Gần đây thiên hạ thái bình, mẫu hậu đại nhân cười suốt, tâm trạng của Sở Trạm cũng tốt không kém.
Ngày nay, Sở Trạm đang phê duyệt tấu chương, Ly Ca đột nhiên tới, trong tay còn xách theo một cái lồng sắt lớn, đang bị một miếng vải đen che lại, không biết bên trong có gì.
Bắt đầu từ năm Sở Trạm mười tuổi, Ly Ca liền đi theo bên cạnh nàng.
Làm thị vệ thân tín nhiều năm như vậy, hắn thậm chí là một trong số ít người biết thân phận thật sự của Sở Trạm, Sở Trạm tín nhiệm hắn bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Sau khi Sở Trạm đăng cơ, liền giao Long Túc doanh cho hắn quản lý, mặt khác còn chuẩn hắn tuỳ thời xuất nhập cung.
Nghe được thông báo Ly Ca tới, Sở Trạm liền buông tấu chương trong tay xuống.
Lúc này nhìn đến lồng sắt hắn xách theo, ánh mắt nhịn không được hiện lên ý cười, cũng không màng thân phận quy tắc, vội vàng tiếp đón.
Lâu rồi không gặp, Ly Ca vẫn bộ dáng lạnh như băng trước kia.
Hắn là người nghiêm túc, tuy bản thân Sở Trạm không phải người quá chú ý quy tắc, lúc này lại càng tuỳ ý, nhưng hắn vẫn quy quy cũ củ hành lễ sau đó mới buông lồng sắt trong tay xuống.
Sở Trạm biết tính hắn, cũng không thèm để ý, chỉ tuỳ ý phất phất tay ý bảo hắn miễn lễ, sau đó liền đặt toàn bộ lực chú ý vào lồng sắt bên dưới vải đen.
Ly Ca không cũng không úp mở, thứ này vốn dĩ chính là do Sở Trạm phân phó hắn đi tìm, hắn lần này vào cung cũng chỉ là phục mệnh mà thôi.
Vì thế không nói nhiều, trực tiếp kéo xuống tấm vải đen trên lồng sắt, lộ ra hình dáng thật sự của vật trong lồng.
Một cái lồng sắt ba thước vuông vức, dùng thép thô chế thành, độ chắc chắn không cần nói cũng biết.
Xuyên qua những khe hở, có thể thấy được, bên trong lồng sắt có một chú chó con đang nằm cuộn tròn.
Con chó này cũng không giống những con chó khác, toàn thân trắng muốt không lẫn tí màu sắc nào khác, lông còn xù xù, đôi mắt tròn xoe đen như mực nhìn vào cực kỳ đáng yêu.
Chỉ liếc mắt một cái, Sở Trạm liền hài lòng cười.
Nghĩ nghĩ, nàng thử đưa tay vào khe hở thăm dò, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, còn sờ sờ lông nó, thấy nó híp mắt cực thoải mái, sau đó cả thân mình thả lỏng, không có ý công kích, hiển nhiên tính tình cực kỳ diệu ngoan.
Gật gật đầu, Sở Trạm cười nói, "Vật nhỏ này không tệ, thật làm khó ngươi vất vả tìm nó."
Ly Ca vẫn như xưa cung kính đứng một bên, nghe vậy biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, chỉ là dường như vẻ mặt bớt lạnh lẽo đi một ít.
Sở Trạm tuy thấy bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng này của Ly Ca rất nhiều lần, nhưng vẫn bất lực.
Nàng vừa thả vật nhỏ kia khỏi lồng, vừa trêu chọc, "Đừng chỉ một bộ dáng lạnh lùng như thế, hiện tại thời tiết lạnh như vậy, không ai muốn gặp ngươi, đều sợ bị ngươi đông chết."
Bình thường Sở Trạm cũng là bộ dạng nghiêm túc đứng đắn, rất ít chủ động trêu chọc người khác, Ly Ca lại là một ngoại lệ.
