Lễ vạn thọ qua đi, quả nhiên sứ giả hai nước rất nhanh rời khỏi.
Cỏ thể bởi vì không có có áp lực bên ngoài, sức khoẻ Sở Hoàng mặc dù có đan dược chống đỡ nhưng rất nhanh đã chịu không nổi.
Tình hình sức khoẻ của Hoàng đế tự nhiên là việc cơ mật, nhưng thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, việc này nhanh chóng truyền tới tai những tai mắt của mấy vị Vương gia đã sớm sắp xếp trong cung.
Dưới tình huống Thái tử vị còn chưa được lập, Sở Hoàng bệnh tình nguy kịch tuỳ thời không thể vượt qua, mấy vị Vương gia có tâm muốn hoàng vị tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội ở bên cạnh Sở Hoàng.
Tuy rằng từ đầu đến cuối tình hình sức khoẻ của Sở Hoàng là cực kỳ cơ mật, nhưng cũng không gây trở ngại cho nhóm nhi tử thỉnh an thăm hỏi dùng đủ loại lý do ở bên cạnh hắn.
Vừa vặn mấy ngày nay cũng sắp đến sinh nhật của mẫu phi Ngô Vương, hai mẫu tử bọn họ liền dùng lý do này để Ngô Vương mấy ngày nay đều ngủ lại trong cung.
Mấy nhi tử của Sở Hoàng tuy rằng đều đã ra cung lập phủ, nhưng tẩm cung của bọn họ trong cung đều vẫn giữ lại như cũ, để thuận tiện đôi khi ở trong cung ngủ lại một đêm, Sở Hoàng ngược lại cũng không phản đối, cho nên hiện tại mang đến không ít tiện lợi cho Ngô Vương.
Nhìn thấy thấy Ngô Vương vào ở trong cung, trong lòng mấy người trên dưới triều đình đều khẽ động.
Không chỉ có các đại thần trong triều bắt đầu suy nghĩ miên man, mà ngay cả Nhạc Vương từ trước đến nay trầm ổn mấy ngày hôm nay tựa hồ đều có một loại nôn nóng khó hiểu, tần suất liên hệ quan viên thủ hạ cũng không ít, hiển nhiên là muốn hành động.
Quả nhiên, Ngô Vương lấy cớ vào cung ở mấy ngày nhân sinh nhật mẫu phi, hầu như cả ngày đều chờ tại Long Đằng điện.
Sở Hoàng mượn cớ mấy hôm nay sức khoẻ không tốt lần thứ hai miễn lâm triều, mỗi ngày người đến vấn an tự nhiên là không ít, thế nhưng hết lần này đến lần khác Ngô Vương đều bị Sở Hoàng giữ lại.
Cũng không biết hai người rốt cuộc làm gì, nhưng nói chung tin tức một khi truyền ra, lập tức khiến cho sóng to gió lớn.
Chuyện ở Long Túc doanh đã xử lý gần như ổn thoả, mấy ngày tiếp theo Ly Ca tiếp tục thu thập một chút, sẽ hoàn toàn không có vấn đề.
Bầu không khí trong cung căng thẳng, Ngô Vương ở lại, Nhạc Vương tuy rằng không tìm được cớ nào tốt như vậy, nhưng vẫn không ngừng mỗi ngày đúng giờ tiến cung.
Sở Trạm vừa nhìn, nếu tất cả mọi người đều như thế, tự nhiên cũng không thể thiếu nàng, cho nên số lần đến Phượng Nghi cung cũng nhiều lên, cũng càng danh chính ngôn thuận.
So với Ngô Vương có hiếu phụng dưỡng bên cạnh Sở Hoàng cùng Nhạc Vương và mẫu phi mấy ngày gần đây lo lắng trù tính thì bầu không khí của Phượng Nghi cung bên này càng thêm thoải mái.
Sáng sớm hôm nay, mấy vị Vương gia không cần tảo triều liền đều vào cung.
Vấn an Hoàng đế tất nhiên là không thể thiếu, sau đó hai huynh đệ của Hoàng đế bị giữ lại, ba nhi tử thì bị đuổi đi.
