Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 77


"Tử Viện, chán quá đi, cũng không thể ra ngoài chơi, thật giống như lúc còn trong phủ." Vô ý dựa vào lan can trong đình viện ở Ngự Hoa viên, Phùng Doanh Ngọc chán nản oán giận với thị nữ bên cạnh.
Tử Viện là tì nữ đi theo Phùng Doanh Ngọc về Tấn Vương phủ, sau đó lại cùng nàng tiến cung, cho nên biết rất rõ tính tình tiểu thư nhà mình.

Nghe vậy không chút bối rối khuyên, "Vương gia đã đăng cơ xưng đế, tuy vẫn chưa cử hành đại điển phong hậu, nhưng tiểu thư tương lai nhất định là Hoàng hậu cao quý, chuyện xuất cung sau này ít nhắc đến sẽ tốt hơn."
Vừa nghe xong lời này, Phùng Doanh Ngọc vốn phiền muộn càng thêm phiền.

Nàng xuất thân thế gia, thuở nhỏ liền bị hàng nghìn hàng vạn quy củ ràng buộc, sớm đã thích nghi cuộc sống như vậy, nàng liền an phận thủ thường làm tiểu thư.

Cho đến nửa năm trước, vì một đạo thánh chỉ, đột ngột bị tứ hôn cho Tấn Vương trở thành Tấn Vương phi, chuyện này vốn không có gì không ổn, nhưng sau khi trãi qua nửa năm tự do tự tại không ai quản thúc cực kỳ thoải mái, lại bị người bắt vào hoàng cung, nàng ngược lại chịu không nổi.
Biết bên cạnh không có ai khác, Phùng Doanh Ngọc tiếp tục bỉu môi oán giận cùng Tử Viện, "Hoàng hậu có gì tốt chứ? Ta không muốn làm hoàng hậu gì hết.

Giống Diệp hoàng hậu trước đó, gả cho hoàng đế xong cũng không sống qua được ngày nào vui vẻ, cuối cùng còn bị liện luỵ biếm vào lãnh cung.

Hiện tại Tấn Vương đăng cơ, một lòng một dạ muốn đối xử tốt với dưỡng mẫu, nhưng đến giờ cũng chưa đón người ta ra, vẫn để người ta ở lại U Ảnh các.

Ta nói a, sống như vậy còn không tự do bằng sống bên ngoài.

Vinh hoa phú quý gì chứ, căn bản chỉ là nhất thời, không phải cả đời."
Tử Viện đương nhiên không dám hùa bừa theo lời Phùng Doanh Ngọc nói.

Cái khác không nói, đã nói cuộc sống bên ngoài, nếu nói vinh hoa phú quý tựa như mây khói, thì sao có thể được tự do tự tại chứ? Tựa như chính bản thân Tử Viện, không phải bởi vì lúc còn bé gia cảnh nghèo khó, mới bị bán vào Phùng gia làm nha hoàn sao? Hơn nữa nàng coi như may mắn, gặp được một chủ tử tốt, bằng không không biết chết từ hồi nào rồi.

Có thể nói ra những lời vừa rồi, chỉ sợ cũng chỉ có những tiểu thư cậu ấm không cần lo lắng củi gạo mắm muối mới nói thôi.
Đương nhiên, hiện tại Phùng Doanh Ngọc cũng chỉ muốn tìm ai đó trò chuyện, cũng không quan tâm Tử Viện nghĩ thế nào, càng không muốn nghe ý kiến của nàng.

Trước khi Tử Viện mở miệng chuẩn bị khuyên Phùng Doanh Ngọc không nên nói những chuyện gây thị phi, Phùng Doanh Ngọc đã chủ động thay đổi đề tài.
Có việc lại không thể nói, Phùng Doanh Ngọc cảm thấy nhàm chán, suy nghĩ một chút, đứng dậy bỏ đi, khiến Tử Viện đứng bên cạnh bối rối không hiểu gì.

