Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 20

Thẩm Xán Nhược thoát khỏi vòng vây, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Tư Mã Tự chậm rãi đi tới, mở tay ra, một viên thuốc nằm trên tay.

Hắn quay đầu, nhắm mắt, ổn định hô hấp.

"Cần gì phải gây khó dễ với chính mình?"

"Ta sẽ không đồng ý. Ngươi không cần uổng phí tâm cơ."

Tư Mã Tự thở dài: "Ta hiểu, cho nên sẽ không ép buộc ngươi nữa. Ngươi không nhanh chữa thương đi, Liễu cô nương này cũng không đợi được đến lúc ta đi cứu nàng đâu."

"Ngươi ──" Thẩm Xán Nhược nghi ngờ quay đầu lại, thấy Tư Mã Tự lẳng lặng nhìn hắn, không cười.

"Lúc đầu gặp ngươi, ta chỉ nghĩ, đứa trẻ này sau này nhất định sẽ là phiền toái của ta. Không ngờ quả đúng như thế. Coi như kiếp trước ta thiếu nợ ngươi." Tư Mã Tự tức giận nói.

Thẩm Xán Nhược nhìn hắn chăm chú một lúc lâu: "Cám ơn ngươi."

Tư Mã Tự xoay người: "Đi thôi, Đông Phương thế gia sắp loạn, không đi sẽ không đi được nữa."

Vốn Thẩm Xán Nhược định hỏi kỹ, die.nd;an/le.quyd/on nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nói của hắn, cũng bỏ qua.

Lúc này, Đông Phương thế gia là một biển lửa, bóng áo vàng nhẹ nhàng hạ xuống, giống như luyện ngục trên trần gian.

"Lâm chủ, Đông Phương thế gia có 182 miệng, võ lâm nhân sĩ 304 người, không một ai chạy thoát."

Khăn che mặt bị lột xuống, Gia Lăng chăm chú nhìn phương xa, chắc hắn cũng đã đi rồi.

Cuối cùng, hắn thay đổi kế hoạch, cho dù ai thấy người kia, cũng không thể không chịu ảnh hưởng. Nhưng có thể ảnh hưởng đến hắn, thật là ngoài ý muốn.

Hắn có một loại dự cảm, Tư Mã Tự đi lần này, sẽ không bao giờ quay đầu liếc nhìn Trung Nguyên mà hắn mưu cầu nhiều năm nữa.

"Gia Lăng, ngươi có muốn làm bá chủ Trung Nguyên không?"

Khi đó, hắn chỉ muốn có thể khống chế mình thôi. Mười năm trôi qua, hắn khống chế được Hạnh Hoa Lâm, khống chế hai phe hắc bạch, thậm chí khống chế cả triều đình. Hắn luôn ngồi tít trên cao, không để ai vào trong mắt.

Vậy mà, dù sao hắn vẫn là Tư Mã Tự. Khi hắn nói "Ta chán, Trung Nguyên cho ngươi chơi ", khi hắn buông tay, hắn lại thật sự không lưu luyến chút nào mà bước thẳng.

Hi vọng hắn có thể tìm được món đồ chơi mới đi, nếu không ngược lại sẽ là mầm họa nhân gian.

Gia Lăng xoay người, nhìn lửa cháy hừng hực, còn có một nhóm nhân sĩ võ lâm cúi đầu xưng thần, lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sanh.

Tư Mã Tự, ngươi hãy nhìn ta đùa giỡn giang hồ như thế nào đi!

Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lại nói đến Thẩm Xán Nhược và Tư Mã Tự lên đường không lâu, liền gặp Lưu Phong. Vạt áo hắn dính máu, dường như đã đợi khá lâu.

Tư Mã Tự xuống ngựa, đi tới trước mặt hắn: "Ngươi tha cho Nam Cung Lăng Tinh?"

Lưu Phong không nói một lời.

Tư Mã Tự giơ tay, cho hắn một cái tát: "Sao vậy, lại coi trọng cái đứa con nít mặt búng ra sữa đó rồi hả?"

