Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 55


Tiết Đoan Ngọ vô cùng náo nhiệt trôi qua, ngày rất nhanh liền trở lại bình thường.

Đặc biệt là những gia đình bách tính, mỗi ngày mặt trời mọc ra ngoài mặt trời lặn nghỉ ngơi, tuy rằng luôn trãi qua duy nhất một cuộc sống hối hả, những cảm xúc hỉ nộ ái ố không có gì đặc biệt, nhưng cuối cùng vẫn là sung túc và yên ổn.
Ngược lại, những lo lắng mà quan viên thuộc tầng lớp đặc quyền của quốc gia này phải nghĩ đến hoàn toàn khác với dân chúng bình thường.

Không nói đến chuyện đảng phái phân tranh lúc trước, còn thêm chuyện Lại bộ Thượng thư Phùng Lạc lôi bản án năm xưa ra, khiến triều đình náo loạn đến gà bay chó sủa.

Tiết Đoan Ngọ vừa qua, chuyện lộn xộn của triều đình Sở quốc còn chưa xử lí xong, hai nước lân cận là Tề quốc cùng Việt quốc lại gây thêm chuyện-hai nước đều cử sứ giả đến.
Qua Đoan Ngọ, sức khỏe của Sở Hoàng tựa hồ càng kém hơn.

Dựa theo quy tắc của Sở quốc, mỗi ngày đều sẽ lâm triều, hơn nữa cứ cách năm ngày sẽ là đại triều, bình thường nghỉ một ngày cũng không không phải chuyện khó, nhưng đại triều thì không thể vắng mặt.

Sức khỏe Sở Hoàng lúc trước không tốt, lâm triều tựa hồ đã tạm dừng, chuyện bình thường đều do nhóm người Thừa tướng đại Tướng quân, cùng vài vị Thân Vương, Thượng thư xử lý, chỉ ra mặt vào đại triều.

Đoan Ngọ qua đi, Sở Hoàng đã hai lần không tham dự đại triều.
Hôm nay khó khăn lắm Sở Hoàng mới có được chút tinh thần, cuối cùng có thể cùng quần thần tham dự đại triều, nhưng nháy mắt nghe được tin tức như vậy, khiến hắn không khỏi cảm thấy khó chịu một chút.

Cục diện ba nước hiện tại rơi vào thế chân vạc, cử sứ giả đến là chuyện thường nhưng nhìn tình hình Sở quốc hiện tại cũng hiểu được, lần này sứ giả hai nước đến sợ là không phải tốt lành gì.

Tình trạng sức khỏe Sở Trạm thế nào? Ba vị Hoàng tử Sở quốc tranh đoạt tiến triển ra sao? Những điều này là tin tức mà hai nước mong muốn biết được, dù sao thừa dịp cục diện nước khác bất ổn chiếm chút tiện nghi gì đó tuyệt đối là sự cám dỗ.
Việc này mỗi người trong triều đều hiểu, Sở Hoàng càng phải tiếp đãi cẩn thận.

Sức khỏe của hắn gần như không thích hợp để tiếp đãi hai sứ giả kia, như vậy cần tuyển người để sắp xếp.

Ánh mắt lướt qua người ba nhi tử, trên mặt những thiếu niên mười mấy tuổi chưa làm lễ đội mũ đều giữ vẻ bình thản, không ai biểu hiện ra điểm khác thường dù chỉ là nhỏ nhất.
Thời điểm này các đại thần đều rất thông minh mà không mở miệng đề cử ai.

