Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 22

Ngày sáu tháng sáu là tới kỳ hạn mà các cô gái vô cùng mong đợi.

Ngày sáu tháng sáu này, ở Ngũ Lương phái trở thành biển hoa.

Các loại hoa này chính là các nữ đệ tử của Ngũ Lương phái.

Nữ Nhân Hoa lay động giữa hồng trần, Nữ Nhân Hoa theo gió nhẹ nhàng đong đưa…

Các cô gái, các cô vì sao lại xinh đẹp như vậy?

Lâu Trụy đó, liệu có đúng là nam nhân độc thân hoàng kim uy danh đệ nhất võ lâm?

Vì muốn thấy rõ Lâu Trụy rốt cuộc là tuyệt đại phong nhã tài hoa như thế nào mà lại khiến cho nhiều thiếu nữ điên cuồng đến vậy, ta sáng sớm đã bò dậy chạy tới Sơn Môn tìm vị trí quan sát thuận lợi.

Nhưng mà, Sơn Môn Ngũ Lương phái sớm đã bị đám nữ nhân chặn đến mức nước chảy không lọt, ta chỉ đành có thể leo lên cây đại thụ cách sơn môn đó không xa, mong chờ Lâu Trụy mau tới.

Có thể là cảm thấy ngồi trên tàng cây dáng vẻ rất khó coi, nên các cô gái cũng không có tới cùng ta giành địa bàn cứ để cho ta ở trên tàng cây nằm vô cùng thoải mái.

Mặt trời đã văng ra khỏi đỉnh núi…

Mặt trời treo lên lưng chừng trời…

Mặt trời dần dần ngã về tây rồi…

Thời gian chừng một canh giờ đã qua, Lâu Trụy ngay cả bóng dáng cũng không thấy!

Nói như Thất Tịch thì đây là chơi trò đùa bỡn sao, thật đúng kiểu coi mình là vạn người mê nha.

Ôi, nhưng nhìn Ngũ Lương Phái khí thế ngất trời thế này thì Lâu Trụy cách vạn người mê cũng không xa đâu…

Lúc ta nằm trên tàng cây gần như ngủ đến nơi thì tiếng người ồn ào của đám người Ngũ Lương phái đột nhiên im hẳn.

Tới rồi?

Ta lăn một cái lật người ngồi dậy, cúi đầu nhìn quanh.

Một nam nhân quần áo trắng đang vội vàng nhanh chân tới sơn môn.

Gần… Gần… Càng gần!

Sau khi thấy rõ nam tử kia, ta, rung động!

… … …

Đám người Ngũ Lương phái đã sớm tản đi, nhưng ta vẫn ngồi ngơ ngác trên tàng cây, đắm chìm trong nội tâm tràn đầy rung động không thể tự kềm chế.

Thế này là sao, một người đàn ông! Hăm hở hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, khí phách trang nghiêm không kềm chế được áp đảo cả ngũ quan tuấn tú. Khiến cho không ai có thể được khinh thường người đàng hoàng chính nghĩa như hắn. Hắn giống như một thanh bảo kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, lạnh lùng làm cho người khác không dám nhìn gần.

Nam nhân như vậy, nhân gian có thể có mấy người?!

Khí phách như thế, thế gian mấy người sở hữu?!

… … …

Ngồi một lúc, bụng bắt đầu biểu tình, ta mới nhớ mình không có ăn cơm trưa.

Xoay mình xuống cây, ta phát hiện một chuyện vô cùng bi ai —— ta bây giờ nhìn ai, cũng giống như là đang nhìn một con dao….

Ngũ Lương phái chính là thớt, ngoải ra còn dao thái chạy loạn đầy đất … Hơn nữa đại đa số còn rỉ sét loang lổ khó coi…

Mẫu thân… Nặc nhi rốt cuộc đạt tới yêu cầu của người coi đàn ông là chó, chuyện này thật là… Có điều tiến bộ này, là do mắt thẩm mỹ bị ép buộc nâng cao lên một bậc mới mà tạo thành…

Lâu Trụy, đã vượt ra ngoài yêu cầu rồi…

Thật sự muốn khóc…

Trở về phòng, thấy Tư Không đang ngồi ở trên giường của ta.

Ta vào phòng bếp lấy bánh bao ra đưa một cái cho hắn: “Này, muốn ăn không?”

Hắn khách khí khoát tay: “Đa tạ tiểu cô nương, tại hạ không đói bụng.”

Là Tư Không Tuần.

Sau khi đưa ra phán đoán chính xác, ta cắn một cái bánh bao rồi hỏi: “Tư Không Cảnh đâu?”

“Hôm qua Bang chủ Phủ Đầu Bang dẫn một đám người ô hợp tới Thiên Lôi giáo gây hấn, Cảnh trở về xử lý.”

Tư Không Tuần có nghi vấn thì thái độ sẽ rất tốt.

“Được rồi. Ngươi tới đây tìm ta làm gì?”

