Hà Chí sau khi phỏng vấn sơ bộ xong lại đi thêm một lần nữa vào nhà vệ sinh, lúc tập hợp thí sinh thì bị Tống Dực lôi ra, chen vào giữa đám đông, được phó đạo diễn dẫn vào hội trường ghi hình để tập dượt và làm quen với quy trình.
Quy trình giảng xong, phó đạo diễn cầm micro nói: “Các bạn nghỉ một lát, mười phút nữa chương trình của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu ghi hình.”
Các thí sinh đồng thanh đáp: “Vâng.”
Hà Chí không dám hé miệng, cố gắng kiềm chế sự run rẩy nơi quai hàm.
Tống Dực khoác vai Hà Chí: “A Chí à, đừng run nữa, tổ chương trình đâu có ngốc, hai vòng loại đầu sẽ không thiết kế khó đến thế đâu.”
Hà Chí run rẩy: “Thế… à…”
Tống Dực vỗ vai Hà Chí: “Đương nhiên rồi, nếu không thì gạt phắt hơn bảy chục thí sinh ra ngoài, chỉ còn lại mấy đại lão như tôi thì chương trình còn quay kiểu gì nữa?”
Đới Phàm Trạch nhắm mắt dưỡng thần: “Cái loại cấp bậc của cậu mà cũng gọi là đại lão, thì chương trình quay gì nổi nữa?”
Tống Dực tặc một tiếng: “Đồ mập chết tiệt.”
Đới Phàm Trạch chậm rãi mở mắt, lại chậm rãi chỉ sang người ngồi bên cạnh: “A Chí, học theo anh Cảnh của cậu với tôi đi, gặp chuyện chẳng bao giờ hoảng, buồn ngủ thì cứ ngủ…”
Lời sau, Đới Phàm Trạch nuốt trở vào.
Cảnh Tư Tồn vốn chẳng hề nhắm mắt.
Anh đang nửa khép mắt nhìn về một hướng nào đó.
Đới Phàm Trạch đưa mắt nhìn theo, trông thấy sau gáy của Kha Nghê đang ngồi ở hàng ghế trước.
Con lười chậm chạp quay đầu, nhìn Cảnh Tư Tồn rồi lại nhìn Kha Nghê, từ từ nhếch miệng, nở một nụ cười thần bí.
Xương chẩm của Kha Nghê tròn trịa đầy đặn, chuyên viên trang điểm đã buộc cho cô hai bím tóc tết xoăn phồng thời thượng.
Một nam sinh đeo kính khom lưng, rón rén tiến lại gần Kha Nghê, bất ngờ vỗ vai cô một cái.
Kha Nghê bình thản quay đầu: “Cậu muốn chết à?”
Nam sinh kia cười: “Lại nhìn thấy bóng tôi trước hả?”
Kha Nghê miệng lưỡi sắc bén: “Không, mà là ngửi thấy mùi cặn bã người trên người cậu trước.”
Cô trông không giống tức giận, chỉ là rất hờ hững.
Cũng giống như lúc trong phòng nghỉ nghe thấy ác ý từ phía đối phương, đã biết rõ trong lòng nhưng chẳng buồn vạch trần hay để tâm nhiều.
Người ta nói khó nghe, Kha Nghê cũng chẳng mấy bận lòng, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không để ý.
Giống như mơ hồ lẫn lộn: Dù sao cũng chẳng có việc gì đặc biệt muốn làm, thôi thì tùy vậy.
Cảnh Tư Tồn thậm chí còn có cảm giác: Câu “cặn bã” đầy lửa giận vừa nãy của Kha Nghê, rất có thể vốn không nhắm vào cậu nam sinh đeo kính kia, mà người châm ngòi thực sự, e rằng lại chính là bản thân anh.
Anh nhìn Kha Nghê, khẽ nhướng mày.
Có lẽ không ngờ sẽ bị Kha Nghê nói như thế.
Nụ cười trên mặt nam sinh thoáng cứng đờ, gãi mũi ngượng nghịu rồi ngồi xuống: “Sao, vẫn còn giận à.”
Nam sinh vẫy tay ra sau: “Phía này, Phùng Tử An——”
Phía sau anh ta là một gã ngẩng cằm lên, diện mạo không lấy gì làm dễ chịu.
Đoán chừng chính là kẻ đã nói Kha Nghê là “bình hoa”.
Cảnh Tư Tồn khẽ dùng chân huých Tống Dực, hơi nâng cằm về phía chỗ ngồi hàng trước: “Biết à?”
Tống Dực buông Hà Chí ra, ghé lại gần Cảnh Tư Tồn.