Đế vương địa vị cao cao tại thượng tuy rằng bệnh tình nguy kịch, nhưng uy quyền vẫn còn, thêm vào đó tâm tư vị này lại sâu không lường, mỗi khi đến chuyện cần ý kiến, mọi người đều sợ gây nhau thành chuyện, nên đơn giản đều câm miệng.
Ánh mắt Sở Hoàng thản nhiên lướt qua mọi người, một lúc lâu sau mới nói, "Lần này để Ngô Vương tiếp đãi hai nước đi." Nói xong cũng không thêm gì, Tổng quản thái giám hỏi không có chuyện khởi tấu liền bãi triều.
Chờ Sở Hoàng rời khỏi đại điện, mọi người bắt đầu rời đi mới bắt đầu nghị luận-lúc đầu Sở Hoàng tứ hôn nữ nhi của Phùng Thừa tướng cho Tấn Vương làm Vương phi, rõ ràng là lạnh nhạt với Ngô Vương công kích thế lực của hắn, nháy mắt lại ủy thác trọng trách tiếp đãi hai nước cho hắn, rốt cuộc Hoàng đế là có ý gì?
Đừng nói các đại thần không hiểu nỗi, ngay cả mấy vị Vương gia, Phùng Thừa tướng, đại Tướng quân này nọ trong triều cũng không rõ.

Ngô Vương một đoạn thời gian trước bị hắt hủi có chút nản lòng lần này bị miếng bánh ngon đánh vào đầu đến choáng váng, tuy nhiên không biết bánh này là mỹ vị hay là đĩa sắt*? (Đĩa sắt hình dáng giống bánh nhưng không ăn được, cả câu ý chỉ không biết là lợi hay là hại).


Vì thế hắn hăng hái khôi phục bộ dáng niên thiếu Vương gia thường ngày, bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị tiếp đãi.
Sở Trạm vẫn là một bộ dáng không quan tâm, theo sau Sở Tuấn rời khỏi, một số người còn lại cũng thế.

Diệp Thành Cửu đi cuối cùng, ánh mắt hắn nặng nề đảo qua lại trên người Sở Trạm cùng Sở Tuấn phía trước, trong mắt có ánh sáng chợt lóe rồi vụt tắt, không để bất kỳ ai phát hiện.
*************************************
Nửa tháng sau, hai sứ giả Tề quốc Việt quốc lần lượt đến.

Tất cả đều do Ngô Vương tự mình chuẩn bị, tiếp đãi sứ giả hai nước thỏa đáng, không để cho nhóm người không có ý tốt kia chiếm chút tiện nghi nào, có thể nói xử lí rất khá.
Bởi vì sức khỏe không tốt, mấy ngày gần đây Sở Hoàng tựa hồ mê luyến luyện đan dược.

Không biết từ khi nào trong cung đột nhiên xuất hiện một nhóm đạo sĩ, Sở Hoàng còn dành ra một tòa cung điện cho bọn họ luyện đan, khiến cho Hoàng cung chướng khí mù mịt.

Nhưng mắt thấy Sở Hoàng dùng đan dược xong tinh thần tốt lên không ít, tấu chương Ngự sử đã chuẩn bị cũng chưa được trình lên.
Lúc hai sứ giả Tề Việt đến, thân thể Sở Hoàng đã tốt hơn rất nhiều, thấy Ngô Vương xử lí sự tình rất khá, hắn tự nhiên tán thưởng một phen, lập tức tự mình chủ trì yến tiệc tiếp đãi sứ giả hai nước.
Mấy ngày gần đây Sở Trạm luôn ở Long Túc doanh, vì sức khỏe Sở Hoàng mà lâm triều bình thường cũng tạm dừng, nên ngay cả Tấn Vương phủ cũng rất ít khi trở về.

Nếu không vì quốc yến cần văn võ bá quá có mặt tiếp khách, thì nàng cũng không nghĩ đến.
Không bất ngờ khi nhìn thấy Hoàng hậu Diệp Tư Vũ trong quốc yến, bên người Sở Hoàng thật ra cũng không tiếp tục có đủ loại phi tử này nọ.

Vô luận là do thế cục hắn cho Hoàng hậu một ít mặt mũi, hay do Doãn Quý phi đã mất, hắn không còn bất kỳ tâm tư như trước, tóm lại bề ngoài buổi quốc yên hôm nay vẫn rất hài hòa.
Sở Hoàng xuất hiện tại quốc yến với sắc mặt hồng nhuận, nói chuyện vang vọng hữu lực khí thế mười phần, thực nhìn không ra nửa tháng trước là một người bệnh tình nguy kịch.