Lưu Phong ôm lấy bên mặt, vẫn trầm mặc.

Thẩm Xán Nhược cảm thấy hai người kia thật sự kỳ quái, Lưu sư phụ là người tâm cao khí ngạo, cố tình lại không đánh, không cãi, không hoàn thủ với Tư Mã Tự. Còn Tư Mã Tự đối xử với ai cũng ôn hòa, không cáu kỉnh (cho dù là mặt ngoài), nhưng vừa gặp Lưu Phong thì trở nên vừa điêu ngoa vừa tùy hứng, hơn nữa giống như luôn. . . . . . Ghen. Thẩm Xán Nhược cũng không nắm chắc điều này lắm, hai người rõ ràng đều là nam nha. Thế nhưng cái cảm giác này khiến hắn không nghĩ được lý do nào khác.

Trong cơn tức giận, Tư Mã Tự tung người lên ngựa, quát "Đi."

Trán Thẩm Xán Nhược đổ mồ hôi lạnh, không còn thấy được con ngựa chạy rất nhanh có thể giúp bọn họ bình an chạy tới Giang Bắc nữa.

Lúc này, die/nd,anl/eq;uyd/on một bóng người khác cũng nhún người nhảy lên, ngồi xuống phía sau Tư Mã Tự.

"Ngươi vẫn để ý ta làm cái gì?" Tư Mã Tự liều mạng giãy giụa: "Không phải nói không nợ ta cái gì sao?"

"Đủ!" Lưu Phong hét một tiếng, giọng nói khiến người trong cuộc ngây người.

Tư Mã Tự ngẩn ra. Lúc này, bóng dáng Lưu Phong đè xuống, hôn thật sâu vào đôi môi của hắn.

Thẩm Xán Nhược đờ người như cọc gỗ, hai người kia. . . . . .

Một lúc lâu sau, Lưu Phong buông hắn ra: "Thẩm Xán Nhược, ta dẫn hắn đi trước, gặp lại ở Giang Bắc."

Không đợi Thẩm Xán Nhược phản ứng, Lưu Phong đã mang theo đại phu mà hắn vất vả tìm đến chạy mất hút.

Bị cái hình ảnh đó làm chấn động, cho đến khi trở lại Giang Bắc, đầu óc Thẩm Xán Nhược vẫn còn thấy choáng váng.

Giang Bắc, Lý Giám đã cùng quân đội của triều đình giao chiến mấy lần, có cả thắng cả bại. Hiện giờ Lý Giám lấy Hoài Đô làm tổng doanh, lấy tên "Khang vương", quản lý tất cả quân trú đóng ở mười thành trì quan trọng ở Giang Bắc.

Thẩm Xán Nhược vào thành Hoài Đô đã bị kiểm tra mấy lần, tới trước doanh trại, bị người ngăn lại.

"Người tới là ai?"

Thẩm Xán Nhược vừa nhìn, là một đại hán râu ria, tay cầm roi thép, chả uy phong gì cả. Hắn liền chắp tay nói: "Tại hạ là Thẩm Xán Nhược, có chuyện cầu kiến Khang vương."

"Ngươi cho rằng Khang vương là người mà dân chúng như ngươi tùy ý muốn gặp thì gặp sao? Còn không lui ra cho ta, nếu còn trở lại quấy rối, ông nội sẽ đập bể đầu ngươi!"

Thẩm Xán Nhược cười một tiếng nói: "Tại hạ từng quen biết Khang vương, xin quan trên thông báo một tiếng, Khang vương sẽ cho gặp."

"Đi đi đi! Cái đám người các ngươi ông nội ta thấy nhiều rồi, ai cũng giả bộ đã từng quen biết, đợi Khang vương đá ngươi ra lại trở lại trách phạt bổn quan, bổn quan sẽ đánh ngươi cho hả giận."

Thẩm Xán Nhược thở dài, lấy ra một vật từ trong ngực: "Vậy làm phiền quan trên giao vật này, cho Khang vương, dù thấy hay không thấy cũng do Khang vương định đoạt."