Hiện trường ghi hình của ‘Đấu Trí Cực Hạn’ được dựng sân khấu vô cùng tinh xảo cầu kỳ, phông nền hợp kim titan cắt thành hình học phối cùng ánh đèn trắng titan, tạo cho người ta cảm giác viễn tưởng khoa học.
Chỗ ngồi của thí sinh là những tầng bậc xếp vòng cung nửa bầu dục bao quanh sân khấu trung tâm.
Tống Dực từ khe hở giữa thân hình thí sinh ở hàng trước nhìn thấy Kha Nghê, rồi lại thấy thí sinh đang nghiêng đầu trò chuyện với cô, liền hỏi Cảnh Tư Tồn: “Cậu hỏi hai người ngồi cạnh Kha Nghê kia à?”
“Ừ.”
Tống Dực vốn là cao thủ giao tiếp: “Lâm Tây Nhuận với Phùng Tử An, sinh viên Đại học Kinh tế Tài chính, chắc là cùng trường với Kha Nghê. Cái cậu có vẻ ngoài thư sinh là Lâm Tây Nhuận, khá dễ gần, tôi lúc chơi cờ caro còn kết bạn WeChat với cậu ta nữa.”
Tống Dực vô thức bĩu môi: “Còn ông anh Phùng Tử An kia thì, hình như hơi tự cao đấy, nói chung là khá ngông.”
Cảnh Tư Tồn chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Anh nhìn gương mặt nghiêng cũng lạnh nhạt chẳng kém của Kha Nghê, nhàn nhạt buông một câu: “Thế à.”
Kha Nghê dường như cảm nhận được, bất chợt quay đầu lại, va phải ánh mắt của Cảnh Tư Tồn và Tống Dực.
Sau đó, cô trừng mắt với Cảnh Tư Tồn một cái.
Tống Dực vừa mới giơ tay định chào, đã thấy Kha Nghê dữ dằn quay phắt đi.
Hai bím tóc tết điểm hoa nhỏ quét ra một đường cong đầy vẻ từ chối giao tiếp trong không khí.
Tống Dực chỉ vào sống mũi mình: “Tôi? Vừa nãy Kha Nghê trừng tôi à?”
Lúc này quai hàm của Hà Chí đã không còn run rẩy, thì thào: “Chị Kha Nghê là đang trừng anh Cảnh đấy.”
Tống Dực lập tức trố mắt: “Cảnh Tư Tồn, cậu bắt nạt em gái tôi à?”
Cảnh Tư Tồn nửa cười nửa không: “Ai là em gái cậu.”
Tinh dầu oải hương Kha Nghê gửi cho Hà Chí không biết có tác dụng với chính cậu không, nhưng với Đới Phàm Trạch thì lại khá hữu hiệu.
Đới Phàm Trạch nhờ tinh dầu oải hương ngăn được tiếng nói mớ của Hà Chí, mấy đêm nay ngủ rất ngon, thế nên tự nhiên phải đứng ra nói giúp Kha Nghê một câu công bằng.
Đới Phàm Trạch nói: “Tống Dực, cậu thật là không biết xấu hổ.”
Hà Chí gật đầu: “Đúng đúng đúng đúng.”
Ngay lúc họ đang trò chuyện, nhân viên và quay phim lần lượt vào chỗ.
Trường quay bỗng sáng trưng như ban ngày.
Phó đạo diễn duy trì trật tự hiện trường, MC bước ra sân khấu.
Sau sáu tiếng đồng hồ kể từ khi có mặt ở địa điểm ghi hình, ‘Đấu Trí Cực Hạn’ cuối cùng cũng chính thức bắt đầu quay.
Cảnh Tư Tồn nhìn về phía Kha Nghê, dáng ngồi của cô với Hà Chí cũng na ná.
Cô ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đường cong cổ trắng ngần căng chặt.
Cũng giống như lúc lo cho Hà Chí, Cảnh Tư Tồn cũng rất bận tâm đến trạng thái của Kha Nghê.
Qua mấy cuộc điện thoại ở cửa hàng tạp hóa, có thể nghe ra hoàn cảnh gia đình của Kha Nghê phức tạp, cũng có thể nghe ra cô hay chọn cách dĩ hòa vi quý, giả vờ lạc quan, tỏ ra ngoan ngoãn thuận theo…
Những lần Cảnh Tư Tồn chứng kiến Kha Nghê không vui, đều là vì tham gia cuộc thi.
Anh chỉ có thể suy đoán, nút thắt trong lòng cô có liên quan đến cả cuộc thi lẫn gia cảnh.
