Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 13


Tĩnh Lăng hồ nằm ở phía Đông, có bán kính khoảng chừng mười dặm*(5000m), là cảnh quan nổi tiếng nhất Sở kinh, thu hút vô số du khách đến đông như hội.

Ngay cả vào ngày đông giá rét, hiếm khi có người sẵn sàng ra ngoài, thế nhưng Tĩnh Lăng hồ lại có thể hấp dẫn rất nhiều người đến trượt băng trên mặt hồ.

Mà hiện tại thời tiết đã sang xuân, khí trời lại đặc biệt tốt, người tới Tĩnh Lăng hồ để du ngoạn liền càng nhiều hơn.
Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ đầu tiên là du ngoạn một phen trong thành, sau đó đi trà lâu nghe người khác kể chuyện, thuận tiện chờ Ly Ca xử lí những thứ linh tinh bọn họ vừa mua lúc trước.

Nửa canh giờ sau, Ly Ca tay không trở về, Sở Trạm mới quyết định đến Tĩnh Lăng hồ dùng cơm, kế đó sẽ trực tiếp hồi cung.

Đường Chu Tước là nơi phồn hoa nhất cũng là nơi thuận tiện nhất Sở kinh.

Từ đường Chu Tước đi thẳng là có thể đến Tĩnh Lăng hồ, hơn nữa khoảng cách cũng không xa lắm.

Nhóm người Sở Trạm vừa đi vừa nhìn xung quanh, đại khái cũng chỉ cần một khắc*(15 phút) là tới, không cần phải tìm phương tiện di chuyển khác.
Từ đường Chu Tước đi ra, quẹo vào một khúc quanh liền có thể nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp.

Diệp Tư Vũ nhìn cảnh tượng vừa quen vừa lạ, trong lòng không khỏi cảm khái nghìn vạn lần.

Khác với đường Chu Tước, làm thiên kim tiểu thư, Diệp Tư Vũ đương nhiên đã không ít lần đến Tĩnh Lăng hồ.

Chỉ là mỗi lần đi, nàng vẫn là ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng mới xốc lên màn che nhìn ngắm bên ngoài.


Đương nhiên cũng chưa từng thử tự mình chậm rãi đi bộ đến Tĩnh Lăng hồ.

Bây giờ lại đang trên đường đến đó, thấy được cảnh vật bên ngoài mà trước kia chỉ có thể nhìn qua cửa sổ xe ngựa, cảm xúc trong lòng đương nhiên bất đồng.
Ánh mắt Diệp Tư Vũ lưu luyến nhìn xung quanh, cảm xúc cũng tăng gấp bội.

Nhưng ngược lại, đây là lần đầu tiên Sở Trạm đi đến Tĩnh Lăng hồ mà từ lâu nàng được nghe thấy.

Cho dù Ly Ca phải thường xuyên đi hỏi thăm đường, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút mong đợi.

Huống chi bên cạnh còn có người mà nàng quan tâm nhất, có thể cùng đi du ngoạn một ngày, tâm tình Sở Trạm đương nhiên là vô cùng tốt.
Trên đường người cũng không ít, hơn phân nữa là nam nữ trẻ tuổi nhân dịp khí trời thật tốt cùng nhau đi đến Tỉnh Lăng hồ du ngoạn.

Người đi đường còn đang thong thả kể một chút chuyện cười, phía sau lại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Mọi người vừa quay đầu lại liền thấy xa xa một chiếc xe ngựa đang lao tới, xa phu một bên luôn miệng ồn áo: "Tránh ra!!! Nhường đường!!!" một bên hung hăng xông tới đây.
Xe ngựa kia chạy cực nhanh, người đang đi trên đường vừa nhìn thấy liền vội vã tránh sang hay bên.

Có một đứa bé đang vừa ăn xâu mức quả trên tay vừa theo sau mẫu thân mình.

