Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 43

Theo thói quen, Thanh Sanh đặt tầm mắt lên bóng dáng gầy yếu, cau mày. Hắn nghĩ trong lòng: Từ ngày công tử từ chiến trường trở lại, dường như có cái gì đó thay đổi. Mặc dù trước kia công tử ít nói, nhưng không hề giống như bây giờ, hơi thở nặng nề phát ra từ trong nội tâm. Trừ lúc bên cạnh Khang vương, dường như hắn không cảm thấy cảm xúc của công tử.

"Xán Nhược!" Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, "Ta mang theo một người, ngươi đoán là ai?"

Thẩm Xán Nhược đang dựa vào giường liền ngồi dậy, nhìn thấy người tới liền giật mình.

"Tiểu...... Tiểu thư!" Hàn Yên không dám tin vào hai mắt của mình, quỳ rạp xuống bên giường.

Thẩm Xán Nhược nhìn kỹ, trừ vẻ mặt hơi mỏi mệt, nàng không hề bị thương, hắn nâng tay ý bảo, "Hàn Yên, ngươi đứng lên trước đi."

Hàn Yên đứng lên, lau lệ trên khóe mắt lệ, thấy  trang phục trên người Thẩm Xán Nhược, nghi vấn hỏi: "Tiểu thư, sao tiểu thư lại mặc đồ nam vậy, là quy củ trong quân đội sao?"

Thẩm Xán Nhược khẽ mỉm cười, nói: "Ta vốn là nam tử, tự nhiên phải mặc đồ nam rồi."

Hàn Yên há mồm ngây ngẩn cả người, rất lâu sau mới hồi hồn, nàng nghiêm túc nhìn chủ tử, nói: "Mặc kệ là nam hay nữ, Hàn Yên chỉ biết người là chủ nhân của mình. Nhỏ...... Công tử, xin ngươi không nên vứt bỏ Hàn Yên nữa. Bất kể là nơi nguy hiểm như thế nào, Hàn Yên cũng sẽ ở bên cạnh người, chăm sóc người, Hàn Yên là nha hoàn của người mà."

Thẩm Xán Nhược gật đầu, "Được, ta đồng ý."

"Còn có ta, Xán Nhược cũng không thể vứt bỏ ta." Giọng điệu Lý giám đầy ghen tuông, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú hắn.

Thẩm Xán Nhược nghiêng mặt sang bên, tai cũng đã đỏ, "Lý huynh lại nói đùa rồi."

Lý Giám biết hắn không thích trêu đùa trước mặt người khác, ho nhẹ một tiếng, Thanh Sanh kéo Hàn Yên đi nhanh ra phía ngoài: "Thật sự doanh trại này rất lớn, ngươi mới tới chắc chắn sẽ thấy nó rất to, ta dẫn ngươi đi dạo các nơi một chút, đừng để sau này lạc đường mới......"

Âm thanh nhỏ dần, Lý Giám ngồi xuống bên cạnh, cầm tay hắn: "Lúc thấy nàng trong đám dân chúng đang trốn tránh thảm hoạ chiến tranh thì ta cũng giật mình, về sau mới biết nàng vì tìm ngươi, rất khó mới trốn ra được khỏi kinh thành. Die/n d;anl’e.quy.don Ta nghĩ ngươi thấy nàng sẽ rất vui mừng, hơn nữa từ nhỏ nàng đã quen hầu hạ ngươi, có nàng chăm sóc cuộc sống thường ngày của ngươi, ta cũng an tâm hơn một chút."

Thẩm Xán Nhược nói: "Thật sự ta vẫn lo lắng, hiện tại thấy nàng bình an vô sự, cũng yên lòng."

Lý Giám ghen tị nói: "Sao ngươi có thể đặt người khác trong lòng như vậy? Mau mau quên đi!"

Thẩm Xán Nhược bật cười nói: "Nàng chỉ là hạ nhân, huynh ghen tuông cái gì?"

"Cái này khó nói, trước kia nàng coi ngươi là tiểu thư, nhưng hiện giờ ngươi thành công tử, nói không chừng nàng sẽ nghĩ phương pháp trở thành thiếu phu nhân......" Vốn Lý Giám chỉ nói đùa, nhưng sau khi nói xong lại thấy thật sự lo lắng, "Xán Nhược, ngươi phải cẩn thận một chút ──"

"Lý huynh!" Thẩm Xán Nhược bất đắc dĩ, "Nếu huynh rảnh rỗi nói mấy lời nhàm chán ở đây, không bằng đi xem tình huống chiến đấu hiện giờ như thế nào đi."

