Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 16

Editor: VẠN HOA PHI vŨ

Đông Phương thế gia, người trong võ lâm ở khắp mọi nơi tề tụ một chỗ, tiếng người huyên náo, người người tấp nập.

Gia Lăng ôm một đống thức ăn lớn, giống tên trộm nhô đầu ra từ trong phòng bếp, nhẹ giọng kêu: "Xán Nhược."

"Ta ở đây."

Giọng nói phát ra từ phía sau khiến hắn sợ bắn lên, đánh một đấm: "Ngươi có biết như thế sẽ dọa chết người, hù chết người hay không!"

Thẩm Xán Nhược hơi nhíu mày: "Trộm đồ không tốt lắm đâu."

"Cái gì! Ta mới trộm nhà bọn họ một chút xíu, liên quan gì chứ?"

"Chớ thấy việc ác nhỏ mà làm."

Gia Lăng bĩu môi: "Xán Nhược ngươi đừng cứng nhắc như thế có được hay không? Ngươi nghĩ lại xem, nếu như có một ngày ngươi đói bụng đến đi cũng không được, chẳng lẽ còn ở chỗ này nói cái gì mà ác nhỏ ác lớn sao? Làm người sao có thể băn khoăn nhiều như vậy?"

Thẩm Xán Nhược nhếch môi, Gia Lăng thấy nói được lại càng hăng: "Mặc kệ là giang hồ hay là dân thường, chỉ cầu xin ấm no, ăn cơm của hoàng đế để sống. Nếu như ngay cả cơm cũng không ăn no thì còn ai để ý đến cái gì mà lễ nghi liêm sỉ. Cổ nhân nói ‘Ăn no mặc ấm rồi mới biết đến vinh nhục; kho đụn có đầy thì mới biết được lễ nghi ', đạo lý này ngươi hiểu nhiều hơnta. Vừa nhìn ngươi đã biết là công tử không phải lo chuyện cơm áo, nào biết thế gian khổ cực?"

Thẩm Xán Nhược hỏi ngược lại: "Nhưng nghĩa sĩ không phải không nên ăn đồ bố thí sao?" (*)

(*) Bắt nguồn từ câu chuyện:

Tề quốc xuất hiện nạn đói nghiêm trọng, Kiều Ngao đã chuẩn bị tốt cơm canh ở bên đường, cung cấp cho những người đói khát đi ngang qua đến ăn. Có người đói khát dùng ống tay áo che mặt, bước rất lề mề, hai mắt mơ màng, vô thần đi tới. Tay trái Kiềm Ngao bưng đồ ăn, tay phải bưng canh, nói: "Này! Ăn đi!". Người dân đói kia ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Vì ta không ăn đồ ăn người khác bố thí, mới rơi vào tình trạng này!". Kiềm Ngao đuổi theo xin lỗi hắn, hắn vẫn không ăn, cuối cùng chết đói. Tằng Tử nghe chuyện đó rồi nói: "Thực ra không cần như vậy! Khi Kiềm Ngao nói xấc láo, đương nhiên có thể cự tuyệt. Nhưng sau khi hắn xin lỗi, vẫn có thể ăn"

"Vậy cuối cùng hắn như thế nào?" Gia Lăng tự đáp: "Hắn đã chết, mặc kệ lưu danh thiên cổ hay để tiếng xấu muôn đời, đều không liên quan đến hắn. Khí tiết như vậy thì có ích lợi gì?"

Thẩm Xán Nhược nói: "Nếu mọi người trên thế gian đều nghĩ như ngươi, mọi người đều cầu danh trục lợi, không để ý tới người trước người sau, thì có khác gì cầm thú chứ?"

Gia Lăng nói: "Nói như vậy, nếu như có một ngày đại nghĩa dân tộc đặt trước mặt ngươi, dù phải hy sinh hết mình ngươi cũng muốn lấy đại cục làm trọng sao?"

Thẩm Xán Nhược nghiêm mặt nói: "Nếu có thể lấy bản thân đổi thiên hạ an khang, ta tự nhiên sẽ không chối từ."

Diễn đàn

"Bốp bốp bốp!" Một thanh niên mặc áo lam vỗ tay đi ra: "Vị huynh đệ này đúng là anh hùng, làm người ta bội phục."

"Đông Phương Thần!" Gia Lăng kêu to: "Ngươitừ đâu chui ra thế?"

Đông Phương Thần cầm quạt, nhẹ phẩy hai cái, "Ta vẫn đứng ở đây, chỉ là ngươi không phát hiện thôi."