Không chỉ làm cho quần thần bất ngờ một phen, mà sứ giả hai nước cũng âm thầm chớp mắt, nghĩ đến cục diện lại kém xa với sự tưởng tượng của bọn.
Sau bữa tiệc linh đình, nghe ca thưởng vũ, thỉnh thoảng nói chuyện dò xét.

Không chỉ làm người ta nhìn không thấy Sở Hoàng có biểu hiện gì khác, dù là lão hồ ly hay tiểu hồ ly thậm chí sứ giả hai nước cũng chẳng thu được một chút tin tức có ít nào.

Bề ngoài tốt đẹp trước mắt cùng lời nói trước đó khiến hai người phát điên, nhưng tin tức mà bọn họ bí mật mua được từ một ít đại thần, bọn họ càng tin tưởng Sở Hoàng kỳ thật đã bệnh tình nguy kịch, hiện tại chỉ là mạnh mẽ chống đỡ.
Mỗi một lần thay đổi chính quyền đất nước không ổn định đều là một cơ hội, nếu có thể dự đoán tương lai chuẩn bị tốt, lợi ích đạt được đương nhiên tốt hơn so với không chuẩn bị.

Hiện nay thế cục chân vạc giữa ba nước tuy rằng tạm ổn, nhưng Hoàng đế nào lại không có dã tâm? Thừa dịp Sở quốc hỗn loạn chia sẻ lợi ích chính là tính toán của bọn họ.
Việc này tất cả mọi người để biết trong lòng nhưng không nói, trong buổi tiệc mọi người đều cười mờ ám, ngoại trừ chính bọn họ, người ngoài rất khó đoán được bọ họ đến tột cùng là có tâm tư gì.

Sở Trạm thừa lúc uống rượu đảo mắt nhìn khắp đại điện từ trên xuống dưới, lại phát hiện ngay cả ánh mắt mẫu hậu nhà nàng cũng thâm trầm, khó có thể phỏng đoán.

Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt, bất quá Diệp Tư Vũ ngồi bên cạnh Sở Hoàng vẫn nhận ra trước nhất.

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ liếc Sở Trạm, cũng không tỏ vẻ gì nhiều, bất quá ý tứ trong đó các nàng đều tự hiểu, Sở Trạm cười cười tiếp tục uống rượu xem biểu diễn, cũng không làm gì khác.
Người Việt quốc từ trước đến nay tính tình ngay thẳng, giữa hai sứ giả vẫn là sứ giả Việt quốc thiếu kiên nhẫn nhất.

Mắt thấy tiệc sắp tàn, Sở Hoàng ngồi ngay ngắn phía trên tựa hồ vẫn khỏe mạnh như cũ, sắc mặt hồng nhuận còn hơn những người ngồi dưới đây, lời đồn cùng tin tức thu được trước đâu làm cho lòng người hoang mang, mà vì thân mang Hoàng mệnh trên người bọn họ cũng không dễ dàng buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Thấy ca múa sắp kết thúc, sứ giả Việt quốc đứng lên nói, "Bệ hạ, lần này bệ hạ nước ta phái ta đến chúc mừng lễ vạn thọ của bệ hạ, có mang theo chút dược liệu quý hiếm của Việt quốc để tiếng cống.

Hôm nay nhìn thấy thiên nhan, thấy được bệ hà đầy mặt hồng quang, khỏe mạnh phi thường, thật là may mắn của Sở quốc."
Quốc yến đã kéo dài hơn một canh giờ, Sở Hoàng vẫn mặt mày hồng hào như cũ, sứ giả hai nước theo dõi hắn cả buổi tối cũng không thấy chút sở hở nào gọi là cố gắng chống đỡ.

Lúc này thâm âm Sở Hoàng vẫn to rõ như trước, "Phải không? Việt quốc bệ hạ có lòng.