“… Tại hạ… Chẳng qua là, muốn biết… Thiên ngữ tỷ, mười mấy năm qua sống có tốt hay không…”

“Mẫu thân ta thật sự rất tốt, rất đầy đủ, rất hạnh phúc, rất thoải mái, rất no đầy, rất ngọt ngào. Được rồi, ta trả lời xong ngươi có thể đi. Gặp lại sau.”

Ta bận bịu phải nghĩ biện pháp làm sao âm thầm gặp mặt Lâu Trụy một lần, không có thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm về việc nhà.

“… …”

Tư Không Tuần hiển nhiên bị ta bất thình lình đuổi khách làm cho không lời chống đỡ.

Ta chỉ chỉ ra ngoài cửa, giúp hắn xác định chính xác vị trí cửa ra ngoài.

Nhưng hắn một chút ý tứ cũng không có: “… Nếu như có thể gặp Thiên Ngữ tỷ, làm phiền tiểu cô nương nói cho nàng biết một tiếng, tại hạ… tại hạ và phụ thân cũng rất nhớ nàng… Hy vọng nàng có thời gian có thể…”

“Có thể thường về thăm nhà một chút.”

Ta tốt bụng giúp hắn bổ sung tiếp.

“… …”

Tư Không Tuần cứng họng.

“… …”

Ta đang yên lặng nghĩ nên làm như thế nào phá bỏ vòng vây liều chết xông đến trước mặt Lâu Trụy

Cuối cùng, Tư Không Tuần cũng hiểu được mình bây giờ là không được ta hoan nghênh, nên thê lương bỏ đi.

Nhìn bóng lưng tịch mịch của hắn, ta có chút cảm thấy ta là người xấu.

Ai, làm người tốt rất khó, làm người tốt cực kì khó.

Thôi thôi, trên thế giới người xấu nhiều như vậy, có ta cũng không nhiều hơn.

Trần Nặc ngươi trước tiên chớ tự trách, mau nghĩ biện pháp làm sao gặp được Lâu Trụy đại nhân đi!

Có thể tưởng tượng đến mức não tê liệt hết rồi ta cũng không nghĩ ra được phương pháp nào khả thi, hay là nhảy dù xuống trước mặt Lâu Trụy.

Trong lúc suy nghĩ, ta bèn ra ngoài quan sát hiện trường, cho ra kết luận là —— kẻ địch thật lợi hại!

Các cô gái vẫn như muốn cố gắng nhét đầy những chỗ ở Ngũ Lương phái có thể đứng được, ra khỏi phòng nhất định chính là người người chen chúc, người chèn chết người. Nhận ra đi đường nào cũng phải mất nửa ngày, làm sao thuận lợi đến bên cạnh Lâu Trụy đây??

Giờ phút này, ta cảm nhận được từ trong thâm tâm  ——

Đường đi khó khăn, đường đi khó khăn, khó hơn cả lên trời!

Lúc ta nghĩ mãi không ra, Thất Tịch đã trở lại.

“Hừ, ngươi còn nhớ có cái nhà này!”

Ta châm chọc.

Thất Tịch mắt lạnh không ai bì nổi nhìn ta: “Hừ! Ta đi ra khỏi nhà cố gắng kiếm tiền còn không phải là vì cái nhà này! Này!” Vừa nói nàng đem một quyển sổ ném lên trên bàn: “Bản phỏng vấn Lâu Trụy độc nhất vô nhị còn có mười hai chữ kí của chính chủ. Không có ta những ngày qua bận bịu hoạt động quan hệ, ở đâu ra những báu vật này??”

“… …”

“Sao?” Thất Tịch nhíu mày: “Thái Thất Tịch ta cũng không vô dụng chứ?”

“Ta bóp chết ngươi!” Ta xông lên bóp cổ Thất Tịch dùng sức lắc lắc: “Ngươi muốn phỏng vấn Lâu Trụy cũng không nói sớm! Uổng phí ta ở nơi này vắt hết óc suy nghĩ nên làm thế nào gặp được hắn! Ta bóp chết ngươi, người không có lương tâm!!”

Thất Tịch bị ta bóp thất điên bát đảo sắc mặt đỏ bừng, nắm tay của ta ngăn lại “Tiểu Nặc tha mạng”.

Phát tiết đủ rồi ta mới buông cổ Thất Tịch ra, Thất Tịch nằm ở trên người ta không ngừng ho khan thở hổn hển.

Chờ Thất Tịch an ổn xong, ta bắt chước phong cách của mẫu thân giả bộ cứng rắn, ôm tay nói với nàng: “Muốn lấy công chuộc tội cũng đơn giản, ngươi liên lạc để cho ta gặp được Lâu Trụy một lần!”

“Chuyện này …” Thất Tịch mặt lộ vẻ khó xử: “Sắp tới là lúc Lãnh chưởng môn cùng Lâu Trụy trao đổi riêng với nhau, người ngoài không thể gặp mặt…”

“… …” Ta làm ra một khuôn mặt giống mẹ kế.

