Từ căn phòng thuê đến cửa hàng tạp hoá vốn rất gần, vậy mà Kha Nghê cố tình dây dưa mãi, mất hơn mười phút mới đi đến nơi.
A, thật sự chẳng muốn đối mặt chút nào.
Cô mua bánh bao và cháo bát bảo ở tiệm điểm tâm, mua hẳn phần cho hai người, trong lòng mơ mộng có thể đánh nhanh thắng nhanh, một lần trả hết món nợ nhân tình còn vướng lại với Cảnh Tư Tồn tối qua.
Thế nhưng, trong cửa hàng tạp hoá không thấy bóng dáng Cảnh Tư Tồn.
Các ông lão ngồi đánh cờ thì lại tới sớm, trên bàn cờ đã phủ kín đến một phần ba quân cờ.
Bên cạnh còn có một chú đứng xem cờ.
Đám mèo hoang thì thong thả ngồi chồm hổm trên bậc thềm l**m vuốt. Con nhóc nhỏ tối qua leo lên đầu Cảnh Tư Tồn, giờ đang phơi cái bụng tròn căng, nằm lăn dưới bàn cờ ngủ khì.
Kha Nghê không có cách nào liên lạc với Cảnh Tư Tồn, đành phải vào trong tiệm tạp hoá ngồi chờ.
Hôm nay là cuối tuần.
Giáo sư Vương, người giảng đề tư duy cho Kha Nghê và nhóm Lâm Tây Nhuận tạm có việc nên dời buổi học sang sáng mai. Thế nên cô có thừa thời gian để ngồi “ôm cây đợi thỏ.”
Kha Nghê ăn xong phần bánh bao và cháo bát bảo mang theo, lại quét mã trả hết tiền bia, rồi kiễng chân nhìn ra ngoài cửa:
Con thỏ sao vẫn chưa tới?
Ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy.
Ở cửa hàng tạp hoá có một chiếc thùng đựng chai rỗng, trong đó có mấy lon nhôm đã bị bóp bẹp.
Dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới mấy chai bia tối qua.
Thực ra, trong điện thoại Kha Nghê vẫn còn vài đề mô phỏng mà Lâm Tây Nhuận copy từ chỗ giáo sư Vương về, nhưng cô chẳng sao tĩnh tâm để suy nghĩ.
Trước khi chuyện tối qua được giải quyết thoả đáng, cô luôn cảm thấy lòng dạ mình như lá cờ treo giữa trời gió.
Hành động tối qua, không nghi ngờ gì, thật ngu ngốc.
Công hay tư, Kha Nghê đều không nên yếu thế trước mặt Cảnh Tư Tồn.
Cô biết mình đã để lộ nhược điểm, chỉ còn biết đánh cược rằng Cảnh Tư Tồn không phải loại kẻ nào đau thì đánh vào chỗ đó.
Nếu để Lâm Tây Nhuận biết chuyện, chắc sẽ sụp đổ mất?
Kha Nghê thu ánh mắt về, hai tay vòng sau lưng, đứng trước quầy thu ngân, ngẩng nhìn bức tường dán áp phích.
Tối qua ngồi ngoài cửa, cô không nhìn thấy hết, thì ra bên trong áp-phích còn có một tấm ảnh chụp gia đình.
Hai ông bà cụ cùng bế một bé trai nhỏ xíu, bên cạnh là mấy người trung niên cười tươi rạng rỡ.
Đứa bé trai thì cau mày, mặt xị ra chẳng thèm để ý ai, trông như đang muốn giãy khỏi vòng tay ông bà.
Nhìn một cái liền biết, đây chính là đứa trẻ ngỗ nghịch được người lớn trong nhà nuông chiều hư hỏng.
Kha Nghê gần như có thể tưởng tượng ra:
Khi xưa bố mình và ông bà Cảnh Tư Tồn gặp nhau ở cửa hàng tạp hoá này, ông cụ đã dùng giọng điệu kiêu hãnh tự hào thế nào để nói về cậu bé Cảnh Tư Tồn – kẻ được cả nhà nâng niu như vì tinh tú.
Kha Nghê dán mắt vào tấm ảnh của Cảnh Tư Tồn, khẽ thở dài: “Thật ghen tị với cuộc đời của cậu.”
“Hả? Cậu điên rồi à?”
Sau lưng bỗng vang lên một tiếng quát lớn, làm Kha Nghê giật thót, cánh tay lập tức nổi đầy da gà.
Cô nắm chặt điện thoại, xoay người lại ——
Không đợi được Cảnh Tư Tồn, ngược lại lại gặp phải Tống Dực.