Gia Lăng trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, càng khiến người ta thương yêu thêm: "Không tán dóc với đám ngớ ngẩn các ngươi nữa, ta đi đây!" Hắn vận khí, phi thân nhảy ra xa mấy trượng.

Đông Phương Thần khóe miệng khẽ nhếch cười, cất quạt: "Xem ngươi trốn ở đâu." Xoay người một cái đuổi theo.

Trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng hai người. Thẩm Xán Nhược nhìn bóng dáng Đông Phương Thần, nghĩ ngợi nói: công phu này dường như còn cao thâm hơn so với lời đồn, xem ra Đông Phương Thần cũng không phải nhân vật bình thường.

Kế tiếp hắn nghĩ tới vấn đề là: làm thế nào tìm được đường ra trong Đông Phương thế gia như cái mê cung này. Thẩm Xán Nhược hơi lúng túng đứng ở nơi đó, cuối cùng quyết định thử vận may.

Sau một phen khảo sát, hắn cho ra kết luận là, nhà của người giang hồ quả nhiên tương đối phức tạp, trừ kết cấu không tầm thường, vài nơi còn thiết kế, bố trí trận thế ngũ hành. Hắn vừa mới đi ra hành lang chín khúc đã thấy mình ở trên thành cầu đình đài phía trước.

Kỳ quái, đi hết một đường mà hắn hoàn toàn không gặp một ai. Vấn đề này rất nhanh được giải đáp.

"Ta không cho ngươi đi, nếu như ngươi đi, ta lập tức cắt nó!"

Giọng nói trong trẻo như vậy có thể thấy chủ nhân của nó là một thiếu niên rất ngây thơ. Từ chỗ Thẩm Xán Nhược, đầu tiên thấy một bóng dáng thon dài, tóc đen, trâm ngọc, áo vàng nhạt, thanh cao, trang nhã như một làn gió mát. die/nd.anl;equ,ydon. Ở trước mặt người đó là một thiếu niên đẫm lệ như hoa lê sau mưa, xinh đẹp không hề thua kém nữ tử nào, cặp mắt chứa đầy nước mắt, tay phải cầm kiếm sắc đặt trên mạch máu bên tay trái, vẻ mặt điên cuồng nói rõ, hắn tuyệt đối không nói đùa.

"Lăng Tinh, ngươi không nên như vậy......"

"Ta không nghe ta không nghe ta không nghe!"

Giống như bắt gặp thứ không nên nhìn, Thẩm Xán Nhược xoay người muốn đi. Đúng lúc này lại nghe được một giọng nói: "Tư Mã Tự, nếu ngươi dám đi ta sẽ nói ra thân phận thật sự của ngươi!"

Tư Mã Tự? Thẩm Xán Nhược dừng chân, nín thở nghe.

Một tiếng than nhẹ bật ra khỏi đôi môi, bóng dáng kia tiến lên một bước, Thẩm Xán Nhược không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng nhất định là rất dịu dàng, bởi vì Lăng Tinh mặc hắn cầm lấy kiếm trong tay, mặc hắn ôm chính mình vào trong ngực, không có chút một phản kháng nào.

"Ta nên bắt ngươi làm sao cho tốt đây......" Môi khẽ hôn lên tóc thiếu niên sinh, tình cảm chất chứa trong đó khiến Thẩm Xán Nhược nhìn thấy cũng rung động.

"Ngươi biết ta là ai, sao vẫn còn có thể tin tưởng ta? Đồ ngốc......"

"Ta mặc kệ, ta chỉ biết ngươi là Tư Mã Tự, là người ta yêu." Thiếu niên toàn tâm toàn ý ngửa đầu nhìn hắn: "Ngươi phải đi thì hãy mang ta đi chung đi."

"Không được, phụ thân ngươi đã biết thân phận của ta, ngươi theo ta nhất định sẽ bị liên lụy..."

"Sẽ không!" Thiếu niên vội vàng nói: "Ngươi giả bộ bắt ta làm con tin, dù sao phụ thân cũng dùng talàm mồi nhử dẫn ngươi ra ngoài, ông ấy vẫn chưa biết ta đã nói hết mọi chuyện cho ngươi."

Tư Mã Tự lắc đầu một cái: "Không được."

"Tại sao?" Thiếu niên trợn to hai mắt, không thể tin vào tai của mình.

Tư Mã Tự lộ ra nụ cười, nhưng nhìn qua lại giống như khóc khiến lòng người tan vỡ: "Một khi thân phận của ta công bố thiên hạ, ta còn có tư cách gì để có ngươi?" Hắn bóp lấy trái tim: "Mỗi một giọt máu trên người ta đều rất bẩn......"

