Uống rượu mừng tự nhiên là uống tới đêm khuya, Sở Trạm ở quân doanh hai năm cũng luyện được tửu lượng khá tốt, do thân phận của nàng, cũng không có ai có can đảm chuốc say nàng, cho nên chờ tiển được người khác cuối cùng đi, nàng tuy rằng choáng váng nhưng vẫn chưa ngã.
Cũng không biết trong lòng Sở Hoàng nghĩ gì, theo lý thuyết mặc dù Hoàng tử thành thân, sự hiện diện của đế hậu cũng chỉ là hình thức thôi.
Hôm nay sức khỏe Sở Hoàng không tốt không tới cũng là bình thường, thế nhưng Hoàng hậu lại tới, hơn nữa tham gia toàn bộ hôn lễ, coi như đã cho Sở Trạm mặt mũi rất lớn.
Nhưng tựa hồ cho nàng mặt mũi cũng thật lớn, không biết Sở Hoàng có nhầm lẫn hay không, thế nhưng truyền khẩu dụ cho Hoàng hậu lưu lại Tấn Vương phủ đêm nay, sáng mai lại hồi cung.
Lúc nhận được khẩu dụ Sở Trạm đã uống đến mức choáng váng, bất quá trong lòng lại vừa mừng vừa lo.
Lần này nàng trở về, hành động của Sở Hoàng càng khó để người khác nắm bắt suy nghĩ của hắn, những chuyện trước đây không nói, chính là khẩu dụ lần này lại càng không thích hợp.
Lúc ấy những người còn tỉnh táo đều chỉ biết kinh ngạc, nhưng dù nghĩ thế nào thì cũng chẳng có ai dám nhiều lời.
Trước khi hỷ yến kết thúc, Sở Trạm sợ Diệp Tư Vũ mệt nên đã khuyên người đến hậu điện nghĩ ngơi.
Dựa theo cấp bậc thân Vương, Vương phủ được phép có năm điện, bản thân Sở Trạm dùng hai điện làm nội viện, lúc này an bài Diệp Tư Vũ đến ở một trong hai điện đó, nhưng thực tế cách tân phòng không xa, kẻ hầu người hạ càng tin chắc đây là người một nhà.
Chờ tiễn tất cả mọi người xong, nàng một tay đỡ trán lắc lư đi về phía nội viện.
Ly Ca lúc trước lập được chiến công đã được an bài một chức quan trong Long Túc doanh, đi theo bên người nàng lúc này là hai tiểu thái giám được Vương công công sắp xếp.
Nhìn chủ tử nhà mình say, bọn họ đương nhiên muốn dìu, nhưng bị Sở Trạm đuổi đi.
Cũng may ngày thường Sở Trạm đối với bọn hạ nhân cũng coi như tốt, cho nên hai tiểu thái giám cũng không vì thế mà hoảng sợ, nhưng vẫn một mực cẩn thận đi theo bên người, chuẩn bị tùy lúc tiến lên dìu đỡ một phen.
Sở Trạm mơ mơ màng màng đi đến tiểu hoa viên, trước mắt là hai đường nhỏ, một cái đi đến tân phòng, một cái khác là dẫn đến Vân Đằng điện nơi Diệp Tư Vũ ở.
Nàng tạm dừng lại cước bộ, đến cùng cũng không bị rượu làm mờ lý trí, nàng hướng về tân phòng mà đi.
Nha hoàn đứng chờ trước cửa tân phòng, gặp Sở Trạm đến liền vội vàng nghênh đón.
Sở Trạm không muốn cùng các nàng dây dưa, vừa uống say nên nàng hàm hàm hồ hồ phất tay đuổi người, đẩy cửa vào tân phòng.
Ngoài ý muốn nhìn Phùng Doanh Ngọc thế nhưng đã sớm ngủ say trên giường lớn.
Nàng bĩu môi, không thèm để ý đến thê tử trên danh nghĩa.
Đi đến phía sau bình phòng, dùng nước ấm đã được chuẩn bị từ trước tắm rửa một phen.