Cái bí mật mà anh nói ra chính là thứ có thể châm nổ Kha Nghê, chờ đến khi chương trình quay xong…
Có khi anh sẽ bị Kha Nghê thủ tiêu mất.
Nghĩ đến đây, Cảnh Tư Tồn khẽ cười.
MC bắt đầu giới thiệu bối cảnh học tập, thành tích vinh dự hay giải thưởng mà mỗi thí sinh từng đạt được.
Ai nấy cũng phải giới thiệu mất vài phút.
Kha Nghê hết lần này đến lần khác vô cảm vỗ tay theo phần giới thiệu; còn Tống Dực thì như cái loa phụ, mỗi khi thí sinh đứng lên vẫy tay là lại thì thầm bên tai Cảnh Tư Tồn và Đới Phàm Trạch về thông tin mà cậu ta biết.
Nhạc nền tại chỗ hùng tráng sục sôi, Tống Dực chen qua Cảnh Tư Tồn và Đới Phàm Trạch líu ríu: “Ui giời, nổi da gà hết cả lên, tôi thấy cái cúp vô địch đang vẫy tay với mình kia kìa.”
Đới Phàm Trạch trợn ngược mắt.
Sau phần dẫn dắt dài dằng dặc, MC cuối cùng cũng công bố hạng mục thi đấu của tập đầu tiên——
Cung điện số lập thể Platon.
Trong đề mục có đầy rẫy những cụm từ phức tạp: tính đối xứng ở đỉnh cực cao, ‘Đối thoại Timaeus’, nguyên tố cổ điển, khả năng tính toán mạnh mẽ và sức tập trung vượt trội người thường…
Thực ra toàn là mấy thông tin gây nhiễu làm lung lay tâm lý.
Cảnh Tư Tồn liếc mắt một cái.
Nói thẳng ra chẳng phải chính là khối mười hai mặt đều lập thể với bốn màu sắc khác nhau sao?
Đỏ, cam, vàng, lục bốn màu.
Tương ứng với cộng, trừ, nhân, chia, bốn phép tính.
Trên mỗi mặt ngũ giác đều đặn phủ kín lối đi mê cung, dọc lối đi là những con số khác nhau.
Đường đi qua cạnh màu nào, thì con số gặp phải phải sử dụng phép tính tương ứng.
Cuối cùng khi thoát khỏi mê cung lập thể, thí sinh cần nhập vào máy kết quả của tất cả các con số trên đường đi đã qua phép tính.
Đây là phần thi tính giờ.
Trường quay có tới hàng nghìn khối mười hai mặt đều lập thể, mỗi lần thành công thoát khỏi một “cung điện số lập thể Platon” sẽ cộng năm điểm.
Tính toán sai thì không được điểm.
Lúc vòng sơ khảo, Cảnh Tư Tồn đã ngồi cạnh Kha Nghê, thấy cô khá giỏi mấy đề tính toán.
Chắc là không có vấn đề gì.
Thí sinh chia làm ba lượt thi đấu.
Kha Nghê ở lượt đầu tiên.
Trước khi lên sân khấu, Kha Nghê từng liếc sang phía Cảnh Tư Tồn một cái, sau đó sải bước đầy sát khí đi lên.
Chẳng giống đi thi, mà như đi lấy đầu vậy.
Hà Chí cũng khá giỏi tính toán, nhìn thấy hạng mục thi thì căng thẳng giảm đi nhiều.
Cậu bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Kha Nghê: “Anh Cảnh.”
Cảnh Tư Tồn chăm chú dõi theo sàn đấu: “Hửm?”
“Không có gì…”
Hà Chí muốn nói cậu thấy anh Cảnh sắp toi rồi.
Nhưng nghĩ lại, trước khi thi mà nói thế thì chẳng hay ho gì, lại nuốt ngược vào.
Trận đấu căng thẳng, bầu không khí đè nén kéo dài suốt hơn hai tiếng.
Ba lượt thí sinh hoàn thành toàn bộ hạng mục, công bố kết quả:
Hạng nhất, Cảnh Tư Tồn.
Hạng nhì, Hạ Ký Dĩ.
Hạng ba, Zoe.
Hạng tư, Đới Phàm Trạch.
Hạng năm, Phùng Tử An.
Hạng sáu, An Thi Duệ.
……
Hà Chí vừa khéo đứng thứ mười.
Tống Dực vốn giỏi mấy hạng mục trí nhớ và không gian hơn, lần này thứ hạng rơi khỏi top mười.