Nàng thường xuyên không quen nhìn bộ dáng cả người là hàn khí như thế, vì thế tránh không khỏi việc muốn trêu chọc vài câu, nhưng Ly Ca cũng đã quen, nghe xong cũng không cảm thấy gì, ngược lại còn vui vẻ vì sự gần gũi của Sở Trạm.
Hiếm khi trêu chọc mà lại không có tác dụng, Sở Trạm đành bất đắc dĩ từ bỏ, hàn huyên cùng Ly Ca vài câu chính sự sau đó liền đuổi người.
Nàng hôm nay để Ly Ca tìm vật nhỏ này, mục đích đương nhiên vẫn là vì lấy lòng mẫu hậu.
Từ sau lần phát tiết nói ra hết lời trong lòng, mấy ngày nay thái độ của mẫu hậu đối với nàng đã cải thiện, nàng đương nhiên không bỏ qua thời cơ lấy lòng bồi dưỡng cảm tình tốt như vậy.
Từ lúc thả ra vật nhỏ kia, nó liền nhìn đông nhìn tây chạy một vòng Ngự Thư phòng.
Có thể thấy được, con chó con này rất dính người, vừa mới một lòng tràn đầy tò mò chạy xung quanh Ngự Thư phòng, lúc này thấy Ly Ca đi, liền lập tức chạy trở về, đi theo Ly Ca nhưng bị ngạch cửa chặn lại, nó gấp đến độ xoay mấy vòng tại chỗ.
Nhưng ngạch cửa Ngự Thư phòng quá cao, mà nó thì quá nhỏ, chung quy chạy không ra.
Ngồi xổm ở ngạch cửa một hồi lâu.
Cuối cùng, chó con vẫn là chạy trở về.
Chân cẳng nó vừa ngắn vừa nhỏ chạy còn chưa vững, lắc lắc lư lư, chạy đến bên cạnh Sở Trạm mới dừng lại.
Sau đó tiến đến bên chân Sở Trạm ngửi ngửi, cái đuôi nhỏ màu trắng lắc lắc, tấhy Sở Trạm không ghét bỏ, liền thực tự giác dừng lại.
Sở Trạm cúi người bế chó con lên nhìn nhìn, thấy nó mở to mắt vô tội nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng ngốc ngốc đáng yêu khôn tả.
Vì thế tâm trạng cực vui vẻ, mấy quyển tấu chương còn dư lại cũng không có tâm tình xem, nhìn sắc trời đã không tính sớm, liền định mang theo tiểu gia hoả này tặng cho mẫu hậu.
Cũng không biết mẫu hậu đại nhân có thích động vật này nọ không nữa.
Tự mình ôm chó con ra cửa, sau đó thả nó xuống.
Sở Trạm quay đầu đi về hướng U Ảnh các, con chó con kia vừa được ra ngoài liền tung tăng nhảy nhót, vừa chạy đây chạy đó vừa theo Sở Trạm.
Ngẫu nhiên nhìn đến gì đó thu hút, thì dừng lại, Sở Trạm gọi, nói liền phe phẩy cái đuôi vui sướng chạy tới.
Cứ như thế, Sở Trạm lúc đi lúc dừng, còn thường xuyên gọi chó con ở xa, tốc độ cũng vì thế mà chậm lại.
Thời gian còn sớm, Sở Trạm cũng không gấp, liền cùng tiểu cẩu chầm chậm đi về phía trước.
Đi một lúc, liền không thấy cái bóng trắng nho nhỏ kia, Sở Trạm liền dừng chân bắt đầu quay lại tìm kiếm.
Trước đó, nếu nó không chạy về phía trước, Sở Trạm vừa quay đầu liền có thể thấy nó đứng cách đó không xa không ngừng nhìn đông nhìn tây hay ngửi ngửi.
Bất quá lần này thì khác, nàng quay đầu, thế nhưng không biết tiểu cẩu đã chạy đi nơi nào.
Đưa mắt nhìn chung quanh, Sở Trạm tìm một hồi lâu cũng không phát hiện tiểu thân ảnh màu trắng kia.
Khi nàng đi U Ảnh các không thích có người đi theo, cho nên lúc này phía sau cũng không có ai, không thấy chó đâu, nàng đành phải tự mình quay lại tìm.