Tuy đã ngà say nhưng nàng vẫn nhớ rõ tắm rửa sạch sẽ, sau khi thay xong một bộ y phục tối màu mới ra khỏi phòng.
Lúc này nha hoàn đã sớm đi khỏi, Vương phủ ồn ào một ngày trừ bỏ thị vệ tuần tra ra trên cơ bản tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, vì thế rất nhanh liền yên tĩnh.
Bóng đêm thâm trầm, Sở Trạm đã hạ quyết tâm không ở lại tân phòng, cũng định đến Vân Đằng điện nghỉ ngơi.
Hôm nay Diệp Tư Vũ không về còn nghỉ lại Vân Đằng điện, lòng nàng có chút do dự, nàng vừa bất an vừa hưng phấn, cẩn thận tránh né bọn thị vệ, dưới chân không ngừng hướng về Vân Đằng điện.
Đứng từ xa nhìn Vân Đằng điện vẫn còn sáng đèn, trong lòng Sở Trạm cảm giác phức tạp hỗn loạn, dưới chân một chút cũng không dừng tiến về phía trước.
Thậm chí lúc đến trước phòng ngủ, nàng thế nhưng không gõ cửa mà trực tiếp nhảy vào bằng đường cửa sổ.
Thời điểm này Diệp Tư Vũ quả thật còn chưa ngủ, ánh nến chiếu sáng mọi thứ bên trong.
Người nọ vẫn giữ thói quen đọc sách trước khi ngủ như trước, Sở Trạm từ xa nhìn nàng cúi đầu, sườn mặt hoàn mỹ khiến nàng sững sờ, bực bội trong lòng cả ngày thế nhưng nháy mắt đã bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Bình thản cùng yên tĩnh trôi nổi trong không khí, một người ngồi ngay ngắn cạnh bàn, một tay cầm sách lặng lẽ đọc, một người đứng bên cửa sổ, ngốc ngếch thưởng thức cảnh đẹp.
Thời gian như dừng lại, hai người đều không có cử động, phần yên tĩnh tốt đẹp vẫn chưa bị đánh vỡ, phảng phất như đã một vạn năm trôi qua (10, 000).
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Tư Vũ đột nhiên khẽ thở dài, rốt cuộc buông sách trong tay xuống.
Cũng đến lúc này, Sở Trạm vẫn ngây ngốc nhìn cuối cùng cũng hồi thần, ảo não khi vừa rồi bản thân thất thố lại đột nhiên nhớ đến lâu như vậy mà sách trong tay Diệp Tư Vũ cũng chưa từng sang trang.
Bất quá không đợi Sở Trạm nghĩ kỹ, Diệp Tư Vũ quay đầu đã phát hiện sự tồn tại của nàng.
Người từ trước đến nay bình tĩnh cũng bị dọa một chút, nhanh chóng đóng lại cửa sổ, "Sao ngươi lại tới đây? Vạn nhất bị người nhìn thấy thì..."
Còn không đợi Diệp Tư Vũ trách cứ xong, Sở Trạm đột nhiên tiến về phía trước, trực tiếp vươn tay ôm chặt người vào lòng.
Trong lòng là ôn hương nhuyễn ngọc, chóp mũi là mùi hương thơm ngát làm người ta an tâm tuyệt đối, khiến trái tim khó chịu một ngày hoàn toàn buông lỏng.
Diệp Tư Vũ hiển nhiên hoảng sợ, phản ứng được thì bắt đầu giãy dụa.
Chỉ là người trước mắt đã sớm không còn là đứa nhỏ nhu nhược mười năm trước, cánh tay đồng dạng mảnh khảnh, nhưng hữu lực, khiến nàng giãy dụa cũng là phí công.
Ngược lại, bởi vì Diệp Tư Vũ giãy dụa, lực đạo Sở Trạm ôm tăng lên hai phần, chặt chẽ giam giữ người nọ trong lòng, không cho nàng có bất kỳ hành động phản kháng nào.