“Tiểu Nặc ngươi đừng nóng giận, đừng nóng giận! Nếu không ta đi xuống núi mua Hằng Nguyên hương, mứt hoa quả tới bồi thường ngươi?” Thất Tịch cản thận thăm dò ý tứ: “Nếu không… cổ vịt Tinh võ môn? Muốn hay không … Aziz hay là bánh ngọt điểm tâm??”

Thât Tịch nói ta có chút  ngứa ngáy trong lòng: “… Đi mua nhanh. Ta đói.”

“Gì?” Thất Tịch tựa hồ còn chưa kịp thích ứng với thái độ đột nhiên thay đổi của ta: “Tiểu Nặc…”

“Mấy thứ ngươi vừa nói kia ta đều muốn ăn, đi nhanh mua về cho ta!”

“Dạ!”

Thất Tịch hớn hở ra mặt, chân như có gió vù vù chạy ra cửa.

Đối với chính mình tự nhiên nảy sinh cảm giác bội phục.

Đối với sai lầm của người khác có thể quên nhanh như vậy. Trần Nặc ngươi thật cao quý!

Có điều… Ta chép miệng một cái, cổ vịt tinh võ môn lâu lắm rồi chưa ăn, thật nhớ …

Thất Tịch nhanh chóng đã mua đồ ăn về rồi.

Ăn xong cổ vịt, điểm tâm ngọt, mứt hoa quả, ta đi ra cửa tản bộ tiêu hóa. Thất Tịch ở lại trong phòng nghiên cứu chữ kí Lâu Trụy để định giá và duyệt lại những tờ ghi chép phỏng vấn Lâu Trụy.

… …

Đoán chừng hôm nay là một ngày tốt nên ra khỏi cửa đầy thuận lợi, hai người rồi ba người quen xuất hiện.

Đầu tiên là Liễu Ngâm Tiếu.

“Thúc Thúc lại tới sao?”

“Ừ! Thúc thúc là đặc biệt đến thăm tiểu muội muội rồi nhân tiện hái hoa nha ~!”

“Thật ra thì thúc là đặc biệt tới hái hoa nhân tiện nhìn Tiểu Nặc ta một chút?”

“Hắc hắc, tiểu muội muội sao lại không thể làm như không biết như vậy? Hôm nay nhiều nhiệm vụ nặng mà thời gian lại eo hẹp, thúc thúc dự tính đi làm việc trước rồi lại tới nói chuyện với ngươi nha!”

“Ừ! Gặp lại thúc thúc sau! Không nên làm việc quá chăm chỉ để thân thể mệt lả nha!”

“Đa tạ tiểu muội muội quan tâm, gặp lại!”

Sau đó là Hứa Lâm.

“Hứa Lâm thì ra đang ở đây nha!”

” Ừ.”

“Ngươi đang làm gì?”

“Bói thệ.”

“À, như vậy ta không làm phiền ngươi nữa, gặp lại.”

“Gặp lại.”

Cuối cùng là La lão đầu.

“Gia gia những ngày qua ông đã đi đâu?”

“Kiếm Nam môn.”

“Đi đến đó làm gì vậy?”

“Học hỏi kinh nghiệm.”

“Gia gia chúng ta tiếp tục câu chuyện lần trước đi!”

Ho khan một tiếng: “Gia gia ra ngoài một chuyến liền bị cảm…”

“Nha… Như vậy gia gia ngươi nên nghỉ ngơi sớm một chút, uống canh gừng nhiều một chút, đắp nhiều chăn một chút nha ~!”

” Ừ.”

“Gia gia phải nhanh nhanh khỏe lại nha ~ Tiểu Nặc chờ chuyện xưa của người đó~ ”

” Ừ.”

… …

Rời khỏi hầm rượu Ngũ Lương phái, ta lại đi dạo một vòng Ngũ Lương phái. Đi dạo rất mệt mỏi, dứt khoát tìm một thân cây trơ trụi ngồi an ổn rồi ôm Ngũ lương xuân mà La lão đầu đưa, đây là thành quả nghiên cứu gần đây của Ngũ Lương phái. Đạp chân một cái nhảy lên cây nghỉ ngơi một lúc.

Mới vén nắp vò rượu lên mà mùi rượu đậm đà đã bay ra.

Hương vị thật là thơm!

Ta không kịp chờ đợi bưng lên uống một ngụm, ừ! Thật mạnh! Quả nhiên rượu ngon!

Ngửa đầu ừng ực ừng ực uống hai ngụm, ta lau một cái mép rượu, vừa muốn phóng khoáng rống một tiếng “Thật thoải mái” liền bị người trước mắt làm cho giật mình.

Hắn hắn hắn, sao lại lên đây?! Tại sao ta một chút cảm giác cũng không có?!

Mà Lâu Trụy chẳng qua là nhìn chằm chằm vào vò rượu trong tay ta, thật lâu sau mới nói một câu:

“Cô nương, ta nếm thử một ngụm được chứ?”
Bình Luận (0)
Comment