Cảnh Tư Tồn chắc sẽ không kể chuyện tối qua cho bọn Tống Dực biết chứ?
Kha Nghê thấp thỏm hỏi: “Cậu đến từ lúc nào thế?”
Tống Dực cười đáp: “Đứng sau lưng cậu nửa ngày rồi, chỉ chờ cậu phát hiện thôi.”
Đột ngột gặp tình huống thế này, Kha Nghê nhất thời không biết nên nói gì với Tống Dực.
Tống Dực cùng cô ngẩng nhìn lên bức tường: “Kha Nghê, vừa nãy cậu nói ghen tị với ai thế?”
Kha Nghê giả vờ ngớ ngẩn: “Không có mà……”
Tống Dực bỗng vỡ lẽ: “A, ý là cậu ghen tị với mấy minh tinh trong áp phích chứ gì? Làm tôi giật cả mình, còn tưởng cậu ghen tị với Cảnh Tư Tồn cơ.”
Kha Nghê nghe mà chưa kịp hiểu rõ.
Tống Dực quen tay lấy một ổ bánh mì từ kệ, quét mã trả tiền.
Cậu xé bao, cắn một miếng, lại rất tự nhiên chui vào trong quầy thu ngân, tiện tay lục lọi mấy cái, rồi cầm lên một hộp gì đó lắc lắc kêu loảng xoảng.
Kha Nghê nhìn kỹ ——
Là thức ăn chuyên dụng cho cá vàng.
Thì ra trong quầy thu ngân có đặt một chiếc bể cá vàng nhỏ hình tròn, bên trong có sỏi đá và rong nước.
Một con cá vàng đang bơi lượn trong đó.
Tống Dực xúc ít thức ăn rắc vào bể, cá vàng vẫy đuôi bơi lại gần.
Cá vàng ăn cám, Tống Dực ăn bánh mì.
Ăn mà cũng không ngăn nổi cái miệng lắm lời, Tống Dực hỏi một tràng với Kha Nghê: “Kha Nghê, trưa nay bọn tôi với lão Đới đi ăn cơm, cậu rảnh thì đi cùng nhé? Vừa hay Hà Chí trước trận căng thẳng, đang thiếu người tập cùng, cậu tập với Hà Chí đi? À, cậu đến mua đồ à?”
Kha Nghê không biết nên trả lời câu nào trước……
Thấy tay cô trống trơn, Tống Dực nhanh chóng tự tìm ra đáp án: “Đến tìm Cảnh Tư Tồn à? Sáng nay Cảnh Tư Tồn có việc, bảo là không qua đâu. Để tôi gọi video cho cậu ấy nhé!”
Kha Nghê vội vàng từ chối: “Không cần đâu!”
Nhưng cô vẫn chậm hơn Tống Dực một bước.
Trong điện thoại Tống Dực đã vang lên tiếng “ting tong” gọi video, chỉ chờ bên kia nhận.
Kha Nghê: “……”
Tiếng chuông kéo dài rất lâu mới được kết nối, giọng nói của Cảnh Tư Tồn truyền vào tai Kha Nghê.
Anh nói: “Có việc à?”
Tống Dực một tay cầm bánh mì, một tay thẳng thừng đưa điện thoại về phía trước mặt Kha Nghê, bất chấp mà nhét vào tay cô: “Kha Nghê đang chờ cậu ở tiệm tạp hoá đấy.”
Kha Nghê hoàn toàn không ngờ mình lại “ôm cây đợi thỏ” theo kiểu này, bị bất ngờ, đối diện trực tiếp với màn hình điện thoại.
Đôi mắt cô mở to: “……”
Cô không biết Cảnh Tư Tồn đang ở đâu, cũng chẳng rõ anh chống điện thoại ở cái chỗ quái nào ——
Trên màn hình chỉ thấy một phần thân trên của Cảnh Tư Tồn: Khung hình bắt đầu từ nửa hạt môi và bờ môi dưới của anh, kéo xuống đến hình in trên ngực áo phông.
Hai bàn tay anh luôn bận rộn trong khung hình, ngón tay ấn xuống vỉ thuốc đầy viên, phát ra tiếng “cách cách” giòn tan.
Kha Nghê trừng mắt nhìn chằm chằm vào ống kính điện thoại.
Bản nháp lời xin lỗi mà cô đã luyện trước gương lúc ra khỏi nhà coi như vô dụng, một câu cũng không thốt ra nổi.
Cảnh Tư Tồn lên tiếng trước: “Sao thế?”
Kha Nghê liếc sang Tống Dực đang nằm bò trên tủ kính bên cạnh, khó mà mở miệng.
