Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 18

Hiệu suất làm việc của Thất Tịch luôn làm cho ta khâm phục sâu sắc.

Lần này nàng không phụ sự kì vọng đầy tha thiết của ta nhanh chóng mang tới hai vò rượu thượng hạng của Ngũ Lương phái.

Nhưng mà…

“Thất Tịch, cô uống rượu cùng ta đi!”

Ta rót đầy một chén rượu lớn đưa cho Thất Tịch.

Thất Tịch thấy vậy liền xua tay: “Tiểu Nặc, ngươi uống một mình đi, tửu lượng của ta kém không uống được”

“Khiêm tốn làm gì!” Ta cầm chén nhét vào trong tay nàng: “Ngươi là đệ tử Ngũ Lương phái, làm gì có đệ tử Ngũ Lương phái nào không uống được rượu!”

“Tiểu Nặc ~~~~”

“Bớt nói nhàm đi! Uống!”

Ta uống cạn một chén, lau miệng hăng hái rót thêm rượu.

Ách, không uống rượu bao giờ ta không biết rượu của Ngũ Lương phái có được tính là rượu ngon không, nhưng mà rất cay không dễ uống chút nào. Thật là lạ vì sao các nam nhân không có việc gì làm thì đều uống rượu…

Thật khó hiểu.

Rót đầy rượu ta cầm chén rượu ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.

Chép chép miệng một cái, lần này ta đã cảm nhận được mùi vị, đầu lưỡi tê tê miệng đầy dư hương, cảm giác cũng không tệ lắm.

Vì vậy ta lại tiếp tục uống.

Trong nháy mắt ta đã uống hết hơn nửa vò rượu.

Thất Tịch hai tay cầm chén rượu vẻ mặt đau khổ nhìn ta.

“Ừ?” Ta liếc nhìn nàng một cái: “Tại sao vẫn chưa uống?”

“Tiểu Nặc ~~”

Thất Tịch buồn bã kêu một tiếng.

Ta thờ ơ đỡ tay nàng cầm chén rượu đến bên miệng của nàng nói: “Uống!”

Không lay chuyển được ta, Thất Tịch dùng mũi hít hà một cái, nhút nhát nhìn ta. Cuối cùng không chịu được ánh mắt sắc bén của ta, Thất Tịch hy sinh nhắm mắt hé miệng uống một hớp nhỏ.

“Thật là cay ~!”

Thất Tịch thè lưỡi kêu một câu như vậy liền nghẹo đầu, buông nhẹ tau hai mắt trừng một cái rồi dựa vào người ta ngất đi.

“Choang ~!”

Cái chén rơi trên mặt đất nhưng lại không bị vỡ, nhanh như chớp lăn đi vài vòng.

Ta im lặng đỡ Thất Tịch nằm lên giường bất đắc dĩ thở dài.

Thất Tịch, tửu lượng của ngươi cũng kém đến quá mức rồi…

Không có ai bồi rượu thì ta tự uống một mình vậy, trong nháy mắt vò rượu thứ hai cũng thấy đáy.

Thất Tịch ngủ trên giường ta rất an tĩnh. Mà A Hoàng với Tiểu Bạch duy trì tư thế nằm tiêu chuẩn ngủ như chó chết, thỏ chết bên cạnh chân ta.

Trước mặt ta trống rỗng, ta cầm chiếc đĩa nhỏ lên lắc lắc sau đó lại đặt lên bàn.

“Ách ~!

Nấc một cái, ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trăng không biết đã treo lên ngọn liễu từ bao giờ, lẳng lặng chăm chú nhìn nhân gian.

Thời điểm ta đang xuất thần nhìn ánh trăng thì bỗng nhiên một bóng trắng trên không trung bay “Vù” một cái thoáng qua!

Hình như là…

Ta không kịp suy nghĩ nhiều, đứng lên chạy ba bước rút ngắn xuống làm hai bước ra khỏi cửa phòng tung người đuổi theo.

