Sức khoẻ Sở Hoàng không tốt, cực kỳ không tốt.
Trước đó vì dùng đơn dược trúng độc dẫn đến bệnh tình nguy kịch, hiện tại lại vì lần đoạt cung này của Nhạc Vương kích thích mà bệnh tình nặng thêm.
Viện phán của Thái y viện bận rộn một lúc, rốt cục nhắm mắt đưa ra kết luận, đã không thể cứu lấy bệ hạ.
Ở đây ngoại trừ cung nhân, thái y ra, cũng chỉ có Sở Trạm, Trang Vương, Định Vương cùng Diệp Thành Cửu và một vài vị tướng quân khác.
Mọi người nghe xong lời này đều sững sốt, Diệp Thành Cửu cùng mấy tướng quân kia đều một dạng như cha mẹ chết rồi, Trang Vương Định Vương trầm mặc không nói lời nào, Sở Trạm lộ ra mộ bộ dáng bi thương nhưng đáy lòng lại là kinh ngạc không thôi.
Một Sở Hoàng còn khoẻ mạnh hôm qua, hôm nay lại hấp hối? Mặc dù quả thực có câu bệnh tới như núi lở, dùng thế sự vô thường để giải thích nhưng Sở Trạm theo bản năng vẫn không tin được.
Đừng cho rằng nàng lãnh huyết vô tình, chỉ là Sở Hoàng thật sự không có dáng dấp của một phụ thân chút nào, càng không thể bắt Sở Trạm đặt hắn trong lòng, xem hắn như phụ thân mà tôn trọng, quan tâm.
Thể hiện sự bi thương cùng bàng hoàng, giống như một hài tử nghe đến tin tức phụ thân sắp qua đời, nhưng ánh mắt Sở Trạm lại hướng về phí mấy người đại thần đang quỳ bên kia.
Biểu hiện của bọn họ vẫn không khiến nàng thất vọng, lúc biết được Sở Hoàng sắp cưỡi hạt quy thiên, sau khi tỏ ra bi thương, phản ứng của đại đa số người đều là làm thế nào để đạt được nhiều lợi ích nhất.
Mà giờ khắc này, tuy rằng Nhạc Vương làm phản đã không thể đoạt được Vương vị, nhưng Ngô Vương, Tấn Vương thậm chí còn có mấy vị tiểu Hoàng tử đều có quyền kế thừa.
Thái tử vị còn chưa được lập, trước đây bọn họ còn có thời gian để chở, nhưng hiện tại không thể chờ nữa.
Về chuyện lập Thái tử, ngoài mặt Sở Trạm chưa từng biểu thị gì, tuy rằng xem xét từ hành vi của nàng mà nói nàng cũng không hẳn là không lưu ý đến vị trí kia.
Lúc Sở Hoàng nghe thấy Diệp Thành Cửu chủ động hỏi ra vấn đề này, ánh mắt rất tự nhiên liếc nhìn Sở Trạm.
Tuy rằng nàng thuỷ chung chưa từng thể hiện bản thân quan tâm, nhưng đôi khi câu hiểu con không ai bằng cha cũng có chút đạo lý.
Một đời này của Sở Hoàng coi như hoàn hảo, chuyện một đế vương cần trải quá hắn hầu như đều trải qua, không cần trải qua hắn cũng đã trải qua không ít, cho nên ánh mắt nhìn người của hắn chưa bao giờ sai.
Sở Trạm, mặt ngoài như không tranh, có thể trơ mắt nhìn hai đệ đệ tranh quyền đoạt vị trong triều.
Nhưng Sở Hoàng biết, từ trong sâu thẳm bên trong, nàng đối vị trí kia có không ít tham vọng.
Tất cả mọi người đều có tham vọng và ham muốn, vô luận tham vọng và ham muốn này đến từ đâu, đa số người đều chỉ quan tâm đến kết quả.