Vừa xoay người chưa đi đâu được, liền đột nhiên nghe được cách đó không xa có tiếng chó con hư hư kêu.
Không giống tiếng sủa gâu gâu của chó lớn, con chó này quá nhỏ, kêu không ra tiếng, gấp gáp cũng chỉ có thể phát ra tiếng hư hử, bất quá thính lực của Sở Trạm đủ tốt, cho nên như vậy cũng nghe thấy.
Nghe tiếng, Sở Trạm cảm thấy có chút kỳ quái.
Từ nơi phát ra âm thanh mà đoán, nhất định chó đã chạy đến nơi nào đó phía trước, nhưng vừa rồi Sở Trạm rõ ràng không thấy nó chạy qua người mình, vẫn luôn tưởng nó đi sau mình.
Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm suy nghĩ, Sở Trạm vừa quay người, đang định đi tìm con chó kia, lại thấy nó đã bị người ôm mang tới.
Phùng Doanh Ngọc một tay ôm chó con, một tay vuốt ve đầu nó.
Chó con vừa rồi còn hư hư không quá nguyện ý, lúc này lại bị thuần phục dễ như trở bàn tay, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Phùng Doanh Ngọc, híp mắt hưởng thụ động tác vuốt ve của Phùng Doanh Ngọc.
Lúc Sở Trạm đến gần mới cảnh giác mở bừng mắt, thấy Sở Trạm, nó liền mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng.
Không nghĩ tới lại gặp Phùng Doanh Ngọc ở đây, Sở Trạm có chút không được tự nhiên.
Không chỉ vì lần trước nàng đi U Ảnh các nửa đường bị Phùng Doanh Ngọc kéo đi, càng vì nàng im bặt không nhắc đến chuyện phong hậu.
Ngày đó cự tuyệt trên triều không muốn nhắc đến, nhưng hậu cung nhiều chuyện bao nhiêu Sở Trạm vẫn biết, tuy nàng còn chưa chính tay nghe được tin đồn nhảm nhí gì, nhưng không vì thế mà hậu cung sẽ không bà tám.
Phùng Doanh Ngọc giống Diệp Tư Vũ đều là đại tiểu thư xuất thân thế gia, nhưng nàng càng đơn thuần hơn Diệp Tư Vũ.
Sở Trạm không phải không có hảo cảm với nàng, bất quá cũng chỉ đến giới hạn làm bằng hữu, cũng bởi do trong lòng đã xem nàng là bằng hữu, nên càng cảm thấy hành động trước đây của mình có thể xúc phạm nàng, do đó khi gặp lại vừa xấu hổ vừa chột dạ.
Cũng không biết Phùng Doanh Ngọc có nhìn ra cái gì hay không, nhìn thấy Sở Trạm nàng cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Cúi đầu trêu đùa chó con trong lòng một chút, tiểu gia hoả kia quả nhiên không cốt khí lại lần nữa nheo mắt hưởng thụ, Phùng Doanh Ngọc thấy thế không khỏi cười nói, "Tiểu gia hoả này thật đáng yêu, là ngươi tìm được sao?"
Sở Trạm gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói, "Ừa, mẫu hậu ở lãnh cung một mình quá cô đơn, nơi đó trừ nàng ra cũng chỉ có Lý công công xử lý mọi việc.
Ta nghĩ tặng con chó con này cho nàng, nàng cũng không đến mức cô đơn."
Có lẽ là thẳng thắn nói ra hết, mấy ngày nay thời gian Diệp Tư Vũ chép kinh cũng ít đi.
Rảnh rỗi nàng cũng chỉ đọc sách tiêu khiển, U Ảnh các quá nhỏ, lại không tiện ra ngoài, nàng muốn đi dạo một chút cũng không được.
Phùng Doanh Ngọc nghe xong lý do của Sở Trạm, trong mắt không khỏi toát lên vẻ thất vọng.
Nàng lưu luyến sờ sờ lông xù trên người chó con, xúc cảm thoải mái làm nàng luyến tiếc buông xuống.