… …

Hắn làm việc rất nghiêm túc nấp ở cửa sổ trước gian phòng nữ đệ tử Ngũ Lương phái.

Nghiêm túc đến mức không phát hiện ra ta đang ngồi bên cạnh hắn.

“Thúc Thúc, đang làm gì vậy?”

“Ta đang thổi mê hương vào phòng”

Hắn không nhìn ta mà trả lời như phản xạ có điều kiện.

“À, vậy ta qua bên kia chờ thúc, bao giờ làm xong thì nói với ta một tiếng”

“Được…Ách, không đúng!” Hắn chợt tỉnh ngộ, nghiêng đầu, thấy là ta liền mở to hai mắt nhìn: “Tiểu muội muội tại sao ngươi lại ở chỗ này ~?”

“Ừ?” Vừa mới đứng lên ta lại ngồi xổm xuống: “Ta đến Ngũ Lương phái đã lâu rồi, thúc không biết sao?”

“…”

Hắn bỏ dở công việc đang làm, ôm lấy ta, chân đạp một cái nhảy lên nóc nhà.

Từng gian nhà nhanh chóng lui về phía sau, thích ứng được tốc độ bay trên không ta ngẩng đầu hỏi hắn: “Thúc không thổi mê hương nữa sao?”

“Không thổi, không thổi, tiểu muội muội chúng ta tìm một chỗ trò chuyện trước.”

Liễu Ngâm Tiếu mang ta bay đến phía sau núi Ngũ Lương phái, thả ta xuống trên đất trống.

Ta tìm một bãi cỏ tương đối sạch sẽ lấy ra khăn tay trải xuống đất rồi ngồi xuống hỏi hắn:

“Thúc thúc tới Ngũ Lương phái hái hoa sao?”

Liễu Ngâm Tiếu quét đi những đồ lặt vặt trên mặt đất, xếp bằng ngồi đối diện ta.

“Tư Không Cảnh không phải đang ở Giang Nam sao? Tại sao ngươi không đi cùng hắn?”

Hắn lại trốn tránh vấn đề này làm cho ta rất bất mãn vì vậy ta lại kéo đề tài này trở về.

“Thúc thúc phòng người vừa thổi khói mê là phòng của nữ đệ tử Ngũ Lương phái diện mạo tầm thường. Nếu thúc muốn tìm những tỷ tỷ xinh đẹp ta có thể dẫn thúc tới.”

“…”

“Cơ hội đã mất rồi không thể có lại, thúc thúc hãy suy nghĩ kỹ đi”

“…Lần sau hãy bàn…”

Ta cùng với Liễu Ngâm Tiếu bắt đầu trao đổi tình cảm.

“Thúc thúc, có phải thúc rất nghèo không?”

“Tiểu muội muội sao lại nói như vậy?”

“Thất Tịch nói dâm tặc…”

“Khụ khụ khụ…Thúc thúc không phải là dâm tặc”

“Ai nha, ở đây không có ai thúc thúc ngượng ngùng làm gì!”

“…Việc này…được rồi ngươi tiếp tục đi…”

“Thất Tịch nói dâm tặc với khách làng chơi không khác nhau nhiều lắm, khác ở chỗ một là một người chơi không tốn tiền và một người thì phải tiêu tiền.”

“…”

“Sau đó ta liền nghĩ đến thúc thúc có phải nghèo quá không có tiền để làm khách làng chơi vì vậy phải chạy lên chạy xuống mò mẫm bằng bộ xương già này.”

“…”

“Như vậy đối với thân thể thúc thúc không tốt, Tư Không Cảnh cho ta ít tiền, sau này nếu thúc muốn hái hoa hãy đến chỗ ta mà lấy tiền, quang minh chính đại đi thanh lâu!”

“…Đa tạ ý tốt của tiểu muội muội…”

“Không cần khách khí. Thân thể tốt là đã có tiến vốn rồi ~!”