Tuy rằng Sở Hoàng đặt phần tham vọng vào sai nơi, nhưng kết quả lại ngoài ý muốn đến đúng vị trí.
Nhìn một chút Sở Trạm đang ngoan ngoãn quỳ gối một bên, lại nhìn một chút mấy tên đại thần đang chờ đáp án bên kia, Sở Hoàng ho khan một trận.
Tổng quản Long Đằng điện đứng bên cạnh đưa cho Sở Hoàng khăn tay, hắn đoạt lấy khăn tay ho kịch liệt, chờ ho xong nhìn khăn tay mới thấy khăn tay màu vàng đã bị máu nhuộm đỏ sẫm.
Tất cả chuyện xảy ra, mọi người ở đây đều thấy rõ ràng.
Đuôi mày Sở Trạm khẽ giật, sau đó lập tức phản ứng, những người khác cũng bắt đầu khẩn trương.
Chỉ có Sở Trạm thấy, lúc nhìn thấy khăn tay nhiễm máu thì Diệp Thành Cửu hơi cúi đầu, không ai thấy rõ biểu tình thoáng qua trên mặt.
Sau đó, trước khi nói ra lập ai làm Thái tử, Sở Hoàng liền hôn mê bất tỉnh.
Nhóm thái y đang canh giữ bên cạnh liền luống cuống tay chân, đừng nói là Diệp Thành Cửu, ngay cả Sở Trạm cũng bị đẩy ra.
Có chút bối rối tránh sang một bên, chủ động nhường đường cho thái y, Sở Trạm chớp chớp mắt mấy cái liền không có phản ứng gì khác.
Bất quá tâm tình rối rắm tới nhanh đi cũng nhanh, nàng liền khôi phục thái độ bình thường.
Trong lúc thái y đang cứu chữa cho Sở Hoàng, Ngự Lâm quân liền truyền đến tin tức.
Long Túc doanh đã sớm khống chế được cửa cung, chờ khi Nhạc Vương rút lui thì tấn công hắn, binh mã đã sớm mai phục cẩn thận thuận lợi bắt hắn làm tù binh.
Trước đó đại doanh bên ngoài thành cũng truyền đến tin, đại doanh bên kia cũng rối loạn một trận, bất quá rất nhanh đã bị Quan Khai trấn áp, cũng không nhiễu loạn quá nhiều.
Nhìn Hoàng đế trên giường tuỳ thời có thể quy thiên, Trang Vương rất bình tĩnh phất tay đuổi người đi.
Ngoại trừ bắt lại tất cả những người tham gia phản loạn ra, hắn cũng không thích hợp nói gì khác, có thể chuyện này vốn dĩ cũng không tới phiên hắn làm, chỉ là hiện tại tình huống bất đồng nên trước hết đều do hắn quyết định vậy.
Bởi do Sở Hoàng bệnh nặng, nhóm thái y cùng cung nhân khiến toàn bộ Long Đằng điện ồn ào lộn xộn thậm chí có thể nói là gà bay chó sủa, trong hoàng cung phát sinh chuyện như thế tuyệt đối là hiếm có khó tìm.
Nhân lúc tẩm cung của Hoàng đế ồn ào, không biết từ lúc nào có rất nhiều gương mặt mới, bên ngoài tẩm cung đã bị Ngự Lâm quân vây quanh, Long Túc doanh của Sở Trạm thế nhưng bị điều đến một nơi khác.
*Leng keng* một tiếng, đao kiếm ra khỏi vỏ.
Thanh âm này những người ở đây hôm nay đều đã nghe qua, lúc này cung nhân cùng thái y cũng nghe thấy được Ngự Lâm quân, Long Túc doanh cùng Vũ Lâm vệ chém giết bên ngoài.
Thế nhưng thời điểm hiện tại, bên trong căn phòng không nhỏ này, một trận âm thanh đao kiếm ra khỏi vỏ gần trong gang tấc vẫn khiến nhiều người kinh hồn.