Vài ngày trước thân thể trẫm không tốt, gần đây tốt một ít, dược liệu kia mặc dù không cần dùng đến, trẫm nhận tâm ý của Việt quốc bệ hạ."
Trên mặt Sở Hoàng mang ý cười, nói chuyện có lực mười phần phi thường uy nghiêm.

Một câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến sứ giả Việt quốc không dám tiếp tục dò xét nhiều hơn, khách khí vài câu liền ngồi xuống.
Sứ giả Tề quốc thấy vậy cũng không tùy tiện dò xét.

Hắn là kẻ thông minh, cảm thấy Sở Hoàng cố gắng chống đỡ không được lâu, vì thế tiết mục ca múa được Sở quốc sắp xếp chấm dứt mới mở miệng.

Đại khái là Tề quốc bệ hạ vì để chúc mừng lễ vạn thọ của Sở Hoàng đặc biệt phái một nhóm đào kép đến biểu diễn, hôm nay thấy được tiết mục của Sở quốc khác lạ, cho nên hy vọng Sở Hoàng đồng ý để Tề quốc biểu diễn một phen, coi như tiếp thêm không khí cho buổi tiệc hôm nay.
Cho dù văn võ bá quan biết người này tính toán gì nhưng thời điểm này hiển nhiên cự tuyệt thì không tốt.

Trước khi Sở Hoàng đến tham gia quốc yến đã dùng đan dược, hiện tại vẫn chưa thấy quá mệt mỏi, vì thế nói vài câu khách khí đồng ý.

Mà sự đồng ý của hắn lại khiến sứ giả Tề quốc càng thêm bối rối thậm chí bắt đầu dao động.
Quốc yến vốn chấm dứt vào giờ Tuất (7-9 p.m), vì một chuyện ngoài ý muốn, đột ngột kéo dài tới giờ Hợi (9-11pm) vẫn chưa xong.

Người ở đây bởi do lâm triều nhiều năm, phần lớn quen ngủ sớm dậy sớm, thời điểm này tuy rằng vẫn một bộ ăn uống linh đình như cũ nhưng trên mặt tránh không được có thêm một ít mệt mỏi.
Ánh mắt Sở Trạm tùy ý đảo quanh, liền thấy được có không ít đại thần bí mật ngáp.


Trong lòng mấy người có thói quen ngủ sớm dậy sớm lúc này đều là oán niệm.

Một cái ngáp, hai mắt bị nước mắt che mờ, lại chẳng thể nghỉ ngơi, còn phải giả vờ không có chuyện gì tiếp tục uống rượu vui đùa, cũng chẳng phải chuyện vui vẻ như tưởng tượng.
Hai sứ giả một bên uống rượu, một bên nói chuyện phiếm, tinh thần vẫn phấn chấn như trước.

Đương nhiên từ khi yến tiệc bắt đầu bọn họ không ngừng việt quan sát, bất qúa lúc này bọn họ lại phát hiện một tình huống buồn cười.
Ngồi phía trên cao, người nghe đồn đang lâm trọng bệnh là Sở Hoàng vẫn tinh thần đầy đủ, không bởi vì thời gian quá muộn sinh ra mệt mỏi, ngược lại Hoàng hậu trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh hắn tựa hồ không còn thảnh thơi và bình thản.

Tuy rằng trên mặt vẫn là tao nhã cùng bình thản như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ cũng không khó phát hiện Hoàng hậu nương nương đã mệt mõi, ánh mắt sáng ngời cũng không còn linh động nữa.
Chi tiết nhỏ như thế người ngoài còn phát hiện thì sao có thể thoát khỏi được Sở Trạm vẫn chuyên tâm lén quan sát mẫu hậu đại nhân chứ.

Nói thật, đây dường như là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Diệp Tư Vũ như vậy.

