trước Mặt 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Phi!
〔 Trước Mặt 〕 Vũ Nhiên: Ai nha, nói sai rồi.
Anh mà cũng biết nói sai rồi sao, Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, trợn mắt xem thường một cái.
〔 Trước Mặt 〕 Vũ Nhiên: Cô hôm nay cư nhiên không cùng người tư hội, vi phu rất là vui mừng a! . . . . Tôi muốn chết a!!!!!