Gấp gáp nối gót theo sau tiểu thư nhà mình, cách nàng hai bước chân hỏi, "Tiểu thư, ngài muốn đi đâu mà đi nhanh như vậy?"
Phùng Doanh Ngọc không dừng, vẫn một bộ dáng hấp tấp, nàng không quay đầu trả lời vấn đề của Tử Viện, "Đi Ngự Thư phòng tìm hoàng thượng, kêu hắn cho ta ra ngoài đi một chút.

Tiếp tục ở trong cung, ta sắp mốc meo hết rồi, thực không dám tưởng tượng những ngày sau này sẽ sống thế nào a."
Tử Viện không để ý đến câu oán giận cuối cùng của Phùng Doanh Ngọc, nhưng nàng hiểu rõ tiểu thư nhà mình quả thực cả gan làm loạn đến cực điểm.

Từ xưa đến nay, đại khái không có vị hoàng hậu nào dám to gan chạy đi tìm hoàng đế yêu cầu để nàng xuất cung dạo chơi đi? Huống hồ nàng rất rõ ràng, cựu Tấn Vương, đương kim hoàng thượng không chút lưu luyến nào với tiểu thư nhà nàng.

Vì vậy Tử Viện bị tiểu thư nhà nàng làm cho hoảng sợ càng nhanh chân tiến lên, vừa lúc cản đường Phùng Doanh Ngọc, vội la lên, "Tiểu thư, đây là hoàng cung, kia thế nhưng là hoàng đế, ngài sao có thể tuỳ hứng làm bậy được.

Vạn nhất bệ hạ trách tội thì phải làm sao a? Nếu bệ hạ không trách tội, trong lòng bệ hạ cũng cảm thấy ngài không có đức hạnh, đây không phải là việc nhỏ a."
Phùng Doanh Ngọc bất đắc dĩ ngừng cước bộ, lập tức đẩy ra Tử Viện, vừa đi vừa xua tay nói, "Tử Viện, ngươi yên tâm, nửa năm qua ta nhìn thấy rõ ràng, bệ hạ căn bản không muốn quan tâm đến ta, chỉ cần không quấy nhiễu đến nàng, nàng ước gì ta trở thành người vô hình a.

Ngươi đừng xem chuyện này không hợp quy củ, bệ hạ của chúng ta vốn không là người thích nói quy tắc, hắn sẽ không để tâm."
Lúc này Phùng Doanh Ngọc đi cực nhanh, lúc Tử Viện sửng sốt xong mới phát hiện tiểu thư nhà nàng đã đi rất xa.

Vì vậy nghiến răng nghiến lợi giậm chân, lần thứ hai đuổi theo, trong lòng hy vọng hoàng đế bệ hạ lúc này không ở Ngự Thư phòng, tránh gặp đến bộ dáng không có chút tiểu thư khuê các của tiểu thư nhà nàng.
Có lẽ lão thiên nghe được tiếng lòng của Tử Viện, lúc Phùng Doanh Ngọc hấp tấp chạy đến Ngự Thư phòng, lại không gặp được Sở Trạm vốn nên ở đấy phê duyệt tấu chương.

Tử Viện thấy thế rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đang định khuyên tiểu thư nhà mình trở về, lại phát hiện nàng đã vào Ngự Thư phòng, hơn nữa chính là bộ dáng không đạt được mục đích nhất quyết không từ bỏ.
Tử Viện thấy nhức đầu.

Trước đây tiểu thư nhà nàng không phải như thế, tuy tính tình tuỳ tiện nhưng mặt ngoài vẫn phù hợp hình tượng tiểu thư khuê các.

Chính là nên trách bệ hạ, nửa năm này quá phóng túng tiểu thư, lúc này mới khiến nàng trở nên không biết cố kỵ như vậy.

Xem kìa, bên ngoài Ngự Thư phòng còn có thị vệ canh gác nữa.
Ngự Thư phòng này dù gì cũng không giống những nơi khác, cho dù thân phận của Phùng Doanh Ngọc tương đối đặc biệt, nhưng nàng thân là người ở hậu cung, không có sự đồng ý của hoàng đế không thể tham dự triều chính.