“…”

“Đúng rồi thúc thúc người có giấu nữ nhân đi không?”

“…Giấu…”

“Ta có hai bằng hữu, một người tên là Chi Lan, một người tên là Chi Cúc.”

“…Sau đó thì sao?”

“Ta không tìm thấy hai nàng! Tư Không Cảnh nói là các nàng đã bị thúc bắt đi rồi.”

“Ta không có thói quen giữ nữ nhân lại…”

“À. Vậy người chú ý giúp ta nếu thấy các nàng thì nói cho ta biết một câu.

“Ta không biết các nàng…”

“Hả? Các nàng là mỹ nữ đó, sao thúc không biết các nàng được chứ? Thúc thúc làm một hái hoa tặc danh chấn giang hồ thật là quá thất bại!”

“…”

“Thúc thúc!”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì mắt ta sáng lên!

“Ừ?”

Miệng Liễu Ngâm Tiếu ngậm một ngọn cỏ, hai tay để sau đầu, nằm ngửa trên cỏ ngắm nhìn các ngôi sao.

Ta dùng cả tay, cả chân nhanh chóng bò đến cạnh hắn, dùng đầu che kín tầm mắt của hắn, hỏi hắn:

“Thúc thúc, thúc uống rượu có lợi hại không?”

Nghe ta hỏi vấn đề này, Liễu Ngâm Tiếu mở mắt ra suy nghĩ một chút.

“Cũng coi như tạm được”

“Tạm được là khái niệm gì?”

“Uống mười mấy cân rượu mao đài cũng không có vấn đề gì”

“…”

Ta cảm thấy ta hỏi cũng như không hỏi, mười mấy cân rượu mao đài là khái niệm gì?

Được rồi, uống thử chẳng phải sẽ biết hay sao?

“Thúc thúc chúng ta đi uống rượu đi”

Ta muốn kéo hắn từ dưới đất lên nhưng phát hiện ra hắn rất nặng…

Cuối cùng vẫn là hắn tự mình đứng lên, vỗ nhẹ để bỏ những ngọn cỏ trên người đi”

Sau khi xử lý tốt bề ngoài, hắn hỏi: “Nhưng bây giờ tửu lâu đã đóng cửa, tiểu muội muội chúng ta đi nơi nào uống đây?”

“Hì hì” Ta cười nói: “Thúc đi theo ta là được

Những ngày qua ta ở Ngũ Lương phái không phải vô ích.

Ít nhất trên núi, dưới núi đều đã bị ta mò mẫm một lần

Lôi kéo Liễu Ngâm Tiếu rẽ trái, rẽ phải, hai bọn ta quẹo vào một nơi khác trong nội viện.

“Nơi này là?” Liễu Ngâm Tiếu đánh giá cái sân nhỏ này, lại dùng mũi ngửi ngửi: “Chẳng lẽ đây là chỗ cất giữ rượu của Ngũ Lương phái”

Trả lời đúng!

Ta tán thưởng cười một tiếng, Liễu Ngâm Tiếu cũng không ngốc mà.

Ta dắt tay hắn đi tới cửa: “Thúc thúc mở cửa đi”

Mở cửa đi, mở cửa đi!

Liễu Ngâm Tiếu trong lòng đã có dự tính, dựa vào cửa lấy một con dao nhỏ từ trong lòng ra.

Ta chỉ thấy hoa mắt một cái, cửa liền “két” một tiếng rồi tự động mở ra.

“Thúc thúc thật là lợi hại!”

Ta vui mừng vỗ tay.

Liễu Ngâm Tiếu tiêu sái cười một tiếng nói: “Đi”

Nhưng chữ “Đi” mới nói được một nửa thì một tiếng nói lạnh lùng ngắt lời hắn:

“Hai người các ngươi lén lén lút lút ở chỗ này làm gì?”
Bình Luận (0)
Comment