Sở Trạm không chỉ một lần nghĩ đến việc ôm nàng, nhưng thực tế nàng lại không dám làm.
Từ nhỏ đến lớn dưỡng thành thói quen khiến nàng luôn yếu thế hơn hai phần trước mặt Diệp Tư Vũ, cho dù sát phạt quyết đoán trên chiến trường thế nào, Sở Trạm luôn ít nhiều cảm thấy bối rối trước Diệp Tư Vũ.
Hôm nay không quan tâm ôm người vào lòng, không thể không nhờ việc mượn rượu làm càng tiếp thêm dũng khí.
Diệp Tư Vũ phản kháng hồi lâu, nhưng Sở Trạm tựa như đứa trẻ bướng bỉnh, vô luận thế nào cũng không buông tay.
Đã tắm rửa qua nên trên người Sở Trạm cũng không nhiều mùi rượu, nhưng hơi thở vẫn còn lưu giữ khá nhiều, khiến người khác cũng mê man theo.
Có lẽ vốn không bài xích cái ôm này, hoặc trong nháy mắt bị mê hoặc, cái tay kháng cự của Diệp Tư Vũ không biết buông lõng từ khi nào, nhẹ nhàng ôm lấy eo Sở Trạm.
Sở Trạm bởi vì hàng năm tập võ, sớm đã cao hơn Diệp Tư Vũ một cái đầu, ngực nàng tuy rằng không vạm vỡ, nhưng cánh tay của nàng có lực, đầu Diệp Tư Vũ tựa vào vai Sở Trạm, không hiểu sao lại có cảm giác an tâm thậm chí là muốn khóc.
Nữ nhân luôn cảm tính, cảm xúc nhất thời lúc này lấn áp cả lý trí.
Người thường ngày bĩnh tĩnh không gợn sóng tựa hồ xuất hiện một tia yếu ớt, Sở Trạm nhìn có chút đau lòng, có chút thương tiếc, nhưng càng nhiều là yêu say đắm.
Nàng biết phần tình cảm này là trái luân thường, cho nên tới giờ cũng chưa từng thổ lộ với bất kỳ ai, trước mặt người mình thích càng phải che giấu, trong lòng Sở Trạm vừa mệt mỏi lại vừa khổ sở.
Vô luận hôm nay do tác dụng của rượu hay do nàng nhịn không nổi muốn thổ lộ tâm tình, tóm lại nàng giờ phút này không lo lắng cũng không muốn giấu giếm nữa.
Cúi đầu nhìn nữ nhân đang tựa vào lòng mình, so với lần gặp gỡ đầu tiên của mười năm trước cơ hồ không có gì khác biệt.
Nàng từ đứa nhỏ 9 tuổi trở thành thiếu niên tuấn lãng, mà năm tháng tựa hồ không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người đối phương.
Nàng vẫn còn nhớ lúc trước bản thân ngây ngốc hỏi nàng có phải tiên tử hay không, hiện tại nghĩ lại cũng không thấy sai chổ nào, dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù trải qua bao nhiêu chuyện, cảm giác ban đầu vẫn chưa từng thay đổi.
Chỉ là tiên tử cách nàng rất xa lúc trước, hiện tại lại tựa vào lòng nàng.
Ánh mắt Sở Trạm nóng rực, nàng cúi đầu nhìn Diệp Tư Vũ, nhẹ nhàng nói, "Vũ..." Đây là lần đầu tiên Sở Trạm gọi Diệp Tư Vũ như vậy, so với thỉnh thoảng gọi "Tư Vũ" thì càng gần gũi hơn.
Diệp Tư Vũ nghe vậy ngẩng đầu, đối diện ánh mắt trong suốt của Sở Trạm,*mâu quang chợt lóe*(có ánh sáng chợt xẹt qua đáy mắt), cũng không biết đã ý thức được gì hay chưa.
Nàng chỉ mím môi chứ không làm gì khác, quay đầu không tiếp tục nhìn Sở Trạm.