Phùng Doanh Ngọc đương nhiên biết việc này, cho nên nàng căn bản không định xông vào từ chính điện, mà là trực tiếp đi vào bằng đường khác.
Sau khi Phùng Doanh Ngọc vào Ngự Thư phòng, đầu tiên chính là nhìn trên long án một chút, phát hiện trên đó sạch sẽ, một quyển tấu chương cũng không có.

Có lẽ việc nên xử lý đã xử lý xong, tấu chương cũng được mang xuống, cho nên thủ vệ bên ngoài Ngự Thư phòng cũng không nhiều lắm, khiến nàng dễ dàng tiến vào như vậy.
Nhàm chán nhìn xung quanh một chút, Ngự Thư phòng này rất lớn.

so với thư phòng ở Tấn Vương phủ lúc trước lớn hơn gấp đôi.

Ngoại trừ trên long án và trước long án một khoảng trống ra, xung quanh đều đặt giá sách cao cao, có chỗ đầy có chổ trống.

Bất quá nhìn thoáng qua cũng biết, Ngự Thư phòng này cất giữ rất nhiều sách khiến người ta hoa cả mắt, lại càng chưa từng có người lấy xuống đọc tất cả.

Đương nhiên, Phùng Doanh Ngọc cũng chưa từng đến Tàng Thư các trong cung, chỉ có thể đại khái đưa ra kết quả sau khi so sánh giữa thư phòng ở Tấn Vương phủ và Thừa tướng phủ.


Nhìn trái nhìn phải, chung quy vẫn thấy nhàm chán.

Bất quá hiện tại vẫn còn sớm, nói vậy Sở Trạm coi như phê duyệt tấu chương rồi nhưng một chốc cũng không xử lý chính vụ xong, nàng tám phần mười sẽ trở lại.

Suy nghĩ một chút, vì tự do sau này, Phùng Doanh Ngọc quyết định ôm cây đợi thỏ, không quan tâm Tử Viện gấp đến độ giậm chân tại chổ, đi đến giá sách.
Trong lúc Sở Trạm và Phùng Lạc đến thư phòng, Phùng Doanh Ngọc đang cầm một quyển《 Binh Pháp Tôn Tử》.

Đương nhiên, bản thân Phùng Doanh Ngọc không thích thể loại như binh pháp, bất quá nàng thuận tay lấy xuống một quyển có người viết không ít ghi chú, chữ viết thanh tú, nội dung độc đáo, khiến nàng nhịn không được đọc mãi.
Xa xa mơ hồ có tiếng nói truyền đến, hơn nữa rất nhanh sẽ đến Ngự Thư phòng.

Phùng Doanh Ngọc chăm chú đọc sách cũng không chú ý nhiều, nhưng Tử Viện thần kinh vẫn căng thẳng phát hiện vấn đề trước tiên.

Nàng sốt ruột kéo ống tay áo Phùng Doanh Ngọc, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Tiểu thư, đi nhanh đi, vạn nhất có người tiến vào phát hiện ngươi ở đây, bệ đã mà biết sẽ tức giận."
Phùng Doanh Ngọc từ nhỏ đọc sách luyện chữ, nên có một loại chấp niệm đặc biệt với sách vở.

Nàng xem qua rất nhiều sách, nhưng chẳng mấy hứng thú, hiện tại không có mấy quyển sách khiến nàng cảm thấy thích, chỉ là nếu như tìm được, nàng thích xem một lần đến hết, ghét nhất bị quấy rầy.

Vì vậy, nàng không nghe Tử Viện khuyên bảo, ngược lại hung hăng liếc nhìn nàng, lại nhanh chóng cúi đầu xem sách, dường như căn bản quên đi ý định ban đầu.
"Việc tiến hành đến đâu rồi?" Thanh âm trong trẻo rõ ràng của Sở Trạm truyền đến, cũng rất gần, những lời này hẳn là nói trước khi nàng bước vào Ngự Thư phòng.
"Yên tâm, đã điều tra xong, chứng cứ xác thực ta cũng đã nắm được gần như đầy đủ, nếu như hiện tại ngài..." Thanh âm của Phùng Lạc nhàn nhạt, dường nhưng đang nói đến chuyện gì đó không liên quan, nhưng Sở Trạm lại nghe ra được tâm tư hắn giấu diếm bên trong.
Khẽ cười một tiếng, Sở Trạm lắc đầu, ngắt lời Phùng Lạc, "Không không không, hiện tại còn chưa phải lúc.