Đến khi phản ứng được, trên cổ đại đa số người đã kề cạnh một thanh đao sắc bén.
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, thái y bị doạ sợ đứng yên một chổ, cung nhân mặt xám như tro tàn, mấy võ tướng thì đần ra, thế nhưng ba vị Vương gia lại phản ứng nhanh nhất, dĩ nhiên cũng không bị khống chế đầu tiên.
Tình hình như vậy tự nhiên có người nhịn không được hô to "Thích khách", mấy câu đại loại như "người đâu" rõ ràng đều là lời vô nghĩa.
Thái y mở miệng kêu to là người đầu tiên chết dưới lưỡi đao, kế đó hai thái giám bị chém vào cổ, tiếp theo cũng không có ai dám mở miệng.
Bất quá chỉ vài tiếng kêu, Ngự Lâm quân bên ngoài cũng có thể nghe được, chỉ là không biết vì sao dĩ nhiên không ai tiến vào kiểm tra tình huống.
Thái độ kia, đều không thể dùng hai từ thất trách để miêu tả.
Những người ở đây không ai ngốc, thoáng chốc đã hiểu đại khái.
Chuyện đoạt cung làm náo loạn nửa ngày trước căn bản chỉ là một lớp nguỵ trang, người thật sự muốn đoạt cung thế nhưng lại ở đây a!
Ngẫm lại những gì Sở Trạm làm hôm nay, hiện tại cũng không có đao kề cổ nàng, đại đa số người đều âm thầm cho rằng nhân vật chính của trận đoạt cung lần này là nàng.
Sắc mặt Sở Trạm tối sầm, ánh mắt trầm tĩnh tuyệt nhiên không có vì đoạt cung thành công mà vui sướng, nàng nhíu chặt mày nhìn Diệp Thành Cửu.
Trên cổ Diệp Thành Cửu cũng không kề đao, thậm chí hắn còn cười tủm tỉm tiến lên phía trước, vuốt râu nói, "Tất cả đều đã nắm trong tay, điện hạ cứ yên tâm đi." Một câu vô cùng đơn giản này hiển nhiên cứng rắn mang Sở Trạm lên thuyền giặc.
Sở Trạm mím môi nhìn lướt qua Trang Vương Định Vương đứng bên cạnh, mặt cả hai vô cùng nghiêm túc, cũng không vì câu nói của Diệp Thành Cửu mà thay đổi chút nào.
Có thể nói, hai người này cả ngày hôm nay từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt xem kịch, bình tĩnh đến độ gần như đắc đạo thành tiên rồi, Trang Vương như vậy còn bình thường, tính tình của Định Vương vốn không phải vậy, hiện tại nhìn qua thực vô cùng kỳ lạ.
Bởi lời nói của Diệp Thành Cửu, mấy đại thần ở đây bao gồm cả thái y, ánh mắt nhìn Sở Trạm đều thay đổi.
Nàng suy một chút mới nói, "Trấn Quốc công nói vậy là có ý gì? Đã bình ổn rắc rối do Nhạc Vương đoạt cung gây ra, bổn vương tất nhiên không cần lo.
Bất quá, hành động của Trấn Quốc công ngược lại không thích hợp a." Nói xong dời ánh mắt đến mấy thích khách cùng đao trong tay bọn họ.
Diệp Thành Cửu cười, lơ đểnh khoát khoát tay nói, "Điện hạ lòng dạ đàn bà.
Thế cục triều đình hôm nay không rõ, bệ hạ lại đang hấp hối, Thái tử vị thế nhưng vẫn chưa được định đoạt, nếu không nhanh tay trừ đi rắc rối, chỉ sợ Sở quốc sẽ loạn a."