Lý Giám nói: "Có thám tử hồi báo, kinh thành có hành động bất thường, muốn chúng ta yên lặng theo dõi biến hóa."

Thẩm Xán Nhược làm như vô ý hỏi "Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Nghe nói là đấu tranh nội bộ, không lâu sẽ có tin tức chắc chắn truyền đến." Lý Giám nói: "Được rồi, không nói những thứ này nữa, để ta xem vết thương của ngươi tốt lên chưa."

Thẩm Xán Nhược không hỏi tới nữa, cởi áo ra, quân y bị ra lệnh không được để lại sẹo, lại trải qua mấy ngày điều dưỡng, vết thương chỉ còn dấu vết sáng màu.

Lý Giám vươn tay, chạm cẩn thận từng li từng tí, Thẩm Xán Nhược nói: "Lý huynh không cần quan tâm, đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

"Không phải là ta quan tâm, là ta đau lòng." Lý Giám ôm hắn vào lòng, "Không được tự mình mạo hiểm nữa. Ngươi là của ta, ta không cho ngươi tổn thương hắn một chút một nào."

Thẩm Xán Nhược nháy mắt mấy cái, "Tuân lệnh."

Lý Giám chạm vào da tay hắn, hơi thở thơm mát, nhẹ nhàng tràn ngập chung quanh. Cánh tay hắn ôm chặt, khẽ hỏi: "Xán Nhược, đã bao lâu chúng ta không cùng phòng rồi hả?"

Thẩm Xán Nhược liền giật mình, mặt lập tức đỏ như sông Giang, lắp bắp không nói.

Thấy hắn như thế, Lý Giám càng thêm khoái chí, lửa lòng cháy rừng rực. Thứ nhất, trong lòng Thẩm Xán Nhược áy náy với hắn, thứ hai cũng yêu hắn sâu đậm, nên cũng mềm nhũn thân thể mặc hắn thỏa mãn.

Cả đêm uyên ương vờn nhau, chuyện tình ái chẳng cần nói nhiều. Có người nói Thẩm Xán Nhược hạng người gì, vì sao cam tâm vì người mình yêu mà vứt bỏ, không để ý đến tôn nghiêm nam tử. Hắn nào biết khi lâm vào biển tình, trong mắt sẽ chỉ có lẫn nhau, không quan tâm đến những thứ vụn vặt khác, nếu không, vì sao lại có như vậy nhiều nam nữ si tình vì thế mà sống chết, không ngừng không nghỉ. Tình cảm, là thứ mà bất kể là nam hay nữ, một khi đã yêu thì không còn làm chủ được bản thân mình nữa rồi.

Chẳng đến mấy ngày, thế cục chợt biến đổi lớn. Bởi vì hoàng đế chết không rõ nguyên nhân ở điện Thái Hòa, trong triều đình loạn thành một đống. die/nd;an le/qu,.yd.;;on Quân Bắc nhân cơ hội đánh chiếm rất nhiều thành trì, thừa tướng Thẩm Trọng Phương trong lúc nguy nan cản cơn sóng dữ, giữ yên lòng người, chủ trương nghị hoà với quân Bắc. Nhưng lúc này người chức cao trong quân Bắc, Lý Giám quả quyết từ chối, nói rõ tuyệt đối không bỏ qua việc đánh kinh thành để báo thù diệt môn. Không lâu sau, Thẩm Trọng Phương lấy tạm thân phận là nhiếp đế tứ hoàng tử viết hàng thư, chính thức đầu hàng quân Bắc.

Nghe thấy tin tức này, người trong thiên hạ đều thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời chạy trốn nghe được, chiến tranh kết thúc, bọn họ cuối cùng cũng có thể trở về nhà của mình, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.

Lý Giám nhận được hàng thư, sau khi cùng chư tướng truyền tay nhau đọc thì nói: "Mặc dù hành động lần này của Thẩm Trọng Phương khiến người ta bất ngờ, sợ rằng có bẫy, nhưng nếu như lợi dụng thời cơ này để bình định thiên hạ, mạo hiểm một lần cũng chưa hẳn không thể. Chúng ta chỉ cần cẩn thận phòng ngừa, nếu hắn có hành động gì khác thường, một lưới bắt hết cũng không muộn."

"Khang vương anh minh." Trải qua các trận chiến, có thể nói chư tướng rất vui lòng phục tùng Lý Giám, mọi người bất chấp gian nguy, thề trung thành đến chết.