Ngô Vương vì chuyện Sở Hoàng tứ hôn cho Tấn Vương bị đã kích có chút chưa gượng dậy nổi lúc này lại rất hăng hái, hắn thế nhưng tu dưỡng rất tốt, một bộ dáng kiên nhẫn, nhưng sâu trong mắt cũng không giấu được vui sướng cùng đắc ý.
Dáng dấp như vậy ngay cả Nhạc Vương từ trước đến nay trầm ổn lãnh tĩnh, trong lòng cũng khó chịu.
Kỳ thực khoảng cách tuổi tác của Sở Trạm cùng hai vị đệ đệ chênh lệch không quá lớn, những năm trước, Sở Trạm bởi vì tuổi nhỏ đã chịu tang mẫu bị khi dễ nên quan hệ cùng hai người này vẫn không được tốt lắm.
Nhưng thật ra, hai huynh đệ vốn là cùng tuổi, cùng nhau học tập, cùng nhau đọc sách, cảm tình cũng không tệ.
Bất quá đó cũng là chuyện khi còn nhỏ, hài đồng đơn thuần năm nào đã trưởng thành, từ từ bị quyền lực hắc ám ăn mòn, đã không có khả năng đối đãi nhau thật tình, hiện tại cũng chỉ còn lại đấu đá tranh quyền đoạt lợi.
Lúc ra khỏi Long Đằng điện, ba người cũng không có ý định xuất cung.
Sở Trạm đang định đi Phượng Nghi cung, thấy được mẫu hậu đương nhiên là chuyện tốt, nhưng giờ phút này nàng cũng hiểu hiện tại không phải lúc để nói chuyện nhi nữ tình trường.
Ở Phượng Nghi cung, hệ thống tình báo của Hoàng hậu lãnh đạm lại không thua gì của Sở Hoàng, Sở Trạm vẫn chẳng biểu thị gì nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết.
Hệ thống tình báo của Hoàng hậu hầu như đều nhằm vào hoàng cung, ngoài cung Sở Trạm cũng có tình báo của chính mình, hơn nữa còn mạnh hơn cả Diệp Tư Vũ.
Chỉ là Hoàng tử muốn tuỳ ý an bày tình báo trong hậu cung thật sự có chút phiền phức, Sở Hoàng phòng bị bọn họ còn nghiêm ngặt hơn phòng trộm rất nhiều, cho nên giờ phút này nàng cần, chính là Diệp Tư Vũ giúp sức.
Sở Trạm nghĩ vậy, hai người kia tự nhiên cũng không chịu thua kém.
Quyền lực của mẫu phi bọn họ tuy rằng không lớn bằng Hoàng hậu, nhưng gốc rễ ăn sâu, các nàng ở trong cung trù tính nhiều năm kỳ thực ai cũng đều không phải đèn cạn dầu.
Hoàng tử dựa vào thế lực của mẫu phi, tự nhiên là dễ hiểu, cuộc cạnh tranh này không chỉ là ở tiền triều, hậu cung phía sau cũng rất kịch liệt.
Ra khỏi Long Đằng điện, Nhạc Vương mấy hôm nay trong lòng có chút muộn phiền nhịn không được nói đôi câu với Ngô Vương.
Ngô Vương vẫn một bộ đáng cười tủm tỉm như cũ, trong mắt thế nhưng lại không có chút ý cười, không mềm không cứng cho Nhạc Vương mấy câu nhắc nhở, càng làm Nhạc Vương từ trước đến nay không giỏi ăn nói nghẹn họng.
Sở Trạm lạnh lùng nhìn một chút liền nhanh chóng rời đi, hai người kia có chút tình nghĩa huynh đệ, hiện tại lại cãi vả, nhưng nếu phát hiện nàng ở một bên toạ sơn quan hổ đấu, khó tránh được nhất trí cùng nhau lôi nàng vào khó xử một phen.
Gần đây cuộc sống tạm ổn, khó có được thanh nhàn nên Sở Trạm cũng chẳng có lòng đi tìm phiền phức, vì vậy lui lại là lựa chọn tốt nhất.