Lời của Diệp Thành Cửu nói tựa như đứng ở góc độ của Sở Trạm mà xem xét, tất cả đều là lo lắng cho nàng thậm chí là toàn bộ Sở quốc, nhưng Sở Trạm một chút cũng không ngốc.
Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, bánh ngon từ trên trời rơi xuống còn khó nuốt hơn bánh bằng sắt, nếu chuyện này trở thành sự thật, vậy người đoạt cung sẽ là nàng, nàng sẽ mang theo tội danh này lưu vào sử sách.
Không bị lợi ích trước mắt mê hoặc, Sở Trạm rõ ràng thấy được hậu quả mà Diệp Thành Cửu làm, suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ đến một ít tính toán của hắn, bất quá hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm để xé rách mặt* (tương tự như lật bài).
Vì vậy Sở Trạm gật đầu nói, "Lời Trấn Quốc công nói không phải không có đạo lý, chỉ là phụ hoàng đã bệnh nặng, Trấn Quốc công không cần như vậy." Nói xong nhìn về phía chuỷ thủ đang kề trên cổ Sở Hoàng.
Diệp Thành Cửu không mấy để tâm lời của Sở Trạm, tiếp tục vuốt râu vờ như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý định để thuộc hạ dời chuỷ thủ đi.
Có thể sâu trong nội tâm hắn cũng không khẳng định như vậy, vị Hoàng đế trước mắt nhìn như bệnh tình kịch liệt đang hấp hối kia thực không phải người dễ đối phó như vậy.
Hành động của hắn khiến người khác nhìn không thấu, bởi nhìn không thấu, nên không thể khống chế dễ dàng, cho nên sinh ra sợ hãi không dám lơ là.
Thấy Diệp Thành Cửu giả ngu, rõ ràng là không định nghe theo mình, gương mặt Sở Trạm bình thản không tiếp tục nói gì thêm.
Xung quanh đã bị thích khác vây quanh, bên ngoài còn có Ngự Lâm quân bụng dạ khó lường gác, tuy rằng mấy tên thích khách này không có thêm bất kỳ hành động nào, biểu thị nhất định phải bắt giữ ba vị Vương gia, nhưng bầu không khí trong tẩm cung càng ngày càng áp lực.
Lại qua một lúc, thấy Trang Vương Định Vương hai vị lão thần đứng một bên không nói lời nào, Sở Trạm thật tình cảm thấy bất đắc dĩ.
Chuyện lần này không biết còn phải giằng co bao lâu, nàng trực tiếp hỏi, "Việc đã đến nước này, Trấn Quốc công có tính toán gì không? Một đống người trong phòng không thể cứ ngốc lăng không làm gì khác đi."
Diệp Thành Cửu thế nhưng một chút cũng chẳng nôn nóng, hắn không nhanh không chậm thong thả đến bên người Sở Hoàng sau đó cẩn thận nhìn hắn một chút, xác nhận hắn quả thực hôn mê mà không phải băng hà sắc mặt hơi thay đổi, ngoại trừ thuộc hạ cầm chuỷ thủ bên cạnh ra cũng không có người khác thấy.
Lúc quay đầu lại thì sắc mặt hắn đã không phục bình thường, "Bệ hạ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, điện hạ cần ngồi lên đại bảo, chỉ sợ còn cần chiếu thư truyền ngôi của bệ hạ."
Ngữ khí hời hợt nói ra tiêu điểm mọi người quan tâm, tất cả đều biến sắc.
Gân xanh trên thái dương của Sở Trạm gần như hiện lện, sắc mặt thay đổi một lúc cũng không nói.
Suy nghĩ của tác giả: Người thực sự có tham vọng lớn nhất chính là Diệp Thành Cửu, hắn hiện tại đoạt cung danh bất chính ngôn bất thuận.
Nghĩ sẽ dùng thiên tử ra lệnh cho chư hầu, còn phải phá huỷ danh tiếng của Sở Trạm, sau này mới có thể dễ dàng thay thế..