Trong ấn tượng của nàng người này dường như là toàn năng, từ trước đến nay chưa từng thấy trạng thái của nàng như thế, tuy rằng nghĩ mãi vẫn không hiểu chỉ là tham gia yến tiệc thôi sao lại khiến Diệp Tư Vũ mệt vậy, nhưng khiến nàng thấy được một mặt khác của mẫu hậu.
Không giống mọi người, cho dù cực kỳ mệt mỏi, nhất cử nhất động của Diệp Tư Vũ vẫn duy trì sự thong thả cùng tao nhã.

Sự tao nhã ấy là phát ra từ trong xương tủy không ai có thể bắt chước, cho nên hiện tại dù nàng không ở trạng thái tốt nhất, ngoại trừ những người cẩn thận quan sát, đại đa số người vẫn khó nhận ra kỳ thật nàng gần như đã mơ mơ màng màng.
Sở Trạm uống không ít rượu, trên mặt lúc này phiếm hồng.

Cảm thấy choáng váng nên một tay chống đầu, một tay đung đưa ly rượu như cũ, chính là ánh mắt nhịn không được vẫn hướng về phía trên.
Từ lúc yến tiệc bắt đầu Diệp Tư Vũ cũng uống vài ly, mặc dù không nhiều nhưng đối với người từ trước đến nay ít uống rượu mà nói vẫn có ảnh hưởng.

Mặt của nàng sớm đã đỏ, thêm vào việc mệt mỏi, nàng dù vẫn giả vờ chống đỡ, nhưng ánh mắt cũng mờ ảo, dường như có thể ngủ bất kỳ lúc nào.
Mặc kệ người khác nhìn ra hay không, trong mắt bọn họ thế nào, Sở Trạm lại thấy Diệp Tư Vũ như vậy rất khả ái.

Cái miệng nhỏ của nàng nhấp rượu, ánh mắt lấp lánh thỉnh thoảng đáo quanh đại điện, lại nhịn không được mang lực chú ý đặt lên người Diệp Tư Vũ.

Lại lần nữa ngửa đầu nhìn lén, một ánh mắt sai lầm, ngoài dự liệu chống lại chính là ánh mắt sắt bén của Sở Hoàng.
Cảm thấy kinh hoảng một trận, muốn thu lại ánh mắt ngay lập tức nhưng lại sợ cố ý quá ngược lại càng biểu lộ sự chột dạ.

Vì thế giả vờ bình tĩnh dừng lại một chút sau đó vô ý dời đi ánh mắt, tùy ý nhìn khắp nơi, nhìn rõ đại điện một lần sau đó vùi đầu uống rượu.

Trong lòng vẫn kinh hoảng không thôi, nhịn không được lo lắng cái liếc mắt kia đã bị Hoàng đế khôn khéo nhìn ra manh mối.
Có một câu nói có tật giật mình.

Tuy rằng Sở Trạm chưa từng làm trộm nhưng ánh mắt sắc bén nghiền ngẫm của Sở Hoàng khiến nàng không thể không chột dạ.
Vài năm trước, Doãn Quý phi còn tại thế, tâm tư Sở Hoàng đều đặt trên người nàng.

Vô luận là Hoàng hậu hắn danh chính ngôn thuận cưới hỏi đàng hoàng, hay là nhi tử huyết mạch thân cận, hắn đều chẳng để trong lòng.


Nhưng hiện tại Doãn Quý phi đã mất, sức khỏe Sở Hoàng sa sút, quốc gia này cần nhất một người thừa kế phù hợp, khiến cho Sở Hoàng bắt đầu để ý những người hắn từ trước đến nay không để ý.
Ngô Vương thông minh, Nhạc Vương trầm ổn, chỉ có Tấn Vương ra ngoài chinh chiến hai năm khiến hắn không có cơ hội quan sát là người hắn hiểu biết ít nhất.

Năm đó giao trọng trách cũng không phải không có ý đẩy nàng vào vị trí chim đầu đàn, nhưng xem ra, đứa bé này dường như trưởng thành nhanh hơn Ngô Vương và Nhạc Vương.
Ngoại trừ một chuyện-Sở Trạm cùng Hoàng hậu quá thân cận.
Nhiều năm trước Hoàng hậu đến gặp Thái hậu, xin cho nhị Hoàng tử trở thành con thừa tự trên danh nghĩa của nàng, chuyện này tự nhiên không thoát khỏi tay Sở Hoàng.