Kha Nghê thì đứng trước Tống Dực và Lâm Tây Nhuận, cũng lọt trong top hai mươi.
Có tổng cộng bảy người bị loại, trong tiếng MC thuyết minh và nhạc nền đầy tiếc nuối mà rời đi.
Quay đến đây, thật ra phần liên quan đến các thí sinh đã xem như kết thúc.
Tổ chương trình chỉ giữ lại mười thí sinh đứng đầu để phỏng vấn hậu kỳ, còn lại đều được thông báo có thể rời đi tự do.
Hà Chí chen được vào top mười, phấn khích đến mức cả người sáng rỡ, vừa nhảy vừa chạy, thoáng cái đã mất tăm.
Phó đạo diễn gọi mười người đứng đầu tập hợp, Đới Phàm Trạch chậm rì quay lại, ngay cả bóng dáng Hà Chí cũng chẳng thấy đâu.
Đới Phàm Trạch hỏi: “Tống Dực, A Chí đâu rồi?”
Tống Dực ngồi thụp xuống một bên, định đợi ba đồng đội xuất sắc phỏng vấn xong rồi cùng đi ăn: “Lại đi vệ sinh rồi chứ gì.”
Cảnh Tư Tồn nói: “Để tôi ra phòng nghỉ xem.”
Quả nhiên Hà Chí đang ở khu phòng nghỉ.
Cậu đang nói chuyện với Kha Nghê.
Ban đầu Kha Nghê còn cười chúc mừng Hà Chí, nhưng vừa liếc thấy Cảnh Tư Tồn đi tới, mặt liền sầm xuống: “Chị còn có việc, đi trước đây. Lúc nào có dịp sẽ mời em uống cà phê.”
Mặt Hà Chí đỏ ửng: “Chào chị Kha Nghê, khi nào rảnh mình lại hẹn nhé!”
Kha Nghê đi ngang qua bên cạnh Cảnh Tư Tồn, hung hăng giẫm mạnh một cái.
Cảnh Tư Tồn chặn Kha Nghê lại: “Thí sinh này, hình như vào nhầm chương trình rồi?”
Điện thoại Kha Nghê vang lên chuông giục, cô vừa nghe máy, vừa trừng mắt với Cảnh Tư Tồn.
Cảnh Tư Tồn cong môi cười: “Thân thủ linh hoạt thế này, chắc nên đi thi ‘Nam thanh nữ tú xông pha phía trước’.”
Anh ngừng một chút, “Có khi còn thắng được cái tủ lạnh.”
Hà Chí tận mắt thấy lưng Cảnh Tư Tồn bị Kha Nghê nện cho một cú, cậu vội nhe răng lùi ra xa, sợ vạ lây.
Kha Nghê đánh xong, tiếp tục nghe điện thoại, rồi chạy mất.
Cảnh Tư Tồn túm Hà Chí đang co ro sang một bên ra: “Đi thôi, còn phải quay phỏng vấn hậu kỳ.”
Đa số thí sinh rời đi thì bên ngoài trời đã tối, những người còn lại quay hậu kỳ lại chậm trễ thêm một khoảng thời gian.
Phỏng vấn hậu kỳ được tiến hành theo thứ tự xếp hạng.
Hà Chí vừa mới vào, Tống Dực đã đói đến mức ngực dán lưng.
Tống Dực nói: “Chơi mấy ván game đi, tôi cần phân tán chú ý, không thì nhìn cái túi chéo đen xì của lão Đới cũng thấy giống bánh bao mực.”
Đới Phàm Trạch hích Cảnh Tư Tồn: “Cảnh cũng vào, mình tôi cõng Tống Dực không nổi.”
Tống Dực chửi ầm: “Cậu xạo l*n ấy!”
Ba người vừa chơi PUBG vừa đi về phía phòng nghỉ, Tống Dực lâu lâu lại gào lên: “Cảnh Tư Tồn, cậu đừng lục thân không nhận, mẹ nó là tôi đây! Nhìn gì mà chĩa thẳng vào đầu tôi thế?”
Nhân vật Tống Dực điều khiển trốn sau thùng container, sợ bị bắn hạ, cứ thập thò ló đầu từng chút.
Lén lén lút lút.
Rất giống ai đó đêm khuya trốn sau bệ cửa sổ.
Cảnh Tư Tồn cười khẽ một cách lười nhác.
Rồi anh ngước mắt, nụ cười dần thu lại.
Quay từ sáng đến tối.
Buổi trưa ăn cơm hộp bình thường do chương trình chuẩn bị, ít mà lại chẳng ngon, nên vừa kết thúc ghi hình, các thí sinh lập tức nhanh chóng rút khỏi trường quay.