Nàng biết kỳ thật Sở Trạm cũng không đặc biệt thích động vật, cho nên mới đầu nàng kỳ thật muốn tìm Sở Trạm tặng nàng con chó con này, bất quá thấy phương hướng Sở Trạm đi nàng cũng biết đại khái là định đi U Ảnh các rồi.
Đoán rằng vật nhỏ này có thể là tặng cho Diệp Tư Vũ, cho nên Phùng Doanh Ngọc mới hỏi dò, lại không ngờ Sở Trạm dứt khoát liền chặt đứt câu nói nàng định nói tiếp đó.
Nhớ đến mấy lời đồn đãi vớ vẩn trong cung mấy hôm nay, Phùng Doanh Ngọc tức khắc cảm thấy trong lòng chua chua, có chút khổ sở.
Bất quá làm đại tiểu thư Phùng gia, Phùng Doanh Ngọc cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.
Nàng quả thực có hảo cảm với Sở Trạm, Sở Trạm lại là trượng phu danh chính ngôn thuận của nàng, nhưng đây cũng không có nghĩa là Sở Trạm chỉ sủng ái một mình nàng, nàng cũng sẽ không bỏ đi sự kiêu ngạo của mình để lấy lòng nàng, hoặc mang hết thủ đoạn ra tranh sủng này nọ.
Trong lòng không ngừng thất vọng, Phùng Doanh Ngọc hơi do dự nhưng vẫn trả lại chó con trong lòng cho Sở Trạm.
Sau đó tuỳ ý hàn huyên vài câu, Phùng Doanh Ngọc quả nhiên cũng không có ý dây dưa, liền nhanh chóng thả cho Sở Trạm đi.
Sở Trạm nhìn bóng dáng chủ động rời đi có chút khó hiểu.
Từ sau khi Sở Trạm tiếp nhận ám vệ hoàng gia, nàng liền phái người đến giám thị những đại thần quyền cao chức trọng mà nàng không tính nhiệm, đương nhiên bên cạnh Phùng Cảnh cũng có.
Hắn hôm đó sau khi bãi triều về nhà, ở nhà đóng cửa phát hoả, tuy rằng không làm lớn nhưng Sở Trạm cũng biết, chuyện hắn truyền tin vào cung Sở Trạm càng biết rõ.
Sở Trạm không hỏi đến nội dung bên trong, bất quá dùng ngón chân nghĩ cũng biết là chuyện gì, đơn giản là muốn Phùng Doanh Ngọc nỗ lực tranh sủng này nọ.
Vẫn tưởng lần nữa gặp lại Phùng Doanh Ngọc sẽ là tư thái khác, hôm nay nàng xuất hiện ở đây, cũng không khiến Sở Trạm cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ là nàng không tưởng được, Phùng Doanh Ngọc thế nhưng chủ động để nàng đi dễ dàng như vậy, nửa điểm muốn tranh sủng cũng không có.
Híp mắt nghĩ nghĩ, Sở Trạm tạm thời chỉ nghĩ được hai khả năng.
Một là Phùng Doanh Ngọc dùng biện pháp lạt mềm buộc chặt, cố ý không làm gì.
Hai là vì sự kiêu ngạo của Phùng Doanh Ngọc không cho phép nàng làm chuyện gì quá đáng, cho nên tuy nàng đến, lại không làm gì nhiều đã rời đi.
Cảm giác dưới chân khẽ động, Sở Trạm cúi đầu nhìn chó con vẫn tung tăng nhảy nhót như cũ, bĩu môi, liền tạm thời buông xuống tất cả, tiếp tục đi về hướng U Ảnh các.
Đối với nàng mà nói, quân đến tướng chắn nước đến đất ngăn, hiện tại có suy nghĩ triệt để cũng không quan trọng.
Mà việc quan trọng nhất hiện tại, đương nhiên vẫn là lấy lòng mẫu hậu.
Suy nghĩ của tác giả: Chương sau tiếp tục lấy lòng~
Ngôn: Cũng thấy tội Phùng tiểu thư quá đi.
Khi không lại bị cuốn vào đủ thứ chuyện như vậy.