Đúng lúc này, Tống Dực mới nhìn thấy phần bữa sáng còn lại đặt trên quầy thu ngân.
Tống Dực hỏi: “Kha Nghê, cậu chưa ăn sáng à?”
Kha Nghê nói: “Tôi ăn rồi.”
Nói xong, cô chỉ muốn nuốt luôn cái lưỡi của mình.
Tống Dực hỏi: “Á? Vậy mấy cái bánh bao với cháo bát bảo này là cậu mua cho Cảnh Tư Tồn à?”
Cảnh Tư Tồn rõ ràng đã nghe thấy lời Tống Dực, động tác ấn viên thuốc cũng ngừng lại.
Kha Nghê lần thứ mười ngàn lẻ hai muốn biến mất cho xong.
Tống Dực lầm bầm tỏ vẻ không hài lòng: “Từ bao giờ quan hệ của cậu với Cảnh Tư Tồn lại tốt đến mức này thế?”
Người khác thì nguy cấp ứng biến, còn Kha Nghê thì hoảng loạn nói bừa: “Bọn tôi chẳng thân thiết gì cả!”
Lần thứ mười ngàn lẻ ba rồi……
Huỷ diệt đi cho xong.
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của Cảnh Tư Tồn, anh nói: “Là tôi nhờ Kha Nghê mua giúp đấy.”
Kha Nghê khẽ sững lại.
Tống Dực mừng rỡ đến cực điểm: “Cậu lại không đến, để đấy lãng phí, hay là để tôi ăn giúp nhé!”
Cảnh Tư Tồn nói: “Cậu hỏi Kha Nghê đi đã.”
“Tôi ăn nhé, Kha Nghê!”
Dưới ánh mắt nồng nhiệt đầy mong đợi của Tống Dực, Kha Nghê gật đầu: “Cậu ăn đi.”
Trước mặt Cảnh Tư Tồn là một đống thuốc viên, màu sắc, kích cỡ khác nhau.
Trông giống như đang sắp xếp hộp phân loại thuốc uống hằng ngày.
Kha Nghê chăm chú nhìn vào màn hình mấy giây, thấy Cảnh Tư Tồn bỏ một viên thuốc trắng vào hộp thuốc.
Cô l**m môi, lúng túng mở miệng: “Cậu bị ốm à?”
Cảnh Tư Tồn đáp: “Không phải, của người già.”
“Ồ.”
Kha Nghê lấy hết can đảm: “Thực ra tôi tìm cậu có chuyện muốn nói, để lần sau gặp rồi nói nhé.”
Cảnh Tư Tồn nói: “Được.”
Tống Dực đang ăn ngon lành chiếc bánh bao thịt, liền chen vào: “Ê, Cảnh Tư Tồn, trưa nay cậu có xong việc không? Đi ăn cùng đi, vừa hay Kha Nghê cũng đang muốn tìm cậu, lại có thể cùng luyện tập với A Chí.”
Hà Chí vì căng thẳng trước trận mà buổi tối cứ nói mơ, bị bạn cùng phòng uyển chuyển khuyên dọn ra ngoài.
Mấy hôm nay Hà Chí đều ở cùng Đới Phàm Trạch.
Đới Phàm Trạch cũng sắp chịu không nổi những tiếng la hét giữa đêm mỗi ngày, mắt thâm quầng, mấy hôm nay phải cùng Hà Chí luyện đề ba chiều, còn than thở mình thiếu ngủ trầm trọng, cần ngủ bù ba ngày ba đêm.
Tống Dực nói chuyện với Cảnh Tư Tồn, còn lôi cả Kha Nghê ra làm bạn tập, hỏi Cảnh Tư Tồn có đến không.
Tay Tống Dực đang cầm bánh bao với bánh mì, nên điện thoại vẫn nằm trong tay Kha Nghê.
Kha Nghê ôm chặt điện thoại, ngạc nhiên quay sang.
Cô muốn hỏi Tống Dực, rốt cuộc cô đã đồng ý đi làm bạn tập cho Hà Chí từ khi nào.
Cảnh Tư Tồn nói: “Hà Chí cái loại gà mờ ấy thì có tư cách gì mà đứng chung sân với thiên tài như tôi, các cậu cứ luyện với nhau đi.”
Tống Dực nghe chẳng hiểu gì, trừng mắt to: “Cảnh Tư Tồn, cậu là chó à, nói câu gì mà mất nhân tính thế? Tôi khuyên cậu tối ngủ thì đừng có nhắm mắt……”
Kha Nghê lại quá rõ Cảnh Tư Tồn đang nói gì……
Đó chẳng phải chính là mấy câu cô đã buột miệng nói vớ vẩn tối qua sao?