Người Cảnh Tư Tồn gặp ngoài hành lang là Phùng Tử An, Lâm Tây Nhuận, và cả Hạ Ký Dĩ xếp thứ hai.
Nghe Tống Dực nói, Hạ Ký Dĩ là một ngôi sao nhỏ, có công ty quản lý và trợ lý đi kèm.
Cảnh Tư Tồn bất giác nghĩ đến cuộc đối thoại dơ bẩn sau tấm rèm——
“Không nhất thiết phải ghép đội với cái bình hoa, cậu ta hợp hơn nhiều.”
Cảnh Tư Tồn hờ hững liếc một cái, tiếp tục chơi game, trực tiếp bắn nổ sọ luôn kẻ đang núp sau nhân vật của Tống Dực.
Nhóm Phùng Tử An vốn đang nói chuyện gì đó, vừa gặp ba người Cảnh Tư Tồn, Tống Dực và Đới Phàm Trạch đang cúi đầu chơi game thì bỗng im bặt.
Tống Dực đích thị là kiểu “hoa giao tế”, vừa chơi game cũng không quên chào hỏi ba người đối diện.
Phùng Tử An cố tình khiêu khích, lúc lướt vai liền húc vào Cảnh Tư Tồn một cái.
Thân hình Cảnh Tư Tồn ổn định, đến thao tác tay cũng chẳng gián đoạn, lại bắn nổ sọ thêm một người chơi.
Phùng Tử An không húc được, trái lại còn lùi ba bước.
Có lẽ là trẹo chân, cả người loạng choạng, nếu không có Lâm Tây Nhuận và Hạ Ký Dĩ kéo thì suýt nữa đã ngồi phịch xuống đất.
Tống Dực nhận ra có động tĩnh, quay đầu lại.
Cảnh Tư Tồn chẳng buồn nhấc mí mắt, ánh nhìn hờ hững lướt tới khóe mắt: “Xin lỗi nhé.”
Phùng Tử An bị đồng bọn dìu đi, Tống Dực nhìn theo bóng lưng họ rồi mới hỏi: “Sao thế?”
Tống Dực quen Cảnh Tư Tồn cũng nhiều năm rồi, theo hiểu biết của anh ta, Cảnh Tư Tồn vốn không hay nói chuyện nhưng lại khá ga lăng.
Hai người cùng học lớp thiếu niên khi trước, lần đó Tống Dực còn thả con bọ ngựa vào cốc nước của Cảnh Tư Tồn, vậy mà anh cũng chẳng hề trở mặt.
Còn vừa rồi cái cảm giác áp bức kia…
Là sao vậy?
Hà Chí từ xa chạy lại: “Anh Cảnh, anh Đới, anh Tống, em phỏng vấn xong rồi!”
Vẻ mặt Cảnh Tư Tồn như thường: “Đi thôi, đi ăn.”
Bọn họ định đi ăn đồ nướng.
Cảnh Tư Tồn lái xe, Tống Dực ngồi ghế phụ nói: “Tôi phải gửi ảnh chụp cho Kha Nghê.”
Hà Chí bám lên lưng ghế trước: “Ảnh gì cơ?”
Tống Dực nói: “Ảnh tuyên truyền lần trước.”
Hà Chí reo lên: “Wow, anh Tống, cái này mà anh cũng có được á? Cho em xem với!”
Tống Dực đắc ý đưa điện thoại qua: “Tất nhiên, anh Tống của cậu là ai chứ? Cao thủ xã giao nổi tiếng ở Đại học Công nghệ đấy!”
Hà Chí nhìn xong xuýt xoa: “Chị Kha Nghê đẹp thật.”
Nói rồi, cậu đưa điện thoại từ khe ghế trả về phía trước.
Cảnh Tư Tồn cầm lấy.
Người thì đúng là đẹp, chỉ có chất lượng ảnh quá nhoè.
Anh nhìn mấy giây rồi nói: “Cậu dùng điện thoại bàn chụp à?”
Tống Dực lập tức gào lên, bảo mình là chụp lại màn hình máy tính của nhân viên.
Chụp được đã là tốt rồi, điện thoại bàn cái rắm gì!
Cãi xong, Tống Dực lại lải nhải: “Em gái tôi đáng yêu thế cơ mà, tôi phải cho mẹ tôi xem mới được.”
Chiếc SUV trong màn đêm chạy ra ngoài được nửa con phố, Cảnh Tư Tồn mới chậm rãi buông một câu: “Đúng là khá đáng yêu.”