Nếu như có thể, ta còn muốn để hắn có chút thời gian, ngươi cũng đừng sốt ruột, nên làm thế nào ta đương nhiên biết rõ, sẽ không để ngươi thất vọng."
Hiển nhiên, Phùng Lạc cũng biết đề nghị vừa rồi của mình không có khả năng, nghe vậy ngược lại cũng không quá ủ rũ, tuỳ ý bĩu môi nói, "Ta biết.

Chờ nhiều năm như vậy, cũng không gấp, chỉ là ngẫm lại vẫn không cam lòng, đều đi đến tình hình hiện tại, thế nhưng vẫn phải tiếp tục chờ."
Sở Trạm nghe vậy cười cười, cũng không nói thêm gì.

Bất quá từ vài câu đối thoại ngắn ngủi giữa hai người liền có thể thấy được, hai người bọn họ rất tuỳ ý, với thân phận của Sở Trạm mà nói, thật sự khó có thể tin được.
Phùng Doanh Ngọc ở sau giá sách lúc này đã ngừng đọc sách, từ khi Sở Trạm bước vào Ngự Thư phòng, nàng liền buông sách trong tay xuống.

Chỉ là từ khe hở giữa giá sách nhìn lén ra ngoài, nàng liền cũng thấy được quan bào màu đỏ, không cần nói cũng biết đây là Sở Trạm triệu đại thần đến thương nghị triều chính.
Phùng Doanh Ngọc lại không ngốc, đương nhiên biết lúc này không thích hợp xuất hiện quấy rầy bọn họ.


Hơn nữa theo quy củ, phi tử hậu cung không thể dễ dàng gặp mặt thần tử tiền triều, cho nên nàng đành ngoan ngoãn chờ ở phía sau giá sách, định chờ hai người nói chính sự xong, Phùng Lạc đi khỏi, nàng lại đi tìm Sở Trạm yêu cầu quyền được xuất cung.
Sau đó nói, hai người như là thần giao cách cảm, người ngoài như Phùng Doanh Ngọc căn bản nghe không rõ các nàng nói gì.

Mơ mơ màng màng nghĩ hai người này tính toán gì cũng không liên quan đến mình, cho nên Phùng Doanh Ngọc cũng không định chú tâm đi quản những việc này.

Bên ngoài Sở Trạm đang cùng tâm phúc của nàng mật đạm, tuy rằng không liên quan đến việc quan trọng gì, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tiểu thị nữ lén lút đến vô tình nghe được kinh hồn tán đảm.

Vì vậy Tử Viện nhẹ nhàng kéo kéo gốc áo của Phùng Doanh Ngọc, không dám phát ra âm thanh, liền chỉ khoa tay múa chân muốn Phùng Doanh Ngọc mang nàng rời đi.
Phùng Doanh Ngọc thấy thế liếc nhìn nàng, đương nhiên không chịu đi, chỉ là bàn tay nắm lấy ống tay áo của nàng nhất quyết không buông.

Phùng Doanh Ngọc giật lại mấy lần cũng không rút ống tay áo ra được, hơn nữa Tử Viện từ xưa đến nay chưa từng làm trái ý nàng, giờ như vậy khiến nàng nhịn không được, lực đạo cũng tăng lên.
Cố sức giật ra, nửa đoạn ống tay áo trong tay Tử Viện rốt cuộc bị Phùng Doanh Ngọc rút ra, bất quá vị tiểu thư này tựa hồ không khống chế lực đạo tốt lắm, không nghĩ lại có thể động vào giá sách bên cạnh.
Âm thanh không nặng không nhẹ vang lên, kỳ thực cũng không quá chấn động, bất quá Sở Trạm là người tập võ, nhĩ lực đương nhiên tốt hơn người thường rất nhiều.