Người nọ nhận lấy, nhìn thấy, chính là một cái trâm làm bằng ngọc phỉ thuý, hắn lại nhìn người trước mắt, tao nhã thanh tú khác thường, da trắng nõn, chẳng lẽ là nữ giả nam? Di/end.anl/eq;uy.d/on Hắn lại nghĩ đến, Khang vương chỉ yêu một mình Liễu cô nương, mà Liễu cô nương hiện tại đang bị bệnh nằm trong lều vải của Khang vương, chẳng lẽ có người muốn nhân cơ hội này thân cận Khang vương?

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt hắn không khỏi toát ra sự khinh bỉ, vứt trâm ngọc xuống dưới đất, tức giận nói: "Đừng nói lời ngon tiếng ngọt nữa, nhanh cút khỏi đây, nếu không ông nội sẽ đánh ngươi tè ra quần."

Thẩm Xán Nhược nhíu mày: "Ta không nói nhiều với ngươi nữa, ngươi đi mời Đỗ tướng quân ra ngoài đi."

"Một kẻ thảo dân còn muốn thấy Đỗ tướng quân, thật là ý nghĩ hão huyền, xem ra không cho ngươi biết tay, ngươi lại không biết khó mà lui." Trong lúc người kia nói, roi thép đã quơ ra ngoài.

Thẩm Xán Nhược không kiên nhẫn dây dưa với hắn nữa, nghiêng người tránh ra, muốn xông vào trong.

Người nọ "A!" một tiếng, vốn hắn đoán là con gái, ra tay mới giữ lại mấy phần lực, nhưng cũng không nhỏ. Nhưng người này có thể dễ dàng tránh thoát cái quật này, nhanh nhẹn như thế, bản lĩnh không hề tầm thường. Nghĩ tới đây, hắn xoay người lại, mũi chân Thẩm Xán Nhược dẵm lên đầu roi, mượn lực nhảy vào trong doanh trại.

"Không được cho hắn vào!" Người nọ thấy tình thế không ổn, vội vàng hô to.

Mấy binh sĩ lập tức chạy ra từ trong quân doanh. Có người cầm đao, có người cầm thương, có cầm cung tên, có cầm khiên thuẫn, trong nháy mắt đã dàn trận ngăn trước mặt Thẩm Xán Nhược.

Hắn dừng chân, nếu xông qua chắc chắn sẽ có thương vong. Những người này đều là cấp dưới của Lý Giám, hành động của bọn họ đều chỉ vì bảo vệ sự an toàn của doanh trại. Nếu ra tay, rất khó có thể tránh khỏi bị thương.

Hắn im lặng suy nghĩ một lúc rồi vận khí, die/nd,an.l.eq;uyd/on  nâng cao giọng nói: "Lý huynh, Xán Nhược đã trở lại!"

Một lời này, âm thanh vang mấy dặm, quanh quẩn thật lâu, đừng nói là doanh trại, chỉ sợ cả sông Hoài cũng nghe thấy.

Binh sĩ quay mặt nhìn nhau, không rõ nên hành động như thế nào.

Lúc này, chợt nghe thấy tiếng xôn xao trong trại lính, bọn họ quay đầu nhìn lại. Ngay cả áo khoác Lý Giám cũng không mặc chỉnh tề, chân trần chạy như điên về phía này. Hầu gái hầu hạ cầm quần áo đuổi theo phía sau.

"Lý huynh!" Thẩm Xán Nhược cười sáng lạn nói một tiếng, đi nhanh mấy bước nghênh đón.

Lý Giám mừng phát điên, suýt thì ngã trên đường, bắt lấy hai tay Thẩm Xán Nhược, không nói lên lời.

Thẩm Xán Nhược nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Lý huynh, Xán Nhược đã trở lại."

Lý Giám đưa mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng ôm chặt lấy hắn, giống như nguyện không bao giờ buông ra nữa.

"Cuối cùng đệ cũng trở lại."
Bình Luận (0)
Comment