Lăng Tinh nắm lấy hắn không buông: "Tại sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Làm sao ngươi có thể bẩn? Nếu như ngươi cứ thế này -----" trong mắt hắn hiện ra hơi thở khiến người ta sợ hãi: "Như vậy ta cũng sẽ tuỳ tiện kéo ai đấy trên đường cái đi ngủ, ta cũng sẽ bẩn, chúng ta đều bẩn, như vậy là có thể ở cùng một chỗ!"

Tư Mã Tự ngẩn người: "Lăng Tinh......"

"Ngươi đừng vứt bỏ ta!" Ánh mắt của hắn tựa như bình minh gần đến, tựa như ánh sao trên bầu trời tối đen, quật cường nhìn hắn chăm chú, yêu thương suốt đời: "Quyết định như thế đi, ta lập tức đi chuẩn bị, ngươi ở đây chờ ta."

Nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất phía trước, Tư Mã Tự xoay người: "Còn không định đi ra sao?"

Thẩm Xán Nhược từ từ đi ra, die/nd.anl;eq'uyd.on đưa mắt nhìn người kia.

Lần đầu tiên nhìn thấy, khiến ngươi nhớ đến nước, đến ánh mặt trời, dịu dàng và ấm áp.

Gió lay động, sợi tóc phất qua khuôn mặt, cặp mắt kia nhàn nhạt màu xám tro, nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác bị đắm chìm trong đó.

"Sĩ Dương chân nhân Tư Mã Tự?"

Hắn nhếch miệng: "Đúng."

"Chiêu Vân......?" Hắn chần chờ nói ra một cái tên khác.

Tư Mã Tự vẻ mặt không thay đổi: "Đúng".

Hắn hít vào một hơi.

Lâm chủ Hạnh Hoa Lâm đời trước, giang hồ có đôi lời hình dung viết: "Mỹ nhân kiếm, kiếm mỹ nhân, cười khuynh thành, người mất hồn."

Một người chuyên đi hại người như vậy, thế nhưng lại là cùng một người với tiên phong đạo cốt Sĩ Dương chân nhân?

"Ngươi phá hủy Thiên Cơ môn?"

"Đúng."

"Tại sao?"

Tư Mã Tự rũ mắt, trầm mặc một lâu lâu mới nói ra bốn chữ: "Thứ không trả lời."

Thẩm Xán Nhược nói: "Vậy chúng ta chỉ có một phương pháp giải quyết sao?"

Tư Mã Tự nói: "Người trong giang hồ, hành động không thể theo ý mình."

Thẩm Xán Nhược chậm rãi rút kiếm ra, thực hiện nghi thức mời: "Mời."

Tư Mã Tự không nhúc nhích, Thẩm Xán Nhược cau mày, nhảy lên, đâm kiếm tới.

Kiếm vừa ra, giống như tơ liễu, vừa mềm mại vừa cứng rắn.

Đó là một thanh nhuyễn kiếm, kiếm như rồng lượn, như phượng bay, làm người ta hoa cả mắt.

Thẩm Xán Nhược chưa từng cảm nhận được kiếm pháp khiến người ta hít thở không thông như thế. Nó bám lấy ngươi, tựa như lỏng nhưng lại rất chặt, cuối cùng kiếm của ngươi lại bị nó không chế, không cách nào thoát thân.

"Xán Nhược......"

Hắn theo tiếng nói mà ngẩng đầu, thấy một đôi mắt màu hổ phách, người kia cười ngay trước mắt hắn, không ngừng hiện lên, giọng nói êm ái vang vọng bên tai.

Kiếm của hắn từ từ mất đi khí thế tấn công,die/nda.nl.e;quy,d0n lại di chuyển theo đối phương.

Hai người giống như trêu ghẹo nhau, trên mặt nước sáng như gương, bóng dáng vàng nhạt cùng trắng thuần bay lượn.

Tư Mã Tự mở rộng nụ cười bên môi, ánh mắt của Thẩm Xán Nhược càng ngày càng mê mang.

Đúng lúc này, có một bóng người bay ngang vào, bóng kiếm mạnh mẽ xuất hiện, chém thẳng tắp xuống, bọt nước phóng lên cao.

Thẩm Xán Nhược chợt thức tỉnh, một đạo chưởng phong tới trước, hắn mượn lực thối lui, đứng lại cách xa mấy trượng.

Nhìn lại bên kia, thấy Lưu Phong đang so kiếm với Tư Mã Tự, mặt nước bị kiếm khí đánh vào, bắn ra bốn phía.

Tư Mã Tự thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói: "Cuối cùng ngươi cũng không trốn tránh nữa?"
Bình Luận (0)
Comment