Rời đi phạm vi Long Đằng điện, không chút do dự đi thẳng hướng Phượng Nghi cung.
Sở Trạm không ngốc, nàng đương nhiên nhìn ra được Sở Hoàng chống lại Diệp gia, kiêng kỵ Hoàng hậu, nhưng nàng hiển nhiên sẽ không vì chuyện đó mà bỏ mẫu hậu.
Bởi do sức khoẻ của Sở Hoàng chuyển biến, bầu không khí trong cung lại một lần nữa trầm trọng.
Sở Trạm một đường từ Long Đằng điện đi Phượng Nghi cung, trên đường gặp không ít cung nhân nhưng không ai dám phát ra tiếng động lớn nào, ai ai cũng cúi đầu vội vàng bước đi, thấy nàng liền quỳ xuống hành lễ, nói cũng không dám nói nhiều.
Sở Trạm cũng chẳng thích bầu không khí như vậy, điều này khiến cho hoàng cung vốn lạnh như băng không chút nhân tình càng thêm quạnh quẽ.
Nàng không khỏi nhanh hơn cước bộ hướng về Phượng Nghi cung, biểu hiện của cung nhân thoạt nhìn không khác gì ngày thường nhưng Sở Trạm nhạy cảm phát hiện những người này có điểm bất đồng.
Bọn họ cũng bị không khí trầm trọng mấy ngày qua ảnh hưởng, khí tức trên người cũng trầm thấp hơn, thật sự làm người ta không chịu nổi.
Mới vừa bước vào Phượng Nghi cung được vài bước, Lý Bảo Khánh đã đúng lúc xuất hiện trước mặt Sở Trạm.
Hắn quả thực xứng đáng làm đại tổng quản của Phượng Nghi cung, vô luận là giúp Diệp Tư Vũ thu thập tin tức hay chăm sóc toàn bộ Phượng Nghi cung, không phạm sai lầm lần nào.
Đương nhiên, lúc Sở Trạm tới, người đầu tiên tiếp đãi nàng, thường là vị đại tổng quản này.
Lý đại tổng quản lúc trước bởi vì Sở Trạm đột nhiên vô cùng lấy lòng mà đối nàng phòng bị mấy ngày gần đây thấy không có kết quả nên cũng trở lại bình thường, nhìn thấy Sở Trạm đến cũng không chút bài xích.
Hắn nghiêm túc hành lễ vấn an xong, trực tiếp xoay người dẫn người đến hậu hoa viên.
Hôm nay Diệp Vũ không ở thư phòng đọc sách, mà do khí trời không tệ nên chọn ở hậu hoa viên đánh đàn.
Còn chưa đến gần, xa xa liền nghe được tiếng đàn réo rắt, nôn nóng trong lòng tựa hồ được xoa dịu.
Lý Bảo Khánh dẫn Sở Trạm đến hậu hoa viên, chờ đến một gốc cây, xa xa có thể thấy được Diệp Tư Vũ, hắn liền tự giác thối lui.
Sở Trạm gật đầu với hắn, như thường lệ theo đường nhỏ đi đến bên người Diệp Tư Vũ.
Đốt hương đánh đàn, tay nhẹ nhàng uyển chuyển.
Không thể không nói, hiện tại trong hậu cung còn có thể thanh thản đánh đàn đại khái cũng chỉ có vị Hoàng hậu nương nương này thôi.
Sở Trạm cũng không gấp, tuỳ ý đứng bên cạnh Diệp Tư Vũ, cẩn thận nghe tiếng đàn của nàng.
Tiếng đàn bình thản lạnh lùng kia tựa hồ mang thời gian trở về mười năm trước, lúc Sở Trạm lần đầu tiên theo Diệp Tư Vũ về Phượng Nghi cung, nàng cũng từng đánh đàn cho nàng nghe.
Đó chính là lần đầu tiên có người vì nàng đánh đàn, nàng nghe, nàng nhớ, đó là suốt đời.
Tâm thần không yên chỉ là nhất thời, đàn xong một khúc nhạc, hoa viên lần thứ hai trở nên yên tĩnh, Sở Trạm rất nhanh hoàn thần.