Cũng đúng thôi, hồi nhỏ anh tham gia thi kiến thức trên báo, tờ báo ấy vẫn còn dán trên tường kia kìa.
Trí nhớ của Cảnh Tư Tồn thì làm gì có chuyện kém.
Nếu anh muốn, e là có thể đọc lại nguyên văn từng câu cô đã lảm nhảm.
Cảnh Tư Tồn bật cười.
Kha Nghê chỉ có thể nhìn thấy yết hầu anh trong màn hình không ngừng rung động, cô hít sâu một hơi: “Cảnh Tư Tồn!”
Sau đó, Kha Nghê bị Tống Dực lôi đi cùng Đới Phàm Trạch và Hà Chí ăn một bữa cơm đơn giản, còn luyện cùng Hà Chí mấy lượt các dạng biến thể của Sudoku. Nhưng Cảnh Tư Tồn thì vẫn chẳng xuất hiện.
Những ngày tiếp theo, thỉnh thoảng Kha Nghê lại ra ngồi ở cửa hàng tạp hoá, hoặc đứng từ cửa sổ ban công căn phòng thuê quan sát tình hình trong tiệm.
Cảnh Tư Tồn vẫn không xuất hiện.
Đến cuối tuần, Kha Nghê lại bị Tống Dực lôi đi làm bạn tập cho Hà Chí.
Cô vốn chẳng định đi, nhưng Tống Dực lại ngay trước mặt cô mà gọi điện cho Hà Chí, nói chắc nịch rằng cô sẽ đến.
Trong điện thoại, Hà Chí cảm động đến mức rưng rưng: “Cảm ơn chị Kha Nghê! Chị tốt quá!”
Lời cảm ơn cũng nói xong cả rồi.
Giờ còn từ chối nổi nữa không?
Tống Dực hẹn Kha Nghê gặp ở cửa hàng tạp hoá nhà Cảnh Tư Tồn.
Ai ngờ lần này không chỉ gặp được Tống Dực, mà còn gặp được cả “con thỏ” mà cô chờ mãi chưa thấy —— Cảnh Tư Tồn.
Cảnh Tư Tồn từ một chiếc xe việt dã màu đen bước xuống, lập tức bị Tống Dực lao tới quấn lấy: “Cậu đi cùng bọn tôi đi mà, A Chí với Lão Đới hành nhau sắp điên cả rồi. Cậu còn tí tình anh em nào không hả, ngay cả Kha Nghê cũng chịu đi rồi đấy!”
Bất ngờ chạm mặt, Kha Nghê có chút căng thẳng.
Lời xin lỗi càng bị trì hoãn lại càng khó mở miệng, khiến cô giờ phút này chẳng biết phải làm sao.
Cảnh Tư Tồn liếc cô một cái: “Đi thôi.”
Tống Dực lại nói tiếp: “Đi xe cậu đi, khỏi gọi taxi nữa.”
Cảnh Tư Tồn ném chìa khoá xe cho Tống Dực: “Cậu lái đi, tôi buồn ngủ, nhắm mắt nghỉ một lát.”
Dưới ghế phụ có nhét mấy món đồ giống như đồ dùng cho thú cưng, trên ghế còn để sợi dây dắt.
Kha Nghê cũng muốn nhân cơ hội này nói với Cảnh Tư Tồn chuyện hôm đó, nên đi theo anh ngồi xuống hàng ghế sau.
Cách một tuần rồi, nhất thời cô chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Huống hồ Cảnh Tư Tồn vẫn cứ nhắm mắt.
Kha Nghê thỉnh thoảng lại len lén liếc sang bên, thấy anh khoanh tay, chẳng hề nhúc nhích.
Là ngủ rồi sao?
Thật sự ngủ luôn à?
Xe gần đến khách sạn nơi Hà Chí ở, vậy mà Cảnh Tư Tồn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đúng lúc Kha Nghê lần thứ n không nhịn được mà lén liếc sang, thì chạm ngay ánh mắt anh vừa xoay đầu nhìn lại.
Ánh nhìn của Cảnh Tư Tồn lúc nào cũng lặng lẽ như thế.
Một ký ức trong đầu Kha Nghê bỗng bị đánh thức, cô sợ anh sẽ thốt ra trước mặt Tống Dực mấy lời kiểu “cậy đẹp mà làm càn”.
Kha Nghê lập tức chỉ vào anh: “Cậu nói năng cho tử tế đấy.”
Cảnh Tư Tồn bật cười: “Không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi à?”