Nàng vốn định cùng Phùng Lạc thương lượng thế cục triều đình, đột nhiên nghe giá sách bên cạnh phát ra tiếng lạ, liền nâng tay ngăn lời Phùng Lạc đang định nói tiếp.
Lúc Sở Trạm bình tĩnh đi đến phía sau giá sách, Phùng Doanh Ngọc đang lộ ra vẻ mặt thống khổ xoa khuỷu tay.

Thiếp thân nha hoàn bên cạnh nàng đang lo lắng giúp nàng xem xét thương tích trên tay, đột nhiên nhìn thấy Sở Trạm đi tới, sắc mặt nhất thời trắng ra, không kịp nghĩ nhiều liền quỳ xuống thỉnh an.

Nhưng Phùng Doanh Ngọc lại bình tĩnh hơn nàng rất nhiều, thấy Sở Trạm đến, biểu cảm tội nghiệp trên mặt cũng không đổi, trái lại bĩu môi nhìn nàng.
Kỳ thực Phùng Doanh Ngọc vẫn là một người tương đối an phận thủ thường, từ sau khi thành thân, nàng chưa từng can thiệp quá nhiều đến Sở Trạm, điều này khiến Sở Trạm hầu như xem nàng như người vô hình.

Bất quá từ sau tiết Đoan Ngọ, có thể bởi vì bầu không khí hôm đó khá tốt, quan hệ giữa hai người liền dịu đi rất nhiều, chí ít trên cơ bản Sở Trạm rốt cuộc xem nàng như bằng hữu.
Đột nhiên nhìn thấy Phùng Doanh Ngọc xuất hiện ở Ngự Thư phòng, nhưng lại bày ra bộ dáng thương cảm như thế này, trong lòng Sở Trạm có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt thoáng có hoà hoãn.

Nàng nhìn nha hoàn đang quỳ trên đất, lại nhìn một chút Phùng Doanh Ngọc, bất lực hỏi, "Thế nào đột nhiên đến? Có chuyện quan trọng sao?"
Phùng Doanh Ngọc nghe vậy liếc nàng, thẳng thừng chỉ trích, "Không quan trọng.

Quan trọng là ngươi thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu như ta không tìm ngươi, chỉ sợ cũng không có cơ hội nói chuyện với ngươi đi."
Phùng Doanh Ngọc nói cũng không sai, từ sau khi nhập cung, đây chính là lần đầu tiên có cơ hội nói chuyện với Sở Trạm.

Bất quá như khi hai người còn ở Tấn Vương phủ, cơ bản đều là ai làm việc người nấy, không có thời gian ở chung, cho nên hai người ngược lại chưa từng cảm thấy có gì không quen.

Thậm chí bởi vì quá quen, nếu như Phùng Doanh Ngọc không có việc tìm đến Sở Trạm như hôm nay, hai người đại khái sẽ tiếp tục triệt để mặc kệ đối phương.
Nghe xong lời oán giận của Phùng Doanh Ngọc, Sở Trạm một chút cảm xúc cũng không có.

Nàng quay đầu nhìn Phùng Lạc đang hướng mắt nhìn về phía này xem đang xảy ra chuyện gì, gật đầu nói, "Được rồi, có chuyện nói sau, chờ ta xử lý xong chuyện bên này, ta đi tìm ngươi."
Tuy không đạt được hiệu quả như mong muốn, bất quá Phùng Doanh Ngọc hiển nhiên cũng thoả mãn.

Nàng gật đầu, đáp ứng nhưng không đi ngay lập tức.


Chỉ thấy nàng xoay người, nâng tay lấy xuống một quyển sách từ trên giá xuống, cười khanh khách nói, "Ta gần đây nhàn đến vô sự, Ngự Thư phòng của ngươi có nhiều sách như vậy, không bằng cho ta mượn một vài quyển về xem được không?"
Sở Trạm nhìn Phùng Doanh Ngọc lấy sách từ giá sách kia ra, hơi nhíu mày, đảo mắt qua bìa sách, mặt trên bốn chữ 《 Binh Pháp Tôn Tử》chói mắt.