Nhìn Diệp Tư Vũ vẫn một bộ đáng bình tĩnh như cũ, tâm tình khó chịu do áp lực vài ngày nay tạo nên thoáng chóc hạ xuống.
Ai biết Sở Trạm vừa bình tĩnh lại, Diệp Tư Vũ nhàn nhạt ngẩng đầu liếc nhìn nàng sau đó bình tĩnh ném cho nàng một quả bom, "Tối hôm qua Hoàng thuượng thổ huyết.
Thái y nói là trúng độc."
"Cái gì? Trúng độc?" Đừng trách sao Sở Trạm mất bình tĩnh, trong cung Hoàng đế trúng độc hay tương tự vậy thế nhưng là tội lớn a, đặc biệt hiện tại đang là thời gian mẫn cảm, Sở Trạm không nghĩ nhiều không được.
Sở Trạm phản ứng như vậy không ngoài sở liệu của Diệp Tư Vũ, nàng cũng không nhìn Sở Trạm, chỉ là đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đàn trước mặt nói, "Không ai hạ độc, dùng đan dược trước có lợi sau thành hại, sức khoẻ hắn suy yếu, cho nên phát độc nhanh hơn so với người bình thường cũng nguy hiểm hơn."
Vừa nghe những lời này, Sở Trạm cũng không nói thêm.
Bất quá dựa trên tin tức Diệp Tư Vũ mang đến mà xem thì thời gian của Sở Hoàng đại khái cũng không còn nhiều.
Mặt khác Diệp Tư Vũ hôm nay biết được tin, xem chừng chiều tối nay Ngô Vương cùng Nhạc Vương cũng sẽ biết, như vậy chuyện tranh đoạt lần này sợ là càng cấp bách.
"Xem chừng ngày thanh nhàn một đi không trở lại rồi." Sở Trạm nhún vai, tựa vào cây hoa quế, lòng có chút nặng nề, nhưng nét mặt vẫn duy trì thản nhiên cười yếu ớt.
Diệp Tư Vũ liếc nàng, trầm mặc một hồi vẫn nói, "Nếu không quan tâm ngôi vị Hoàng đế, chi bằng buông tay đi.
Hoàng cung này, kỳ thực không có gì đáng giá để ngươi lưu luyến."
Ở vị trí của Sở Trạm hiện tại nếu như không leo lên đế vị, tương lai còn có thể toàn thân trở ra sao? Nhìn hai vị huynh đệ kia của Sở Trạm thì biết không có khả năng.
Chỉ là hiện tại Sở Hoàng rất nhanh sẽ chết, Thái tử lên ngôi, trong triều nhất định đại loạn một hồi, nếu như Sở Trạm hiện tại ly khai tự nhiên có cơ hội toàn thân trở ra.
So với Hoàng cung lạnh như băng này, Diệp Tư Vũ biết rõ Sở Trạm càng thích một mảnh trời cao đất rộng để nàng tự do bay lượn bên ngoài kia.
Nghe Diệp Vũ nói vậy, trong mắt Sở Trạm hiện lên một tia buồn bực cùng kiên quyết.
Nàng đột nhiên tiến lên, nắm lấy cổ tay Diệp Tư Vũ kéo một cái, chờ hai người đối diện nhau mới nhìn thẳng hai mắt nàng nói, "Không có gì đáng giá ta lưu luyến? Ngươi biết rõ tâm ý của ta, theo như lời ngươi chân tâm của ta đặt ở chổ nào?"
Thần sắc Diệp Tư Vũ hiếm có xuất hiện một tia né tránh.
Nàng nghiêng mặt đi không nhìn đến ánh mắt nóng rực của Sở Trạm, trong lòng có một chút hoảng hốt, có một chút ảo não, cũng có một tia vui vẻ người ngoài nhìn không thấy.
Suy nghĩ của tác giả: Mẫu hậu tuy rằng mạnh miệng, nhưng đáy lòng kỳ thực không mong Sở Trạm bỏ lại nàng ly khai..