Sở Trạm tựa hồ đã quên trước đó lòng nàng còn lo lắng băn khoăn.
Nếu đã mặc kệ mọi thứ mà chạy đến đây, nếu đã mặc kệ hết thảy mà ôm lấy nàng, như vậy những lời cần nói cũng nên nói rồi.
Nàng đặt cằm trên vai Diệp Tư Vũ, nói khẽ bên tai nàng, "Vũ, ta thích ngươi." Cảm giác được thân mình trong lòng hơi cứng ngắc, nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì khác, nàng nhanh chóng lấy dũng khí nói tiếp, "Vũ, ta thích ngươi, rất nhiều rất nhiều năm."
Hơi âm lởn vởn quanh tai, ý tứ nhẹ nhàng mang theo chút ít mê hoặc dường như chạm vào lòng nàng.
Tuy rằng biết rõ không nên, nhưng trái tim Diệp Tư Vũ vẫn đập nhanh hơn, có một loại tư vị không rõ lan tỏa trong đầu nàng, đáng ra nên giãy giụa phản kháng hoặc là quát mắng nhưng nhất thời nàng lại không có phản ứng nào.
Có lẽ cho rằng Diệp Tư Vũ im lặng chính là cam chịu, Sở Trạm hít sâu, nghiêng đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm khiến nàng *mơ ước* đã lâu.
(nguyên văn là thèm nhỏ dãi nhưng thấy kỳ quá mình sửa lại)
Mềm mềm, lạnh lạnh, thơm thơm, ngọt ngọt, Sở Trạm không biết nên hình dung cảm giác như thế nào, nhưng kèm theo đó lại là cảm giác thỏa mãn tận đáy lòng.
Lần đầu tiên hôn môi trong dự kiến có chút mới lạ, nhưng ngoại trừ đem môi mình dán lên môi đối phương ra, Sở Trạm không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể theo bản năng vươn đầu lưỡi thử thăm dò, động tác ngốc nghếch đến khó tin.
Diệp Tư Vũ trừng lớn hai mắt, theo bản năng đẩy mạnh, nhưng khí lực Sở Trạm rất lớn.
Đại khái vẫn do ảnh hưởng của rượu, Sở Trạm cảm giác sự kháng cự của Diệp Tư Vũ thế nhưng không giống thường ngày đều thuận theo tâm ý của nàng.
Lúc này đây, trong lòng Sở Trạm ngược lại hơn một chút căm tức, lực đạo trong tay tăng thêm, ôm người nọ càng chặt hơn.
Cái eo bị siết chặt, *môi bạc* (ý chỉ môi mang theo chút lạnh) của Diệp Tư Vũ khẽ mở, nhịn không được hừ một tiếng, lại không nghĩ tới Sở Trạm thế nhưng lợi dụng cơ hội.
Cái lưỡi ngốc nghếch đặt trên môi nàng trong nháy mặt tìm được phương hướng, đợi đến khi Diệp Tư Vũ phản ứng thì đối pương đã xâm nhập lãnh địa của nàng.
Diệp Tư Vũ trốn tránh, nhưng Sở Trạm lại không buông tha.
Nhớ nhung trong lòng nàng đã bị kìm nén rất lâu, lúc bùng nổ bản thân nàng cũng không thể thu lại trong phút chốc.
Cảm giác gần gũi kia khiến Sở Trạm có chút trầm luân, cho dù biết rõ trầm luân này là sai nhưng một khắc này nàng cũng không nguyện ý buông tay.
Âm thanh tát tay trong trẻo thức tỉnh Sở Trạm.
Nói thật, Sở Trạm cũng không cảm thấy đau, nhưng phục hồi tinh thần lại thấy gương mặt cùng hốc mắt ửng đỏ của đối phương, Sở Trạm thật sự hoảng sợ.
Dưới ánh mắt sắc bén của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm bất giác buông tay lùi về sau từng bước tạo khoảng cách cho đôi bên.