Lúc nãy còn chưa phát hiện đã xảy ra chuyện gì lại đột nhiên bị mọi người tránh né trái phải đẩy ngã trên mặt đất.


Chuyện đột nhiên phát sinh, mẫu thân của hài từ còn chưa kịp phản ứng gì cũng bị người khác kép sang một bên, chờ nàng vừa quay đầu lại đã thấy xe ngựa đang hướng về phía đứa nhỏ rồi.
Người ven đường đồng thanh kêu to "Dừng xe" nhưng xe ngữa tựa hồ cũng không có ý tứ dừng lại.

Xa phu vẫn như cũ hô lớn tránh đường.
Tình huống nguy cấp, người luyện võ như Sở Trạm phản ứng đầu tiên chính là tiến lên cứu tiểu hài tử.

Bất quá xe ngữa đã tới gần, lúc Sở Trạm lao ra đã có người phản ứng trước nàng.
Một thiếu niên thoạt nhìn gầy teo yếu ớt lại đẩy ra người phía trước, vọt tới giữa đường lớn bế tiểu hài tử, sau đó ngay lập tức lăn người tới bên đường.

Những người xung quanh hầu như thoáng thấy xe ngựa mãnh liệt vượt qua, trong lòng đều kinh hoàng một chút.

Bất quá cuối cùng xe ngựa kia tựa hồ cũng không đụng trúng hai người, làm cho ai nấy cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Xe ngựa vẫn như cũ ngạo mạn rời đi, dường như cũng không lưu ý tình huống xém chút gây ra tai nạn chết người.

Người trên xe nhìn cũng chưa từng liếc nhìn chuyện gì đã xảy ra.

Đei62u này làm cho người xunh quanh một bên quan tâm tiểu hài tử cùng thiếu niên đã nhanh nhẹn cứu nó, một bên mắng chửi chủ nhan của xe ngựa kia.

Bất quá cũng chỉ có thể mắng mà thôi, bởi vì nhìn qua xe ngựa, cũng đoán được chủ nhân hiển nhiên là người quyền quý, bọn họ không thể trêu vào.
Mẫu thân của tiểu hài tử bị dọa đến hồn bay phách tán, lúc này cũng chĩ biết ôm tiểu hài tử-vừa hiểu chuyện gì xảy ra-khóc lớn để giải tỏa nỗi sợ hãi của mình, đến lời cảm tạ cũng quên nói.


Thiếu niên không màng mạng sống cứu người cũng không lưu ý, từ trên mặt đất đứng lên phủi phủi y phục, lại lén lút xoa xoa cánh tay bị đau.

Không dự định chờ người ta ngàn vạn lần tạ ơn đã xoay người chuẩn bị yên lặng rời đi.
Thiếu niên kia đau đớn nhe răng nhếch miệng vừa thoát được vòng vây xung quanh, đã sững sờ tại chổ khi vừa ngẫng đầu.

Ngay lập tức, hắn kinh ngạc nhìn Sở Trạm kêu lên: "Nhị..."
Sở Trạm vội vã trừng hắn liếc mắt, thiến lúc này mới run rẩy sửa lời trong miệng từ "Nhị điện hạ" thành "Nhị công tử." Bất quá kinh ngạc trong mắt hắn cũng không có giảm.

Hiển nhiên, ở chổ này gặp gỡ Sở Trạm là ngoài dự liệu của hắn.
Sở Trạm thấy chung quanh tựa hồ không có người chú ý tới các nàng, liền tiến lên hai bước cười nói: "Có thể ở đây gặp gỡ Phùng huynh cũng thạt sự trùng hợp.

Bất quá hiện tại ở đây nhiều người, chúng ta đổi một nơi khác thế nào?"
Ý của Sở Trạm là Phùng Lạc vừa mới cứu người, ở đây nhiều người đều đang nhìn hắn.