Thẩm Xán Nhược cũng nghe được tin này từ Thanh Sanh. Vốn Thanh Sanh nghĩ công tử nghe thấy chắc chắn sẽ vui mừng vô cùng, bởi vì trong lúc sống chung, hắn biết công tử không phải người háo chiến. Ai ngờ thấy sắc mặt Thẩm Xán Nhược lập tức xám như tro tàn, ngã ngồi trên ghế.

"Công tử?" Hàn Yên lo lắng kêu, không nhận được trả lời. Nàng hung hăng trừng Thanh Sanh một cái, đối phương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Thẩm Xán Nhược hiểu, kế hoạch của phụ thân đã bắt đầu. Từ giờ khắc này, hắn đã không có đường rút lui rồi. Hắn hơi tập trung lại, nói: "Thanh Sanh, ngươi gọi Uý Thanh lên đây."

"Công tử gọi tên mãng phu này lên làm gì?" Thanh Sanh một trăm phần trăm không muốn, không hiểu vì sao công tử lại coi trọng tên lính có chức vị thấp hèn kia nữa.

Hàn Yên trách mắng: "Công tử bảo ngươi đi thì cứ đi, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Die/nd;anl.e/quyd/on Chẳng lẽ mỗi một chuyện công tử cũng phải giải thích với ngươi hay sao?"

"Hàn Yên, không được vô lễ." Thẩm Xán Nhược trầm giọng nói.

Hàn Yên cuống quít im lặng lùi lại một bên.

Thanh Sanh vội vàng nói: "Là tiểu nhân đường đột, xin công tử tha lỗi."

Thẩm Xán Nhược nói: "Không sao. Ta chỉ muốn hắn giúp ta lấy binh khí bằng sắt đã đặt trước, đều là mấy đồ thô nặng, ta nghĩ hắn sẽ làm tốt hơn."

Thanh Sanh theo lời gọi Uý Thanh, Thẩm Xán Nhược giao cho hắn một địa chỉ trước mặt mọi người, nói: “Đó đều là những ám khí chưa từng dùng thử, vốn là vì việc quân mà làm, nhưng xem ra là làm chuyện thừa rồi, nhưng cũng muốn ngươi khiêng trở về, có đò sắc bén, ngươi hãy cẩn thận chút."

Úy Thanh sững sờ gật đầu, cầm lấy tờ giấy dẫn theo mấy người đi. Thanh Sanh lặng lẽ nháy mắt, tên lính cùi tay chân lanh lẹ lập tức theo ra ngoài. Không lâu, hắn báo lại, tất cả đều rất bình thường.

Thanh Sanh yên lòng, vốn không muốn nói cho Khang vương, bởi vì dù sao cũng không điều tra được cái gì. Sau khi Hàn Yên trở lại, hắn liền chuyên trách hầu hạ Khang vương, trong lúc vô tình nói đến chuyện này, Lý Giám nheo mắt lại, nói: "Vậy sao", khuôn mặt như là cười, cố tình để cho người thấy trong xương thấu lấy lạnh.

Vốn muốn duy trì chiến tranh mất năm, nhưng sau mấy tháng, đại quân Vĩnh Khang tiếp nhận thư đầu hàng của triều đình, thuận lợi đi vào Kinh Thành để chấm dứt. Tứ hoàng tử mặc áo vải quỳ xuống đất dâng thư đầu hàng, tuyên bố với nhân dân ngay lập tức giống như hai mươi năm về trước bị người dùng thủ đoạn giống như vậy cướp mất.

Khi đó, Thẩm Xán Nhược nhìn đám quan lại còn ở lại kia, trong đó còn có phụ thân và đệ đệ của hắn, trong thoáng chốc giống như thấy được cảnh tượng hai mươi năm trước.

Lý Giám nhận sự hoan hô của dân chúng hai bên đường, hắn vừa quay đầu lại, phát hiện người cưỡi ngựa bên cạnh như cách biệt với thế giới huyên náo chung quanh. Hắn cao giọng kêu: "Xán Nhược!"

Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu, "...... Lý huynh?"

"Nhìn kỹ một chút đi, bọn họ cũng là con dân của ngươi." Lý Giám cất cao giọng nói.

Thẩm Xán Nhược ngơ ngẩn, Lý Giám vẫy tay với đám người lần nữa, hắn nghĩ: Xán Nhược, ngươi cho rằng ngươi thoát được sao sao? Đừng mơ!
Bình Luận (0)
Comment