Chính là hắn tuổi còn trẻ, toàn tâm toàn ý chỉ có Doãn Quý phi cùng đứa nhỏ của bọn họ, cho nên căn bản không đem chuyện này để trong lòng.

Nhưng ai biết được hôm nay đại Hoàng tử xem như phế đi, vô luận là thứ tự trưởng ấu, nhị Hoàng tử đều trở thành người có thân phận tôn quý nhất.
Sở Hoàng chán ghét Hoàng hậu sao? Nói thật, hắn kỳ thực không cũng không chán ghét Hoàng hậu không tranh giành tình cảm càng không gây chuyện thị phi, đa số thời gian đều giống như bình hoa trang trí kia, nhưng đáng tiếc Hoàng hậu này họ Diệp a.

Diệp gia vẫn là họa lớn trong lòng Sở Hoàng, hơn mười năm chèn ép, hắn sẽ không trơ mắt để người kế vị hắn mang Diệp gia lên đài cao.
Luận văn võ, Tấn Vương đương nhiên không kém Ngô Vương hay Nhạc Vương, hủy hoại cơ hội của nàng chính là mẫu hậu mà nàng xem trọng.

Sở Hoàng không phải người mù, hắn có tai mắt khắp nơi trong cung, cho dù là Phượng Nghi cung vững chắc hắn cũng có một vài người.

Tuy rằng tin tức đạt được cũng không nhiều, nhưng sự xem trong của Sở Trạm đối với Diệp Tư Vũ hắn vẫn nhìn thấy rõ.
Hoàng tử trưởng thành ngoại trừ Sở Trừng chỉ còn ba người này, giang sơn này thế hệ trước vất vả mới giành được nên Sở Hoàng không thể mang ra làm trò đùa, cho nên phải suy tính nhiều mặt.

Lựa chọn tốt nhất đối với Sở Hoàng tự nhiên là một người có lợi nhất cho quốc gia.

Chỉ là, trong ba người này đến tột cùng ai mới là người thích hợp nhất?
Cảm giác ánh mắt sắc bén nghiền ngẫm của Sở Hoàng lưu lại hồi lâu trên người, Sở Trạm không biết suy nghĩ của Sở Hoàng kỳ thật đã bay xa.

Nàng vốn uống đến mặt đỏ bừng, lúc này say rượu cũng không phải chuyện bất ngờ.
Ánh mắt mơ màng, Sở Trạm một tay chống đầu uống từng ngụm từng ngụm rượu, thường xuyên dùng khóe mắt liếc nhìn Sở Hoàng.

Tuy rằng chưa từng đối diện, nhưng do bản thân nàng cảm giác ánh mắt chăm chú của Sở Hoàng nhất định là chuyện cần suy ngẫm.
Cứ như vậy một bên nhìn, một bên uống, hai người tựa hồ giằng co hồi lâu, Sở Hoàng mới thu hồi ánh mắt, mà thần kinh căng cứng của Sở Trạm tựa hồ ngay lúc đó thả lõng.
Hổ chết nhưng vẫn còn uy phong, huống chi Sở Hoàng hiện tại vẫn chưa đến mức đó.

Uy nghiêm thâm căn cố đế cùng sợ hãi khiến sau lưng Sở Trạm chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nhưng cũng may ngay lúc này, quốc yến giày vò người khác rốt cuộc dừng lại.
Suy nghĩ của tác giả: Sở Hoàng không phải phụ thân tốt, nhưng đa số thời gian hắn kỳ thực là một Hoàng đế tốt.

P/S: Đều đã dùng đan dược, Sở Hoàng không còn nhiều thời gian, hắn thật chướng mắt, tranh thủ mười chương tới tiễn hắn vậy..

Bình Luận (0)
Comment