Phát hiện thái độ yếu đuối của mình có chút không đúng, nàng cưỡng chế ý niệm muốn nhận lỗi trong đầu xuống, lần nữa tiến lên một bước, bất quá cũng không dám tiếp tục ôm Diệp Tư Vũ.
Gắt gao mím chặt môi thành một đường thẳng, áp chế sự bối rối ngổn ngang trong lòng ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Vũ, trong mắt không một tia trốn tránh.
Đợi Diệp Tư Vũ chủ động dời đi ánh mắt, nàng mới thành thật nói, "Lúc này đây ta sẽ không nhận lỗi, ta cũng không có lỗi.
Ta thích ngươi, đã lâu rồi, vô luận là ngươi không chấp nhận, ta vẫn thích ngươi như cũ."
Ánh mắt Diệp Tư Vũ vừa dời đi liền trở lại, có chút thâm trầm, tựa hồ mang theo chút gì đó mà giờ phút này Sở Trạm xem không hiểu, nhưng thái độ lại rất rõ ràng, "Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi có biết thân phận của người là gì, thân phận của ta là gì không? Ngươi có biết những lời này của ngươi có thể mang đến hậu quả gì không?"
Giờ khắc này Sở Trạm quật cường, nàng ngẩng cao đầu mang theo kiêu ngạo của chính mình nói, "Ta biết.
Những gì ngươi nói ta đều biết.
Những lời ta nói mười năm trước ngươi có lẽ đã quên, nhưng ta vẫn nhớ rõ, vô luận xuất phát từ mục đích gì, một ngày nào đó ta sẽ thực hiện lời hứa." Nói xong, cảm xúc của nàng tựa hồ trở nên bình tĩnh, lại tiếp tục, "Thích ngươi là việc của ta, nhưng lựa chọn thế nào là việc của ngươi, ta..hy vọng ngươi không cần vì bất kỳ nguyên nhân khác cự tuyệt ta."
Lần thổ lộ này có chút kỳ quái, nhưng trong lúc đó lại có một loại hiểu ý ngầm.
Diệp Tư Vũ tức giận, nhưng không kinh ngạc, Sở Trạm nông nổi, nhưng không hối hận.
Dường như vấn đề giữa hai người đã tồn tại từ lâu, nhưng vẫn không ai dám động đến, hôm nay Sở Trạm làm rõ chuyện này, Diệp Tư Vũ cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Ánh nên vẫn lay động như cũ, hai người ngoại trừ im lặng cũng chĩ có lặng im.
Diệp Tư Vũ không cho Sở Trạm câu trả lời thuyết phục.
Nàng không biết nên trả lời thuyết phục như thế nào, lại càng không dám trả lời Sở Trạm.
Sở Trạm cũng không truy vấn, nàng tuy rằng chưa từng lường trước hôm nay sẽ thổ lộ những lời trong lòng, nhưng nàng đã suy đoán trăm nghìn lần kết quả sau khi nàng nói ra.
Xem tính cách Diệp Tư Vũ, công thêm trách nhiệm và địa vị mà nàng đang gánh trên vai, sự im lặng cũng không khiến Sở Trạm ngoài ý muốn.
Âm thầm thờ phào nhẹ nhỏm.
Không bị cự tuyệt ngay từ đầu, điều này làm cho Sở Trạm cảm thấy một tia hy vọng trong lòng, dù rằng nàng đang tự an ủi bản thân.
Không cho Diệp Tư Vũ cơ hội từ chối, Sở Trạm bỏ lại một câu, "Vất vả một ngày, ta trở về, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó mở cửa sổ, nhảy ra ngoài giống như lúc đến, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Diệp Tư Vũ nghiêng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, nàng đã sớm khôi phục sự bình tĩnh nên không nhìn ra chút cảm xúc nào trên mặt.
Suy nghĩ của tác giả: Lén lút làm rõ nhưng mẫu hậu lo lắng rất nhiều, sẽ không dễ dàng biểu đạt cái gì, lại càng không dễ dàng để Sở Trạm nhìn thấu.
Cuối cùng thì cũng tỏ tình rồi, hóng mãi..