Diệp Tư Vũ lại đang đứng bênc ạnh hắn, không may nhiều người nhiều mắt nhìn ra chuyện gì chính là việc không tốt.

Bất quá từ đây đến Tĩnh Lăng hồ khoảng cách cũng gần, chờ lúc các nàng đi một đoạn đường để tránh tai mắt thì đã đến Tĩnh Lăng hồ.
Sở Trạm đột nhiên nhớ tới, các nàng dường như là tới du hồ.

Hiện tại Phùng Lạc theo bọn họ như vậy, tựa hồ bản thân muốn mượn cớ đuổi người cũng không được.

Mà ở yến tiệc, Phùng Lạc đã gặp qua Diệp Tư Vũ, tuy rằng hiện tại Diệp Tư Vũ che mặt bằng lụa mỏng nhưng Sở Trạm rốt cuộc vẫn lo lắng nàng bị Phùng Lạc nhận ra, sẽ xảy ra chuyện.
Lúc Sở Trạm còn đang tìm cớ để đuổi đi Phùng Lạc ngoài ý muốn thì đoàn người đã đi tới trước một con thuyền hoa nhỏ.


Thuyền này không lớn, nhiều lắm cũng chỉ có ngồi bảy tám người một gian, không giống như nhữg thuyền hoa tinh xảo trong hồ có đến hai tầng đều là tửu lâu, có thể chứa một đám người tìm hoan mua vui.

Bất quá nhóm của Sở Trạm thêm Phùng Lạc cũng chỉ có bốn người, hơn nữa không có ý muốn phô trương, Ly Ca tìm được thuyền nhỏ này ngược lại cũng đủ rồi.
Lúc Ly Ca đi tìm chủ thuyền hỏi giá, Sở Trạm rốt cục nghĩ được một cái cớ có hơi miễn cưỡng.

Vừa muốn mở miệng khách khí đem vị tân khoa trạng nguyên này tiễn đi, một cái thanh âm quyến rũ cách đó không xa truyền đến: "Tiểu thư, ở đầy còn có một chiếc thuyền nhỏ."
Tiếp theo thanh âm là một nhóm người ồn ào náo loạn đang hướng đến đây.

Nha hoàn, người hầu, cộng thêm thị vệ, đoàn người này nhân số không ít.

Nhưng chủ tử chân chính chỉ có vị tiểu thư đi đầu.

Cũng không biết là tiểu thư nhà ai ra ngoài du ngoạn, so với Hoàng tử như Sở Trạm thì phô trương không biết gấp mấy lần.
Sở Trạm chăm chú nhìn, tiểu thư này mắt ngọc mày ngài, da dẻ mịn màng, y phục vàng nhạt, toàn thân khí chất cao ngạo nhưng cũng vẫn có thể xem là một mỹ nhân.

Theo sau nàng là hai nha hoàn lanh lợi, kế đó là bốn người hầu cùng năm thị vệ.

Còn có một người hầu khác vẻ mặt cười lấy lòng dẫn đường phía trước, hắn là người vừa nói câu kia.
Tiểu thư nhà này là một mỹ nhân, mỗi khi ra ngoài đều hấp dẫn ánh mắt si mê của tất cả nam tử.

Lần này lại ngoài ý muốn, Sở Trạm cùng Phùng Lạc đều chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, rồi lại hướng ánh mắt về phía người hầu đang dẫn dường.
Đôi mày ánh khí của Sở Trạm hơi nhăn lại, tuy trên mặt không biểu thị gì nhưng trong lòng cũng đã không vui.

Nguyên nhân không phải vì đối phương có thái độ cao ngạo*(tự cho mình giỏi mà xem thường người khác.) lại phô trương, mà vấn đề chính là gã người hầu đang dẫn đường kia—người nọ đúng là người vừa rồi ngang ngược đánh xe đụng vào người khác, phu xe cực kỳ kiêu ngạo..

Bình Luận (0)
Comment