Vì vậy nàng đảo mắt, thấy được giá sách bên cạnh, sau đó đi qua trực tiếp lấy một quyển 《 Binh Pháp Tôn Tử》khác nói, "Cho ngươi mượn quyển này vậy.

Quyển kia...không thể."
Vừa nghe xong, Phùng Doanh Ngọc nhất thời không vui.

Nàng vốn không muốn nhìn binh pháp khô khan kia, nàng chỉ cảm thấy hứng thú đến ghi chú bên cạnh, đổi quyển khác nàng cũng không muốn xem.

Vì vậy nàng trực tiếp ném trả sách cho Sở Trạm, tức giận nói, "Quỷ hẹp hòi, một quyển sách cũng tiếc cho ta mượn.

Bổn tiểu thư không mượn cho rồi, để ngươi một mình xem."
Nói xong, Phùng Doanh Ngọc xoay người định đi.

Sở Trạm cần thận chụp được sách, nhìn một chút Phùng Doanh Ngọc, lại cúi đầu nhìn một chút sách trong tay, biểu cảm trên mặt có chút rối rắm.

Bất quá cuối cùng là đau đớn gọi lại Phùng Doanh Ngọc, đặc biệt cẩn thận nói, "Cẩn thận một chút, đừng làm hư.

Còn có, xem xong nhất định phải trả lại cho ta a."
Cho đến bây giờ chưa từng thấy trên mặt Sở Trạm xuất hiện biểu cảm đau đớn, trước đây không phải Phùng Doanh Ngọc chưa từng tìm nàng đòi này nọ, thế nhưng mọi khi nàng đều rất hào phóng vung tay lên, để nàng trực tiếp đi tư khố trong phủ lấy đồ.

Khi đó Phùng Doanh Ngọc còn tưởng không để tâm thứ gì, chưa từng nghĩ rằng sẽ thấy được nét mặt luyến tiếc của nàng chỉ vì một quyển sách.
Phùng Doanh Ngọc cảm thấy hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp nhận sách cũng nghiêm túc đồng ý.

Đối với một người yêu sách mà nói, lời Sở Trạm vừa nói chính là dư thừa, tình yêu với sách của bọn họ vốn dĩ đã trở thành thói quen xâm nhập cốt tuỷ từ lâu.

Bất quá bất luận như thế nào, có thể mượn được quyển sách này, lại thấy biểu cảm luyến tiếc kia của Sở Trạm, Phùng Doanh Ngọc vẫn thấy tâm trạng tốt vô cùng, vì vậy cực kỳ vui vẻ cầm sách, mang theo Tử Viện ra Ngự Thư phòng.
Tuy Phùng Lạc vẫn chưa đi qua, nhưng xảy ra chuyện gì hắn vẫn biết rõ.

Trước đó hắn chưa mở miệng, lúc này Phùng Doanh Ngọc đi rồi, hắn mới tiến lên hai bước, nhịn không được cau mày hỏi, "Ta thấy quyển sách kia rất quan trọng với ngươi, vì sao muốn nhân nhượng nàng như vậy?"
Sở Trạm thoáng nhìn về phía cửa Ngự Thư phòng, Phùng Doanh Ngọc thế nhưng đi rất nhanh, lúc này đã không thấy bóng người.

Nàng nhịn không được thở dài nói, "Trước đây mẫu hậu dùng quyển sách kia dạy ta, phía trên có một chút ghi chú của mẫu hậu." Nói xong lại dừng một chút, mới tiếp, "Trong chuyện này, nàng đại khái là người vô tội.

Bất luận thế nào, tương lai ta chắc chắn làm việc có lỗi với nàng, đã như vậy, không bằng hiện tại đối xử tốt với nàng một chút."
Phùng Lạc nghe xong lắc đầu từ chối cho ý kiến, một lát mới nói, "Ngươi làm như vậy, cũng không phải đối xử tốt với nàng.

Tương lai...quên đi, chuyện tương lai để tương lai nói đi.".

Bình Luận (0)
Comment